Chương 7: Cô gái nhỏ đáng thương

"Ây, cô đừng khóc, bọn tôi còn chưa ức hϊếp cô đâu."

"Khóc cái gì mà khóc, gặp được vấn đề thì tìm biện pháp giải quyết, khóc có thể làm được cái gì chứ?"

"Đã xảy ra chuyện gì? Cô theo chúng ta nói xem là người nào không có mắt dám động đến người của tôi!"

Vương Tĩnh cùng mấy tiểu thư khác hoàn hồn lại, cả đám nháo nhào hỏi han, trong lời nói có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Kiều Nhan thấy biểu hiện của mọi người như ý liền đem nước mắt thu lại, sau đó hốc mắt hồng hồng bắt đầu kể chuyện Triệu Cảnh Hàn đi tìm mối tình đầu bạch nguyệt quang, lại cùng cô không chịu chia tay, muốn để cô làm tấm bia đỡ đạn cho cô ta.

Các đại tiểu thư nghe sau vẻ mặt bàng hoàng khó tin, vốn tưởng rằng Triệu Cảnh Hàn cùng Kiều Nhan ván đã đóng thuyền, sớm muộn gì cũng có thể uống một ly rượu mừng, không nghĩ đến nửa đường nhảy ra một Trình Giảo Kim nào đó.

*Trình Giảo Kim: ý chỉ kỳ đà cản mũi.

"Mẹ nó, đây còn chưa kết hôn đã gặp tiểu tam chen chân vào!" Vương Tĩnh phản ứng kịp sau đó thốt ra.

Đám chị em phía sau cũng nhịn không được nghị luận ầm ĩ.

"Hóa ra lời đồn đãi là thật sự nha."

"Nói như thế nào? Gần nhất có cái tin đồn bát quái gì sao?"

"Nghe nói vị ánh trăng sáng của Cảnh thiếu đã trở lại, Kiều Nhan chỉ là người thay thế."

Từ chuyện Kiều Nhan kể ra, cộng thêm lời bàn tán của các vị tiểu thư khác, đưa ra được kết luận, chân tướng của sự việc tự nhiên mọi người đều biết.

"Kiều Tiểu Nhan, cô định xử lý thế nào?" Vương Tĩnh hỏi rõ ràng tính toán của Kiều Nhan.

Kiều Nhan run lên, nhất thời ngẩng đầu một góc bốn mươi lăm độ lộ ra khuôn mặt xinh đẹp chất chứa ưu thương, ra vẻ kiên cường tươi cười mà nói, "Tôi có thể làm gì chứ, đương nhiên là thành toàn bọn họ." Bọn họ sớm trở về bên nhau càng tốt.

Tình yêu chân chính, có cảm đản đối phó với người ngoài, có gan nhìn thẳng vào hiện thực vấn đề.

Người đẹp thương tâm khổ sở, Vương Tĩnh cùng nhóm chị em nhìn qua đều có chút đau lòng.

Xem xem, cô gái nhỏ vừa ôn nhu lương thiện, xinh đẹp lại hào phóng, bọn họ chỉ bảo đã lâu, đã có thể thích ứng với xã hội thượng lưu, có thể so với ánh trăng sáng kia tốt hơn nhiều.

"Cô cũng quá hèn nhát, không nghĩ đến biện pháp tranh giành một chút, cứ như vậy đưa đàn ông của mình cho người khác? !" Vương Tĩnh vẻ mặt không đồng ý dạy dỗ.

"Đúng vậy đúng vậy, cô theo Cảnh thiếu lâu như vậy, thật vất vả chỉ dạy được một cải trắng nhỏ, chẳng lẽ khiến cho người ngoài không làm cũng được hưởng ?"

"Nói cái gì đó, cẩn thận bị Cảnh thiếu nghe được, chúng ta chịu không nổi."

"A, tôi nhỏ tiếng chút lại..."

Các đại tiểu thư cô một lời tôi một tiếng, gương mặt Kiều Nhan thiếu chút nữa không giữ được nét buồn phiền trong lòng đã muốn cười ra tiếng.

"Tôi biết các cô muốn tốt cho tôi, nhưng đàn ông đã thay lòng tôi muốn giữ cũng không được, còn không bằng như vậy buông tay, giữ lại cho nhau một phần tình cảm." Kiều Nhan ánh mắt ngập nước kiên quyết biểu lộ lập trường.

"Hơn nữa, nói anh ta của tôi cái gì chứ, hai năm qua vẫn không chạm qua tôi, trước kia tôi cho rằng đây là anh ta đối với tôi quý trọng, đến gần đây nhất gặp qua anh ta cùng. . . ra vào khách sạn mới hiểu được, thì ra anh ta vì người kia thủ thân như ngọc."

