Chương 8: Lợi ích 600 vạn

Kiều Nhan ngồi vào bàn, tuy cô không phải đại gϊếŧ tứ phương nhưng dựa vào trình độ kiếp trước xem như kỹ năng chơi bài không tệ, hiện tại trong cuộc chơi này kiếm lời không ít.

Càng về sau, Kiều Nhan càng đánh càng hăng, vận may tốt không chịu được, liên tục thắng vài ván. Trước mặt cô một đống tiền lớn nhỏ đủ cả, mấy vị mỹ nữ đang bận liếc mắt đưa tình từ xa cũng bất chấp chạy đến vây quanh xem chút náo nhiệt.

Thậm chí trực tiếp ngồi ở bên cạnh bưng trà rót nước, giống hầu hạ bà chủ mục đích len lén học thêm vài chiêu, về sau có thể cũng có cơ hội trên bàn chơi tìm được ít sảng khoái.

Kiều Nhan cười cười không nói, cảm thấy bọn họ không có cái cơ hội kia đâu.

Dù sao thì lần này mọi người cùng đồng lòng nhường cho cô, không khác gì ném tiền vào tay của cô cả, nhóm mỹ nữ yêu tinh này cũng không thể có loại đãi ngộ này.

Nhận thấy ý tốt của các vị tỷ tỷ, Kiều Nhan ngước mắt hướng Vương Tĩnh nhìn thoáng qua, tỏ ý cảm ơn.

Vương Tĩnh vẫn một bộ dáng đại tiểu thư không ai bì nổi, đánh bài vô cùng có khí thế, một chút cũng nhìn không ra việc đang ngấm ngầm nhường cho Kiều Nhan.

Chẳng qua gọi là nhường nhưng cũng mang chút ý tứ, ít nhất vận khí của Kiều Nhan không phải lúc nào cũng tốt. Nếu cô cứ thắng mãi chẳng phải sẽ khiến Triệu Cảnh Hàn ngồi một bên xem dễ dàng nhìn ra manh mối hay sao.

Qua một hồi may mắn Kiều Nhan thua liên tục như túi bóng xì hơi, tay vẫn không ngừng đánh tiếp, thua liền mấy ván gần như đem số tiền vừa nãy thua hết một nửa, chọc mấy vị mỹ nữ trong lòng gào thét thảm thương, đều muốn bỏ cô mà đi.

Ban đầu Kiều Nhan có lợi thế mà về sau lại liên tục thua, nhưng tổng thể so với thời điểm ban đầu quả thực tốt hơn rất nhiều.

Theo sau mấy ván thua lại là mấy ván thắng, tình hình chiến đấu vô cùng kịch liệt, mấy vị thiếu gia đứng một bên nhịn không được cũng muốn chơi mấy ván.

Mấy vị thiếu gia so với các đại tiểu thư còn chơi lớn hơn, Kiều Nhan chỉ tham gia cùng bọn họ hai ván, bị Lý Văn Đào lấy lại lợi thế trong tay, cô liền tranh thủ rút lui nhường vị trí lại cho người khác.

"Này, Kiều Tiểu Nhan, cô thế nào lại không chơi nữa? Mới thắng được một chút, cũng chưa đủ mua một căn phòng trong thành phố đâu." Vương Tĩnh cũng dừng chơi tìm đến chỗ Kiều Nhan, đẩy đẩy cô một chút, vẻ mặt khinh thường nói.

Kiều Nhan nhìn qua "một chút" trong lời của Vương Tĩnh, đổi thành tiền mặt đại khái cũng được bốn năm trăm vạn, đối với cô mà nói đây tuyệt đối là một số tiền lớn, như vậy là đủ rồi.

"Từng này là đủ rồi, tôi biết ý tốt của các cô, nhưng tôi cũng không thể lấy tiền của mọi người như vậy được, như vậy thật không biết điều ." Kiều Nhan thật tâm nói ra suy nghĩ của chính mình.

Hơn nữa, thắng quá nhiều cũng dễ gây chú ý.

Vương Tĩnh vẻ mặt hòa hoãn, bĩu môi nói, "Yên tâm, không cần nể mặt chúng ta, Triệu Cảnh Hàn nói thắng thua có anh ta chịu, người nào thua có thể đến chỗ anh ta đổi vật khác có giá trị hơn, đối với đôi bên đều là tình huống có lợi, bên mua bên bán kiểu vậy"

Trong đầu Kiều Nhan xoay chuyển mấy vòng, cẩn thận suy nghĩ mới hiểu được ý của Vương Tĩnh.

