Triệu Cảnh Hàn biết bản thân anh không được chú nhỏ chào đón, nhiều lúc gặp anh chỉ trưng ra khuôn mặt than hoàn mĩ đuổi người.
Nhưng ai bảo, từ lúc anh cảm nhận được không khí ấm áp của gia đình, anh vô cùng mê luyến loại cảm giác này.
Không có biện pháp, cho dù bận đến tối tăm mặt mũi nhưng khi có chút thời gian, anh liền chạy tới nơi này, càng ngày cũng càng không sợ hãi chạy đến nhìn trộm An Bảo Bảo một chút.
Vì thế, càng này anh càng không biết xấu hổ mà chạy tới đây, càng gọi càng thêm trôi chảy, dần dần anh chính thức xem Kiều Nhan như mợ nhỏ của mình, chính là trưởng bối của anh mà không phải quan hệ bạn gái cũ.
Việc đã đến nước này, anh còn có cái gì mà không bỏ xuống được.
Cho nên anh có thể thề với trời, bản thân anh chịu khó chạy đến trang viên như vậy hoàn toàn là để cảm thụ bầu không khí gia đình, không hề mang một chút tâm tư linh tinh nào khác, trời đất chứng giám, anh thật sự không dám nha.
Đáng tiếc không có ai tin anh.
Triệu Quân Khiêm nhìn cậu ta chạy tới chạy lui thoắt ẩn thoắt hiện trước mắt mình, nét u ám trong mắt ngày càng sâu, thẳng đến một ngày anh nhìn thấy đối phương ôm An Bảo Bảo thân mật vuốt ve, rốt cuộc cái gì đến cũng phải đến.
Lúc đấy Kiều Nhan đang đi dạo trong vườn hoa, bé con vốn được bảo mẫu chăm sóc cẩn thận, chỉ là Triệu Cảnh Hàn nhân cơ hội đó thừa dịp ôm bé đi chơi.
Mà trùng hợp lúc đó Triệu Quân Khiêm cũng có chuyện đột nhiên trở về, nhìn thấy hình ảnh lập tức bốc hỏa.
Cũng không biết tại sao anh tức giận như vậy, ném xuống túi da, đứng tại chỗ đuổi người.
“Cháu đang làm cái gì? Trở về nơi cháu thuộc về đi, giờ làm việc ở đây ta vô cùng chướng mắt!” Triệu Quân Khiêm trầm giọng cất lời, giọng điệu đơn giản mà lạnh tanh.
Sau đó, anh đi nhanh tiến lên đoạt lấy An Bảo Bảo ôm vào trong ngực, tư thế ôm con dĩ nhiên rất thuần thục.
An Bảo Bảo lớn gan không sợ người lạ, đột nhiên bị người khác đoạt lấy cũng không bị dọa đến, hơn nữa vòng tay này vô cùng quen thuộc lại bá đạo, cậu bé còn tưởng hai người đang chơi cùng mình vì thế nằm trong ngực ba cười khanh khách, khoa tay múa chân muốn chơi tiếp.
Triệu Quân Khiêm chặt chẽ ôm lại đôi tay bé nhỏ của con, dùng tây trang bao bọc thằng bé, che kín tiểu gia hỏa phá phách này.
An Bảo Bảo tìm được niềm vui mới, nằm trong áo khoác chơi vui vẻ, hoàn toàn không biết bên ngoài dòng điện vô hình lóe lên tần số vô cùng cao.
Triệu Quân Khiêm vỗ về con mình, sau đó lạnh tanh nhìn về phía đối diện, sắc mặt có chút đen.
Dưới tình hình áp bức nặng nề, Triệu Cảnh Hàn cuối cùng cũng nhịn không được ngượng ngùng sờ mũi, thầm nghĩ anh chỉ ôm em trai nhỏ thôi mà, có cần nghiêm trọng thế không.
Anh rất cẩn thận nha, không để tiểu gia hỏa có vấn đề gì, nhìn xem chú nhỏ khẩn trương biết bao nhiêu.
“Chú nhỏ, cháu chỉ ôm thằng bé một chút.” Không làm cái gì khác. Triệu Cảnh Hàn vì chính mình mà kêu oan.
Ai ngờ ngay sau đó, Triệu Quân Khiêm đột nhiên thay đổi đề tài.