*thủ thân như ngọc: giữ gìn thật kín đáo những gì quý giá nhất của mình.

Nói vài lời đau khổ xong cô lại ra vẻ kiên cường cười khổ một tiếng, màn diễn này cuối cùng cũng kết thúc, Kiều Nhan thành công dành được nước mắt cùng đồng tình của nhóm chị em này.

"Thật đáng thương, Cảnh thiếu cũng quá khốn nạn rồi, không những bắt cá hai tay mà còn muốn cho Kiều Nhan làm tấm bia đỡ đạn."

"Anh ta xem chúng ta là cái gì, là thú dữ ăn thịt bảo bối của anh ta chắc?

"Cái người tên Hứa Nhã Nhã kia, đã làm tiểu tam còn chưa tính, nghe tên rất giống đóa sen trắng đầy tâm cơ."

Do Kiều Nhan cố tình làm vậy nên Triệu Cảnh Hàn cùng Hứa Nhã Nhã trong miệng mấy vị tỷ tỷ này chẳng những trở thành tra nam tiện nữ, mà còn chặn luôn con đường dung nhập xã hội thượng lưu của Hứa Nhã Nhã trong tương lai.

Cho dù bọn họ ngại quyền thế của Triệu gia hay vì yêu thích Triệu Cảnh Hàn, ngoài mặt sẽ không nói thêm cái gì, nhưng chỉ cần có dịp nói chuyện cùng các vị trưởng bối có quyền thế lúc tất yếu chỉ cần lải nhải nói linh tinh vài câu cũng đủ cho đôi nam nữ chủ này gặp bất lợi.

Bởi vậy, coi như thành công trả thù anh ta làm cô bực bội ở bến tàu.

"Nếu cô đã quyết định từ bỏ, chúng tôi đây cũng không thể cưỡng cầu cái gì, chỉ là tốt xấu gì cô cũng là học sinh mà chúng tôi tận tình chỉ bảo, trước khi chia tay sẽ vì cô đòi lại chút công đạo bắt anh ta bồi thường." Vương Tĩnh ánh mắt phức tạp nhìn Kiều Nhan nói.

Kiều Nhan vẻ mặt ưu thương sửng sốt, có chút ngạc nhiên không rõ, cái gì mà chỉ bảo tận tình? Từ khi nào mà nguyên chủ trở thành học sinh của nhóm đại tiểu thư này vậy?

Chẳng qua cái đó cũng không quan trọng, quan trọng là Vương đại tiểu thư nói giúp cô làm cho anh ta bồi thường!

Hai chữ bồi thường này, Kiều Nhan thích, dù sao buổi sáng cũng vừa vào tay một trăm vạn, chi phiếu cô còn đang cất ở túi áo bên trong.

Nghe qua lời của cô ta, chẳng lẽ đang muốn giúp cô hướng tra nam hung hăng đòi thêm chút phí chia tay? Cái này có thể nha.

Nhưng là...

"Cái gì mà bồi thường với không bồi thường, tôi là loại người hám tiền sao, anh ta cho hay không cũng không sao cả. Chỉ là chuyện vừa rồi mấy người đừng nói là tôi nói, anh ta xem vị kia như bảo bối mà bảo vệ, tôi sợ. . ." Kiều Nhan bộ mặt đáng thương ủy khuất nói.

"Yên tâm đi, bọn tôi sẽ không nói, hơn nữa tin tức cũng đã bàn tán đã lâu, cho dù cô không nói, mấy người chúng tôi sớm muộn gì cũng sẽ biết." Các đại tiểu thư vỗ ngực cam đoan nói.

Mắt thấy Kiều Nhan đau lòng khổ sở vẫn còn gượng cười trước mặt bọn họ, trong lòng Vương Tĩnh không đành lòng.

Nếu người ta đã quyết định buông tay, bọn họ còn ở đây tốn tâm tư mài dũa khối ngọc thô này có ích lợi gì chứ, Cảnh thiếu cái tên đầu heo ngu ngốc này cũng không thèm liếc mắt một cái.

Cho nên, lúc này Vương đại tiểu thư cũng chưa tính làm gì, cô nhanh chóng dẫn nhóm chị em đi nơi khác, để lại không gian cho cô gái đáng thương này liếʍ láp vết thương.

Vì thế, mấy đóa hoa hiểu lòng người được mấy vị thiếu gia đưa đến vẫn chưa thấy vở kịch gặp mặt thường có của đám tiểu thư này, hơn nữa nhìn qua mấy Đại tiểu thư này đối với Kiều Nhan còn thay đổi cái nhìn, đây tình huống gì?

Mấy vị mỹ nữ vừa tò mò lại đố kỵ, chờ mấy vị tiểu thư rời đi, họ cũng theo sát ra ngoài bao vây xung quanh Kiều Nhan hỏi han.