Quả nhiên cô chỉ là một nhân vật nhỏ sắp rời khỏi vòng xã giao này thế nhưng lại có nhiều thiếu gia tiểu thư có hứng thú muốn xuất lực đưa tiền cho cô như vậy hóa ra là có lợi ích quan hệ kèm theo.

Chỉ sợ là, cô vướng phải trong vòng đó.

Trên thực tế, Kiều Nhan đoán không sai biệt lắm.

Lần này Triệu Cảnh Hàn tới đây vốn để rải mồi tìm đối tác làm ăn, Vương Tĩnh nhân cơ hội này kéo Kiều Nhan đi vào, trở thành nơi trung gian trao đổi lợi ích, giúp bọn họ đạt được mục tiêu.

Mà Kiều Nhan nhân dịp này cũng thu thêm được ít tiền, không có gì đáng trách.

Chỉ có mấy vị tiểu thư thiếu gia tốt bụng chịu vặt ít lông đưa cho cô, kỳ thật đối với họ những thứ đó xem ra không có gì đáng nhắc tới, giúp một chút, cho cũng liền cho, là thứ cô nên có được. Dù sao vặt ít lông trên người xuống để đổi ít lợi ích từ người đứng đầu quả thật chỉ có lời không có lỗ.

Kiều Nhan hiểu ra ngay sau đó, yên lặng nhìn thoáng qua Triệu Cảnh Hàn.

Làm người đứng đầu, dưới chân là cả một thảo nguyên bao la xanh tốt, trên đầu cũng có một cái nón xanh cô tự tay đội lên.

Đáng đời nhà anh ai bảo lừa gạt người khác, đưa người khác ra làm thế thân, tự cao tự đại ức hϊếp con gái nhà lành! Xứng đáng trên đầu một mảnh xanh biếc!

Tâm tình Kiều Nhan khoan khoái bưng lên một ly Champagne, cười cười hướng Vương Tĩnh nói lời cảm ơn, "Dù sao cũng cảm ơn tỷ tỷ xinh đẹp, đến đây, mời chị một ly."

"Gọi chị cái gì, tôi mới bao lớn, cô đã tốt nghiệp còn tôi thì chưa đâu, đều bị cô gọi cho già đi." Vương Tĩnh thận trọng cùng cô chạm cốc, thói quen bất mãn dạy dỗ.

"Tôi đến trường sớm nha, không thì gọi cô một tiếng em gái có nguyện ý không, "tỷ tỷ xinh đẹp" để chỉ cô gái nhỏ xinh đẹp hào phóng, cô như thế này thật giống em gái nhỏ đáng yêu..." Kiều Nhan uống đến hai má ửng đỏ, bắt đầu nói dối.

Hai người ngồi ở một góc sô pha nghỉ ngơi tán gẫu, trong mắt người khác tình hình bên này như một bức tranh hài hòa khó có được giữa hai người trong một năm nay, nói không chừng đã bắt tay giảng hòa rồi nhỉ.

Chẳng được bao lâu, mấy chân chơi bài đều bị các vị thiếu gia chiếm lấy, một đám tiểu thư theo sau Vương Tĩnh tụ tập đến sô pha. Các cô gái gặp mặt một chỗ nói chuyện từ dưỡng da đến đồ ăn đủ thứ trên đời, nói mãi không hết lời.

Dần dần, mấy vị mỹ nữ bên kia nhịn không được cũng kéo tới, người lớn gan dẻo miệng nịnh nọt mấy vị đại tiểu thư, người nào nhát gan thì ngồi bên cạnh để ý bưng trà rót nước, nhất thời không khí ở chung hòa hợp, hài hòa.

Triệu Cảnh Hàn đang xem cuộc chiến đánh bài của mấy tên đàn ông, nhìn qua Kiều Nhan đứng giữa hai nhóm phụ nữ như cá gặp nước, so với trước kia còn muốn thành thạo hơn, càng thấy quyết định của mình là đúng đắn.

Cũng chỉ có Kiều Nhan lăn lộn ở nơi này gần hai năm mới có thể cùng đám tiểu thư kiêu căng đanh đá này ở chung một chỗ, còn có thể ứng phó cùng đám phụ nữ mà mấy tên kia đưa đến. Nếu để cho Nhã Nhã đến đây, cho dù không xảy ra xung đột chỉ sợ cũng phải chịu một chút ủy khuất.

Triệu Cảnh Hàn nghĩ như vậy, ánh mắt hướng về phía Kiều Nhan tỏ vẻ rất vừa lòng, đối với biểu hiện của cô anh sẽ cho cô thêm chi phiếu, xem như là phần thưởng.

Kiều Nhan nhận được chi phiếu, chăm chú nhìn một chuỗi số bên trên, yên lặng đếm, một hai ba bốn năm sáu... Chính chính là 600 vạn.