“Nghe nói công ty của cháu dạo này vô cùng bận, đã như vậy vẫn có thể rảnh rỗi đến đây, vậy đi xem mắt đi.”
“Xem mắt?!” Triệu Cảnh Hàn kinh ngạc một chút, trong lòng giật mình ngoài dự kiến.
Không phải thích thú, nhưng cũng không có nhiều bài xích.
Lúc trước, anh cũng có hai đối tượng muốn kết hôn, một người bị anh phụ bạc hiện tại trở thành trưởng bối tôn kính của mình, người còn lại phản bội anh đi theo đối thủ, nay xa cách địa lý…
Chuyện cũ đã qua, cũng không muốn nhắc lại.
Triệu Cảnh Hàn nghe được đề nghị này, biết đây cũng là ý kiến của bà nội, chỉ có bà mới vì hôn nhân đại sự của anh mà luôn nhớ lỹ, chú nhỏ đang hạnh phúc bên gia đình nhỏ đoán chừng không có suy nghĩ này.
Anh cúi đầu trầm tư một lát, cuối cùng gật đầu đồng ý.
Yêu, hẳn là anh không yêu nổi nữa.
Nếu như có thể tìm được một người cùng chung chí hướng tạo thành một gia đình nhỏ ấm áp, cùng nhau sinh con, giống như chú nhỏ đúng giờ tan làm, cuộc sống vô cùng đơn giản như thế cũng không tồi.
Tình cảm khắc cốt ghi tâm cái gì, một lần là đủ rồi.
Triệu Quân Khiêm lạnh mặt nhìn thái độ của cậu ta chuyển biến, , khí thế áp bức cũng thu lại, lửa giận cũng dần tan biến trong không khí.
Thân thể căng chặt của anh cũng buông lỏng xuống, đưa tay bắt lấy bé con đang vùng vẫy trong ngực giáo huấn một chút, phong thái bình tĩnh thong dong.
“Sau đó bà nội sẽ sắp xếp cho cháu, chọn được người thích hợp thành gia lập nghiệp, về sau muốn có con cũng không phải chuyện gì khó.” Triệu Quân Khiêm chơi đùa cùng An Bảo Bảo nhà mình, lời nói không chút để ý.
Triệu Cảnh Hàn có vẻ hiểu được, chỉ là không hiểu ánh mắt đuổi người của chú nhỏ ý là gì, anh vẫn cố nán lại ăn thêm một bữa cơm mới trở về.
Gần đây, anh rất thích cặp móng vuốt của An Bảo Bảo nhưng lại không dám tùy tiện chạm vào.
Lúc này Kiều Nhan không ở đây, đối với chuyện này cũng không biết, càng không biết Triệu Cảnh Hàn sắp đi xem mắt.
Không bao lâu sau, tại một bữa tiệc tối, Kiều Nhan nhìn được hình ảnh Vương Tĩnh đại tiểu thư thế nhưng lại đứng cùng một chỗ cùng Triệu Cảnh Hàn tựa như Kim đồng ngọc ngữ xoay quanh cười nói cùng vài vị trưởng bối.
Mấy người trung niên kia, một ít là trưởng bối bên phía nhà họ Vương, mặt khác là những người cốt cán lão đại trong Triệu Thị ủng hộ Triệu Cảnh Hàn.
Kiều Nhan đến cùng Triệu Quân Khiêm, tính theo địa vị là đứng ngang hàng cũng nên đi tới chào hỏi xã giao cùng đối mặt với đám hồ ly này.
Tình huống cũng có chút quái lạ.
Bỗng nhiên, sau lưng cô dán lên một đôi tay ấm áp, quen thuộc, cảm giác khó xử vừa dâng lên lập tức đi xuống.
Lễ phục dạ hội lần này của cô thiết kế lộ phần lưng trần mảnh mai, đẹp thì rất đẹp, nhưng trong mắt người nào đó vô cùng không vui.
Thử hỏi mọi người ở đây, trừ chính chủ ra, ai còn dám tùy tiện dở trò lưu manh như vậy.
