Chương 67

Lúc Kiều Nhan được đưa đến bệnh viện, Triệu Cảnh Hàn đã ngồi trên máy bay đi Mỹ, cho nên anh ta căn bản không biết trong nhà đã thêm một người em trai.

Chuyến đi này anh mang theo toàn trợ lý đắc lực, tới đất nước xa lạ trước tiên tra được địa chỉ của Hứa Nhã Nhã sau đó chia ra hai đường.

Mấy trợ lý điều tra về thân thế của Hứa Bảo Bảo còn Triệu Cảnh Hàn đen mặt đi đến gõ cửa nhà cô.

Hứa Nhã Nhã ở ở biệt thự hiện đại ngay giữa thủ đô, vị trí hoàn cảnh đều rất tốt.

Lúc Triệu Cảnh Hàn tìm đến, không khí nơi đây thật yên bình, bảo an cũng vô cùng chặt chẽ, trên đường đi đều là những người văn minh có tố chất tinh anh trong cuộc sống, hiển nhiên giá trị nơi này hay tiền thuê nhà tuyệt đối không phải một mình Hứa Nhã Nhã có thể gánh được.

Không đủ khả năng kinh tế nhưng vẫn ở được nơi cao cấp như thế này, không cần nghĩ cũng có thể đoán ra chân tướng.

Triệu Cảnh Hàn vốn đã đen mặt tìm đến, về sau sắc mặt lại càng đen hơn, đứng ở ngoài cửa lặng im không lên tiếng.

Tòa nhà hai tầng màu trắng hiện đại xinh đẹp, được dọn dẹp bố trí rất sạch sẽ, bên ngoài là mặt cỏ trồng những loại hoa nữ chủ nhân thích, chăm sóc sắp xếp cũng rất gọn gàng, có thể thấy quá trình này vô cùng tốn công sức.

Triệu Cảnh Hàn nắm tay thành nắm đấm, định xoay người rời đi vứt bỏ cảm xúc, nhưng cuối cùng anh ta vẫn đi vào ấn chuông cửa.

Bởi vì anh muốn một đáp án, vì tình cảm chân thành trước đó tìm được một kết quả.

Chuông cửa vang lên mấy lần, bên trong rốt cuộc cũng có động tĩnh.

Theo tiếng bước chân chậm rãi tiến đến, Triệu Cảnh Hàn buông lỏng nắm đấm, chớp chớp mi bình tĩnh lại cảm xúc, nhanh chóng sửa sang lại quần áo.

Cót két một tiếng cửa mở ra, lộ ra cửa một gương mặt quen thuộc.

“Who’ s there…” Người phụ nữ đặt câu hỏi sau khi nhìn rõ người ngoài cửa liền im bặt, gương mặt xinh đẹp tươi cười nháy mắt cứng đờ.

Hứa Nhã Nhã đối mặt với Triệu Cảnh Hàn sắc mặt không tính là tốt, cô cúi đầu, ánh mắt liếc vào trong nhà, động tác trên tay nhanh chóng chuẩn bị đóng cửa lại.

Triệu Cảnh Hàn so với động tác của cô còn nhanh hơn, kịp thời dùng chân chặn lại cánh cửa, vì thế bàn chân bị kẹp, đau đớn kéo đến nhưng anh vẫn cứng rắn nhẫn nhịn.

“Nhã Nhã, anh cảm thấy chúng ta cần nói chuyện một chút.” Triệu Cảnh Hàn bá đạo kéo lại bàn tay run rẩy không có bao nhiêu khí lực của Hứa Nhã Nhã, cả người trực tiếp đi vào nhà.

Bả vai của Hứa Nhã Nhã nhẹ nhàng bị kí©h thí©ɧ, phảng phất thương tâm không thôi.

Triệu Cảnh Hàn thở dài một tiếng đem người ôm lấy, nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn cúi đầu hôn xuống.

“Anh nên làm gì với em đây?” Nói xong khổ sở khó chia lìa.

Hứa Nhã Nhã yếu đuối phản kháng dễ dàng bị áp chế, rất nhanh cô đã trầm mê vào nụ hôn nồng cháy của anh, yêu kiều từng đợt, thiếu chút nữa khiến Triện Cảnh Hàn chìm đắm sa vào lưới tình, cam tâm tình nguyện chết vì cô ta.