Thật không hổ là cha nào con nấy, cha cho cô chi phiếu 100 vạn làm phí bồi thường, đứa con ở nơi này trực tiếp cho cô chi phiếu 600 vạn làm phần thường, đúng là phá gia chi tử.

*phá gia chi tử: để chỉ đứa con làm tan nát tài sản của gia đình; cũng dùng để chỉ kẻ ăn chơi hoang toàng

Chẳng qua lần này thực tốt, Kiều Nhan thực thích.

Đứng trước ánh mắt chăm chú của đám phú nhị đại này, cô biểu hiện như không có việc gì, phảng phất đối với số tiền này không có gì đáng để nói, thực ra trong lòng đã sớm vui vẻ nhảy nhót, thật muốn cười ra vài tiếng. Thẳng đến cuối cùng vẫn không khống chế được, trên mặt run rẩy nụ cười, Kiều Nhan lấy cớ đi vệ sinh một mạch chạy tới toilet, vừa vào liền thả lỏng im lặng cười tươi như một đóa hoa.

Ây da, 600 vạn nha 600 vạn!

Nơi này hiện không có ai, Kiều Nhan ngồi ở trên bồn cầu cầm ra tờ chi phiếu 100 vạn đại tổng tài đưa cô lúc sáng, cùng tờ 600 vạn cùng nhau vuốt ve, trong đầu tưởng tượng về một tương lai tốt đẹp.

Đợi đến khi trở về, trước tiên cô phải đưa mấy tờ chi phiếu này đổi thành tiền mặt rồi đem tiền gửi vào thẻ ngân hàng, phòng ngừa đối phương hối hận huỷ bỏ chi phiếu.

Sau đó sẽ nhanh chóng thu dọn đồ đạc chạy trốn, đến một thành phố mới dùng 700 vạn này xây dựng nên một cuộc sống tốt đẹp hơn, làm người bình thường tuyệt đối có thể có một tương lai tươi sáng.

À, lúc trước Triệu Cảnh Hàn nói muốn đưa cho cô trang sức, đợi đến lúc đấy rồi đi cũng chưa muộn, lấy xong liền bán đi nói không chừng sẽ còn có thêm một số tiền không nhỏ.

Ánh mắt Kiều Nhan lấp lánh, tính ra như vậy, bốn bỏ năm lên một chút, dường như tổng lại gần một nghìn vạn.

Trời ơi, cô sắp trở thành phú bà nghìn vạn? !

Kiều Nhan cao hứng khoa tay múa chân nhảy nhót một hồi, sau đó hai tay tạo thành hình chữ thập cảm tạ Ngọc hoàng đại đế cùng Phật tổ Như Lai, cuối cùng cảm tạ nguyên chủ một phen.

Có cơ hội, cô nhất định sẽ đi đi lên chùa thắp nhang lễ đèn cho nguyên chủ.

Cám ơn bọn họ cho cô cơ hội xuyên tới nơi này, giúp cô từ một kẻ nghèo rớt mùng tơi cũng có lúc lên làm bạch phú mỹ!

*Bạch phú mỹ: chỉ người trắng trẻo , xinh đẹp lại giàu có

Đừng trách Kiều Nhan tham tiền, thật sự kiếp trước cô đi làm không biết nghỉ ngơi, một năm phấn đấu cực kỳ mệt mỏi cũng chỉ kiếm được có hơn mười vạn hơn nữa còn phải trả tiền thuê nhà, ăn uống vệ sinh cùng với các loại lễ xã giao khác, cả đời chưa bao giờ nghĩ có trong tay một nghìn vạn.

Nay vừa xuyên đến đây không tới hai ngày, một nghìn vạn liền đến tay, thật sự là sung sướng vô cùng.

Tuy rằng giải quyết cục diện rối rắm nguyên chủ để lại tương đối khó khăn, nhưng là so với việc suốt ngày làm lãnh đạo hài lòng hay ra vẻ đáng thương thì đến đây tốt hơn nhiều.

Kiều Nhan cảm thán xong, trong lòng ghi nhớ trở về sẽ vì nguyên chủ thắp đèn cho cô ấy, cẩn thận đem hai tờ chi phiếu quyết định tương lai sau này cất vào trong túi.

Đang lúc chuẩn bị giải quyết một chút nhu cầu thiết yếu liền ra ngoài thì cách vách bên phía toilet nam truyền đến một hồi chuông điện thoại di động, nghe qua hết sức quen thuộc.