Giờ phút này, Triệu Quân Khiêm vừa mới dứt bỏ được cuộc đàm phán cùng đám bạn, anh bớt chút thời gian đến đây xem cô vợ nhỏ nhà mình một chút, nhân tiện vuốt ve tấm lưng trắng ngọc ngà của cô, hỏi xem cô có lạnh không.
Kiều Nhan: “…” Đại ca, hiện tại trời vẫn rất nóng nha.
Cô không nói gì chỉ lắc đầu, nghĩ lại một chút, cuối cùng vẫn hiểu tổng tài nhà cô là bình dấm chua siêu cấp.
Bộ váy này che chắn cũng đủ kín, một chút cũng không nhìn ra được cái gì.
Trong lòng cô nghĩ thầm, thế nhưng anh lại hỏi cô đang nhìn cái gì, giọng điệu có chút tùy ý.
Cô còn chưa kịp trả lời, anh đưa ánh mắt nhìn về hướng kia, lúc này chỗ đó không còn vị trưởng bối nào, chỉ còn lại Triệu Cảnh Hàn cùng Vương Tĩnh đứng cạnh nhau, nhìn qua trò chuyện vô cùng vui vẻ.
Tuấn nam, mỹ nữ vô cùng hấp dẫn người chú ý, đặc biệt trong đó còn có một vị có hào quang của nam chủ.
Trong đại sảnh, ánh mắt của mọi người dường như đều loáng thoáng tập trung đến hai vị thiên chi kiêu tử ở xa xa, chờ mong, tò mò , ghen tị cùng hâm mộ.
*Thiên chi kiêu tử: Đứa con của trời, mang ý chỉ được ưu ái.Thậm chí có người nhỏ giọng thảo luận, có phải hai người này muốn liên hôn, nếu có sẽ dẫn đến cái gì.
Kiều Nhan đem hết tất cả dữ liệu lưu lại, thân thể nhẹ nhàng tựa gần lại Triệu Quân Khiêm, hất cằm lấy lại phong thái.
“Anh không cảm thấy có gì kỳ quái sao? Hai người bọn họ từ bao giờ lại ở chung một chỗ?” Cô cảm giác mình sống ẩn dật một thời gian ngắn thôi mà sao giống mất tích vài triệu năm vậy.
Hai nhà Triệu – Vương muốn liên hôn? Vương đại tiểu thư không phải rất ghét Triệu Cảnh Hàn sao, làm sao có thể đồng ý gả cho anh ta? Mà Triệu Cảnh Hàn có vẻ cũng không phản đối, ngược lại nhìn qua có vẻ phối hợp rất tích cực.
Rốt cuộc đây là chuyện gì, cô làm khán giả đứng xem có chút không hiểu.
Đối với vấn đề này của cô, ngón tay anh siết chặt chén rượu, hầu kết khẽ chuyển động uống cạn ly rượu đỏ, vô tình hữu ý trêu đùa, ” Sao vậy, cuối cùng cũng phát hiện ai là chân ái, em ghen tị sao?”
Giọng điệu anh hạ thấp, chỉ để cho hai người nghe thấy, nhưng sức nặng lại lại vô cùng lớn, cô còn nghe được tiếng cắn răng nghiến lợi của anh.
Bên tai cô bị thôi luồng khí nóng, cô nghiêng đầu một chút, phản ứng có chút dở khóc dở cười.
Ghen sao? Cô đã cắt tức mối quan hệ này từ 8 đời rồi.
Hơn nữa anh đừng tưởng cô giống nguyên chủ, xem đối tượng anh ghen là ai, cô không đoán ra được sao?
Cô giận dỗi anh một chút, không thèm để ý khiến anh nắm chặt tay, đặt ly rượu qua một bên, “Không nói coi như xong, đừng uống quá nhiều, anh chú ý thân thể, không cần thiết thì không cần uống.”
“Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh.” Anh vẫn cố chấp như vậy.
Hai người kề sát nhau ở đây cũng được một lúc lâu thu hút không ít ánh mắt nhìn ngó, mọi người trong tối ngoài sáng rủ nhau nhìn qua.
Cho dù bọn họ là vợ chồng, nhưng thức ăn cho chó cũng không phải thích phát lúc nào thì phát, dù sao cô cũng không muốn để ý đến nhóm người này.
Kiều Nhan quan sát một chút, thuận thế đẩy anh ra xa, cúi đầu nhẹ giọng trả lời.