May mà trải qua lần giáo huấn lần trước, anh vẫn giữ lại một phần lý trí, tạm thời vẫn hưởng thụ sau đó lại nhẫn tâm đẩy ôn hương nhuyễn ngọc trong người ra xa, rủa thầm một tiếng thật đáng chết.

Hai người lưu luyến không tách rời, không đợi đối phương nói gì, lại một đợt tiếng bước chân tiến lại gần cửa, đồng thời giọng nam quen thuộc truyền đến.

“Thân ái, cơm trưa tình yêu đã chuẩn bị xong, em đứng ngơ ở cửa làm cái gì thế?” Nam nhân nói tiếng Anh, giọng điệu thân mật tự nhiên, rõ rệt quan hệ không phải tầm thường.

Trình độ tiếng anh của Triệu Cảnh Hàn không tồi, nghe được rõ ràng ý tứ mập mờ trong câu nói, cũng đoán ra được người này là ai.

Có thể cùng Hứa Nhã Nhã ở chung dưới một mái nhà, vì cô ta chuẩn bị đồ ăn còn nói chuyện thân mật như vậy, trừ Kỳ Minh Thành còn có thể là ai!

Lời nói vừa kết thúc, tiếng bước chân cũng đi đến cửa, bóng dáng người đàn ông dần dần xuất hiện, chính là tri kỷ thân thiết với Hứa Nhã Nhã – Kỳ Minh Thành.

Khóe mắt Triệu Cảnh Hàn như muốn xé nát đối phương, tư thế nhàn nhã tùy ý dựa vào cửa nhà ra dáng chủ nhân, còn có kiểu quần áo tình nhân chỉ có những đôi yêu nhau mới có, anh bất ngờ không kịp phòng bị.

Hai người này! Hai người này? !

Triệu Cảnh Hàn ánh mắt đều bắt đầu đỏ lên, chợt ngẩng đầu chống lại ánh mắt khıêυ khí©h của Kỳ Minh Thành, làm cho anh cả người phát lạnh, lửa giận thiêu đốt toàn thân, hai cực nóng lạnh đồng thời xuất hiện.

“Các người, các người ở chung ? !” Triệu Cảnh Hàn không biết bản thân làm sao có thể hỏi được câu này, thanh âm khàn khàn khó kiềm chế.

Hứa Nhã Nhã thân thể run lên, nước mắt vừa ngừng lại tuôn ra lã chã chực khóc liên tục xua tay.

“Cảnh Hàn, không phải như anh thấy, anh nghe em giải thích, anh nghe em giải thích…”

Bộ dáng cô nhu nhược, bất lực, đáng thương, Kỳ Minh Thành đứng xem khuôn mặt nhíu lại, cả người khí thế lập tức thay đổi, dùng ánh mắt khiển trách nhìn về phía Triệu Cảnh Hàn, lời nói khỏi miệng không một chút khách khí.

“Thì sao, Triệu Cảnh Hàn – anh không cho Nhã Nhã được hạnh phúc, vậy thì để tôi, tôi cùng cô ấy đi Mỹ ở cùng nhau, anh quản được sao?!”

Lời của anh ta quá mức đương nhiên, bộ dáng nói chuyện cũng không phải là chuyện gì xấu.

Triệu Cảnh Hàn thoáng như sấm đánh ngang tai, cả người chấn động, đầu tiên là không dám tin, sau đó mới phản ứng kịp ý tứ sâu xa trong lời nói của Kỳ Minh Thành, trên mặt tức giận đến tím tái.

“Những lời anh ta nói là sự thật sao? Nói cho tôi biết, là thật sao? !” Triệu Cảnh Hàn kéo Hứa Nhã Nhã đến trước mặt, hai mắt đỏ bừng chất vấn nói.

Hứa Nhã Nhã lắc đầu, nghẹn ngào không nói thành lời, cũng không phản bác.

Cô phải phản bác thế nào, người cũng đã gặp ở cửa, hai bên còn không vừa mắt nhau, cô có thể làm sao, cả hai người đều là người cô không thể vứt bỏ, làm tổn thương người nào cô cũng đều đau lòng.