Động tác xả nước của Kiều Nhan lập tức dừng lại, cô nhận ra đó là tiếng chuông điện thoại của tên đầu heo Triệu Cảnh Hàn, quả nhiên ngay sau đó liền vang tiếng trò chuyện của anh ta.

Không nghĩ đến loại người như anh ta mà cũng đi vệ sinh, may mắn vừa rồi cô không có phóng túng bản thân, không thì bị tên đần độn này phát hiện cô quá mức không bình thường, một khi thấy cô khả nghi nghĩ thôi đã thấy không phải chuyện tốt.

Kiều Nhan lặng lẽ tiếp tục ngồi trở lại trên bồn cầu, căng lỗ tai nghe động tĩnh phía bên kia.

Phải cảm ơn nhà thiết kế cái toilet này, nhà vệ sinh nam với nữ thiết kế tương đối mập mờ, bức tường ngăn cách lại khá mỏng, hai bên nói chuyện tuyệt đối có thể nghe được.

"Ừ, Nhã Nhã... Có nhớ anh không ?"

"Không có, chỉ ở bên ngoài nói chuyện, cô ta chỉ giả làm bạn gái thay em. . . Anh đáp ứng, trong lòng chỉ có mình em..."

"Hứa Nhã Nhã, anh tuyệt không cho phép em rời đi... Em có biết rời đi là đang chơi với lửa không, chờ anh, anh lập tức trở về!"

Triệu Cảnh Hàn vừa đi toilet vừa hướng điện thoại nói mấy lời tuyên ngôn tình yêu bá đạo gì đó, toàn bộ câu chuyện đều bị Kiều Nhan vụиɠ ŧяộʍ nghe được, có chút 囧. Cô nhịn cười không được thiếu chút nữa cười ra thành tiếng.

Đáng tiếc di động của nguyên chủ đã rơi mất ở đâu, không thì Kiều Nhan đã có thể ghi âm mấy tuyên ngôn kinh điển của vị tổng tài bá đạo này đưa cho Vương Tĩnh nghe qua một chút, mở mang hiểu biết Cảnh thiếu tán tỉnh tình yêu đích thực thì như thế nào.

Kiều Nhan che miệng ở trong nhà vệ sinh chờ đợi một lát, đợi đến lúc Triệu Cảnh Hàn tắt điện thoại đi ra ngoài.

Vừa mới thở dài nhẹ nhõm được một hơi, ngay sau đó cô nghĩ vách ngăn mỏng như vậy, bên kia tên đầu heo này mới đi vệ sinh xong, phỏng chừng mùi hương còn chưa bay hết, cô hiện tại chẳng phải là đang hít khí thải của anh ta sao? ?

Vừa nghĩ đến điểm này, hình tượng soái ca của nam chủ biến mất không còn tung tích!

Kiều Nhan nhịn không được cả người giật mình mấy cái, lập tức tay chân nhanh nhẹn sửa soạn xong chính mình, vội vội vàng vàng xông ra rửa tay vài lần, thẳng đến khi trên người đều phảng phất hương thơm của nước rửa tay mới dừng lại.

Vừa ra ngoài Vương Tĩnh vừa lúc nhìn mình, ngoắc ngoắc bảo Kiều Nhan đi tới.

"Cô cùng Triệu Cảnh Hàn... đây tình huống gì, một trước một sau từ toilet đi ra, chẳng lẽ là ở bên trong..." Vương Tĩnh vẻ mặt bát quái.

Nói chia tay cái quái gì chứ, bọn họ ở bên ngoài này cũng nghe được mấy âm thanh ái muội, chỉ là lần đầu tiên chính mắt bắt gặp tại hiện trường.

Kiều Nhan vội vàng vẫy tay, phủ nhận liên quan, "Tôi không phải, tôi không có, đừng có nói bừa."

Trước một khắc còn kiên quyết nói muốn chia tay, một giây sau bị phát hiện cùng đối phương dây dưa không dứt câu kết làm bậy, cô thật không muốn như vậy đâu.

Vì muốn bảo vệ nhân phẩm cùng đạo đức của chính mình, Kiều Nhan đem chuyện nghe lén trong toilet thêm mắm dặm muối sinh động nói ra như thật.

Một đám thiên kim tiểu thư bối rối một lúc, đầu tiên theo bản năng nghĩ đến loại trường hợp kia, sau đó không hẹn mà cùng cau mặt, cuối cùng phản ứng cũng không giống nhau.

"Phụt!"

"Sao..."

"Ọe ọe —— "

Đợi đến khi Triệu Cảnh Hàn cho du thuyền nhanh chóng quay về bờ vẫn bị một đám thiên kim tiểu thư cùng mấy vị mỹ nữ không nhịn được dùng ánh mắt khác thường nhìn anh ta.