Anh nói bậy gì thế, đời này đoán chừng em cũng chỉ ăn mỗi dấm chua của anh thôi.”
Mắt phượng của anh nặng nề chăm chú nhìn cô, rốt cuộc cũng hài lòng cong môi cười, khuôn mặt tuấn mỹ tản ra mị lực hấp dẫn không biết bao nhiêu người.
Được như ý nguyện anh vô cùng ngoan ngoãn, nghe theo lời cô đứng thẳng, khôi phục bộ dáng nghiêm túc vốn có, có vẻ vừa rồi chỉ là hình ảnh vô lại chớp nhoáng mà thôi, căn bản không để ý sẽ không nhìn ra người vừa rồi cùng người hiện tại là một.
“Anh làm gì có bình dấm nào cho em ăn, nhưng ngược lại có rất nhiều sữa chua đấy, em muốn không?” Triệu Quân Khiêm nghiêm trang đặt câu hỏi, người không biết còn tưởng anh đang bàn chuyện quốc gia đại sự đấy.
“Khụ Khụ…” Ngụm Champagne cô vừa uống vào thiếu chút nữa sặc trong cổ họng.
Thật không nghĩ đến, anh mà cũng nói ra lời như vậy.
Cho dù ở đây toàn là người lớn, nhưng cũng rất đông người nha, lỡ như người khác nghe được sẽ nghĩ cô thế nào. Hù chết cô rồi.
Kiều Nhan sặc rượu hai má đỏ ửng, còn anh vẫn không biết xấu hổ như vậy.
Rốt cuộc cũng có người đẹp không chống đỡ được sự hấp dẫn của tổng tài nhà cô, bắt đầu nâng chén rượu đi tới bên này chúc rượu, cô đơn giản né tránh còn anh che chắn cô cẩn thận che khuất đi cảnh xuân phía sau lưng.
“Nam sắc dụ người, đó không phải bình dấm chua thì là cái gì.”
Cô tránh xa anh một chút, bản thân cô cũng muốn xem anh sẽ xử lý mấy đóa hoa này thế nào.
Hơn nữa vừa rồi câu nói của anh khiến cô tổn hao năng lực quá mạnh, cô cần chỗ nào yên lặng bình tĩnh một chút.
Yên tĩnh chưa lâu, người phía trước đã mỉm cười chào cô.
“Kiều Tiểu Nhan, không tệ nha, nhìn xem chúng ta đều được người khác ghen tị.” Vương Tĩnh nâng ly rượu lên, đối với Kiều Nhan cạn ly trước.
Kiều Nhan cùng cô chạm một ly, cười nói, ” Tôi ở nhà dưỡng sức sau sinh, làm gì có cuộc sống muôn màu muôn vẻ như Đại tiểu thư được.”
“Chúng ta đều hiểu, cũng không ai hâm mộ ai.”
Ôn chuyện vài câu, hai người cùng nhau đi đến một bên quan sát cục diện vừa nói chuyện phiếm, tất nhiên là để bát quái tin tức rồi.
Đề tài dần dần chuyển hướng lên Triệu Cảnh Hàn cùng Vương Tĩnh.
” Kiều Tiểu Nhan, có phải cô cảm thấy rất kỳ quái?” Vương Tĩnh nhẹ nhàng lắc ly rượu đỏ sóng sánh, dưới ngọn đèn mờ ảo có vẻ mê ly.
Kiều Nhan gật đầu, nói thật cô quả thật xem không hiểu.
Vương Tĩnh lúc này nghiêng đầu nhìn cô, gương mặt có vẻ nghi hoặc.
“Cô không biết sao? Tôi cùng anh ta liên hôn.” Không phải cô ấy là mẹ nhỏ của anh ta sao, làm sao lại không biết gì.
Kiều Nhan: “…”
Cô thật sự không biết chuyện này, hơn nữa dường như chuyện này cũng đã được quyết định, quan hệ này, được, đủ loạn.
——-
Tác giả có lời muốn nói: ngủ sớm dậy sớm, đêm nay canh một nha(zu ̄ 3 ̄) zu
Editor: Ngoi lên up một chương rồi tớ lại lặn, bận quá không biết lúc nào có chương mới đâu.