Hứa Nhã Nhã nhu nhược lắc đầu cầu xin, cầu xin Triệu Cảnh Hàn không cần hỏi nữa, ba người giống như trước đây hòa hợp ở chung không tốt sao, cần gì phải vạch trần bí mật đánh vỡ cân bằng.

Cô không trả lời, Triệu Cảnh Hàn nhìn theo thái độ của cô hiểu ra tất cả, đồng thời cũng khẳng định suy đoán của mình, không khỏi chìm trong cơn giận dữ.

“Cô! Các người! !” Triệu Cảnh Hàn thở như trâu, níu chặt tay áo Hứa Nhã Nhã kéo chặt, hận không thể ngay lúc này kết liễu người phụ nữ phản bội này.

Nếu như đêm đó ở chung cư, anh còn tự cho là cô đang tìm lý do, vì anh làm xét nghiệm ADN đã vũ nhục đến nhân cách của cô, cho nên mới ủy khuất đi theo người đàn ông khác.

Nhưng bây giờ anh tận mắt nhìn thấy, thậm chí cô ta còn chính miệng thừa nhận , quan hệ của hai người không phải là không có.

Mà anh không thể giả ngu, Hứa Nhã Nhã quả thật đã phản bội tình cảm của bọn họ.

Vậy mà anh còn chạy tới đây tìm một đáp án, thật đáng buồn! Đáng cười đến mức nào! Đáng thương ra sao!

Triệu Cảnh Hàn lửa giận ngút trời, khuôn mặt đỏ bừng hận không thể xé nát người phụ nữ đang đứng khóc thương tâm thành từng mảnh, nhưng không làm sao ra tay được.

Kỳ Minh Thành thoải mái chọc thúc tấm màn, vô cùng hãnh diện, buồn bực nhiều năm qua cũng được xả, cực kỳ thoải mái dễ chịu.

Nhưng mà chờ anh lấy lại tinh thần, đã phát hiện cô ấy bị anh ta bóp cổ, bộ dáng muốn kết liễu sinh mạng này, Kỳ Minh Thành lập tức bắt đầu khẩn trương.

“Triệu Cảnh Hàn, anh buông Nhã Nhã ra, có chuyện gì thì tính với tôi, đây là cạnh tranh giữa hai người đàn ông, đừng làm tổn thương đến Nhã Nhã.”

Anh từng bước tiếp cận, muốn giải cứu Hứa Nhã Nhã thoát ra, lại ném chuột sợ vỡ đồ, lo lắng một khi động thủ sẽ thương tổn đến nữ thần, cho nên chân tay co cóng chỉ có thể dùng lời nói kích động đối phương.

“Triệu Cảnh Hàn, chúng ta tự mình đấu, anh phát tiết lên người phụ nữ vậy còn gì là đàn ông? !”

Có lẽ là những lời này kí©h thí©ɧ đến Triệu Cảnh Hàn, hoặc cũng có lẽ anh ta vẫn không nguyện ý thương tổn Hứa Nhã Nhã, cho nên sau khi Kỳ Minh Thành nói xong câu đó, chỉ thấy Triệu Cảnh Hàn nổi giận gầm lên một tiếng, buông Hứa Nhã Nhã ra, nắm chặt nắm đấm hướng tình địch đánh một trận.

Nháy mắt hai người đàn ông xông vào nhau, anh một quyền tôi một cước, lực tay vô cùng lớn, nhất thời đánh nhau túi bụi.

Hứa Nhã Nhã một bên tránh né không để bị thương, một bên nhu nhược cầu khẩn bọn họ dừng lại.

Đáng tiếc đàn ông chiến đấu không phải nói dừng là có thể dừng, đặc biệt hỏa khí hai bên vô cùng cao, động thủ cũng không lưu tình chút nào.

Chỉ một lát sau, bọn họ kéo nhau từ ngoài cửa vào đến phòng khách, nội thất cùng vật trang trí vỡ vụn, rơi đầy đất.

Trước đó căn nhà vẫn rất sạch sẽ, bây giờ vách tường cũng đã in dấu chân, bàn ăn tình nhân cũng bị kéo xuống, đồ ăn rơi vãi khắp nơi, nhưng hai người không chút để ý nào dẫm đạp lên tiếp tục cuộc chiến.

Hứa Nhã Nhã thật sự chỉ biết khóc, khóc lóc cầu xin bọn họ đừng đánh nữa, nhưng hai người này căn bản không nghe được lời khuyên của cô, đánh vẫn đánh.

“A, đau quá!” Trong lúc vô thức Hứa Nhã Nhã đạp lên mảnh vỡ, mảnh sứ sắc nhọn làm cô bị thương ngay ở bàn chân trắng nõn mềm mại.

Đau đớn truyền đến khiến cô ta khóc lớn, ôm bụng ngồi xổm góc hẻo lánh, một bên giữ chặt miệng vết thương, một bên nhu nhược la lên, hai người kia đừng đánh nhau nữa

“Đừng đánh, đừng đánh, em bị thương, chân đau quá, bụng cũng rất đau, ô ô ô —— “

Đúng lúc này, Phỉ Dong đi ra ngoài làm việc trở lại, nhìn đến tình huống bên trong phòng vô cùng giật mình, nhanh chóng nhảy ra ngoài báo nguy, thuận tiện đem nữ chủ nhân nhỏ nhắn đáng thương kéo ra ngoài.

Lúc cảnh sát đến nơi thì hai người trong phòng đã muốn đánh đến kiệt sức, vẫn còn vung quyền cước muốn đánh tiếp, thề sống chết phải phân thắng bại, giống như quyết đấu trung cổ Phương Tây, thắng có thể ôm được mỹ nhân về nhà.

Chỉ là dưới sự uy hϊếp của súng ống, hai người đàn ông mặt mũi bầm dập mới chịu dừng lại, bị nhóm người chạy lên bắt lấy.

Cuối cùng tất cả những người trong phòng đều bị kéo đến cục cảnh sát, bao gồm cô gái khóc không thành tiếng Hứa Nhã Nhã, cùng người báo nguy – Phỉ Dong.

Trên nguyên tắc, hai người đánh nhau đoán chừng sẽ bị giam giữ một thời gian, nhưng Hứa Nhã Nhã trên đường áp giải đột nhiên bị xuất huyết, cảnh quan sợ tới mức kéo người tới bệnh viện gần nhất, đem ba người ở đó dọa đến hoảng sợ.

Hai nam nhân thấy vậy nhẹ nhàng thở ra, tuy rằng không tránh được việc bị giữ lại ghi chép, nhưng ít ra không cần đi ngồi cục, người vẫn còn ở ngoài dễ dàng giải quyết hơn rất nhiều.

Triệu Cảnh Hàn tìm tới trợ lý nộp tiền bảo lãnh, bỏ ra chút tiền giải quyết.

Kỳ Minh Thành ở nơi này xem như cũng có một chút thế lực, xử lý nhanh gọn, tìm tới một vài người là được.

Tuy rằng bị nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, đánh nhau một trận hết sức tức giận, nhưng bọn họ cũng không định làm chuyện này bởi vì còn có chuyện quan trọng hơn cần giải quyết.

Hứa Nhã Nhã đột nhiên xuất huyết, vào bệnh viện kiểm tra mới phát hiện, cô ấy mang thai.

Triệu Cảnh Hàn, Kỳ Minh Thành nghe được tin này cùng nhau ngẩn ra, ngay sau đó một người bi thương, một người khác vô cùng vui vẻ, phản ứng cách nhau một trời một vực.

Nhưng chờ đến lúc bọn họ giùng giằng tìm đến chỗ Hứa Nhã Nhã, đối phương nét mặt tươi cười như hoa nhào vào lòng một người ôm ấp, chim nhỏ nép vào người yêu báo tin vui.

“Cảnh Hàn, em rốt cuộc cũng mang thai bảo bảo của anh!”

Triệu Cảnh Hàn “…” Sát muối lên miệng vết thương, trên người rất đau, tâm lại càng đau.

——–

Edit chương này tớ thật mệt tâm. Ba người này như gánh xiếc.