Kiều Nhan không tránh khỏi lại vui vẻ mà diễn một hồi ưu thương, ra vẻ kiên cường đem những chuyện đã qua kể lại một lượt.

Nhưng mấy yêu nữ này đã trải qua vô số cuộc chiến, đã đánh bại vô số tiểu yêu tinh khác, dĩ nhiên không dễ lừa gạt như mấy vị tiểu thư ngây thơ đáng yêu vừa rồi.

"Cảnh thiếu không có chạm qua cô, vậy mấy vết dâu tây ở dưới quần áo này ở đâu ra, cô không phải cố ý lừa gạt chúng tôi chứ?" Yêu nữ mắt to sắc bén vạch trần.

Kiều Nhan: "..." Cô gái này, mắt cô cũng tinh quá rồi, cô đã giấu kĩ như thế mà vẫn bị phát hiện? !

Kiều Nhan biến sắc, liền có mỹ nữ lớn gan đứng gần dùng ngón tay vạch cổ áo của cô, quả nhiên nhìn thấy phía dưới che dấu tầng tầng lớp lớp dấu hôn, xem trình độ xanh xanh tím tím thế kia, có thể suy ra lúc ấy có bao nhiêu kịch liệt.

"Cho nên. . . Cô cho Cảnh thiếu đội nón xanh?" Các mỹ nữ vẻ mặt khó tả nhỏ giọng bát quái.

Trong lòng Kiều Nhan kinh hãi, ngược lại trên mặt một bộ dáng bị oan uổng ủy khuất, lập tức phản bác "Làm sao có thể! Là, là anh ta uống say... Tỉnh lại liền không chịu nhận, hẳn là sợ người kia biết, các cô cũng đừng nói lung tung!"

Dù sao không thể nói ra vị đại tổng tài kia được, tạm thời vẫn nên để Triệu Cảnh Hàn đội mũ giả danh này đi.

Các mỹ nữ không nghĩ đến bát quái một chút lại có nhiều thông tin như vậy, nếu nói trước kia đối với Kiều Nhan vừa hâm mộ vừa ghen ghét, hiện tại chỉ còn thương xót chiếm đa số.

Nhìn xem, cô gái này vừa thất tâm lại thân thân, cuối cùng cái gì cũng không có, nay còn vì ánh trăng sáng của người ta mà đứng ra làm bia đỡ đạn, còn không bằng bọn họ chỉ nói tiền không nói chuyện cảm tình đâu.

Hóng chuyện xong, moị người đều thương cảm vài phần, không có ở lại vây quanh cô gái đáng thương tìm hứng thú, tốp năm tốp ba liền rời đi.

Kiều Nhan giữ chặt yêu tinh tóc xoăn đứng gần cô nhất, ấp úng vụиɠ ŧяộʍ hỏi, "Cái kia, mấy tỷ tỷ xinh đẹp, có hay không. . . Thuốc tránh thai? Cho em một viên khẩn cấp."

"Cô vẫn chưa uống thuốc? Đã qua 24 giờ chưa?" Mỹ nữ tóc xoăn vẻ mặt cô có ngu hay không hướng Kiều Nhan hỏi.

Kiều Nhan lắc đầu, khổ sở nói, " Là lần đầu tiên, cái gì cũng đều không hiểu, cũng không dám nói ra, các chị xin thương xót, lặng tìm cho em một viên."

Không thì phải đợi đến khi du thuyền đi dạo một vòng trở về mới xuống đi mua, thời gian đã sớm không còn kịp rồi.

Mỹ nữ tóc xoăn vẻ mặt phức tạp hơn, nhịn không được âm thầm chửi thề một tiếng.

Tên ngựa đực Triệu Cảnh Hàn kia thật không ra dáng đàn ông, đã quyết định quay lại cùng ánh trăng sáng lại còn cướp đi sự trong trắng của cô gái này làm gì, thật không còn gì để nói.

Đàn ông quả thật đều là những tên đầu heo ngu ngốc, không có người nào tốt!

Có lẽ trong điểm này vì cùng chung mối thù, mỹ nữ tóc xoăn hướng chị em mình đi hỏi một vòng, một lát sau quả thật mang về cho Kiều Nhan một viên thuốc.

Kiều Nhan cầm thuốc trên tay, lại có điểm không dám uống, lo lắng vạn nhất đây là thuốc cấm gì, nếu cô thật sự uống vào...

"Nhìn cái gì chứ, tự tay tôi thấy chị em tốt từ nhỏ lấy nó từ trong bình thuốc tránh thai chắc chắn không phải hàng giả, không uống thì ném đi." Mỹ nữ tóc xoăn trừng mắt cả giận.

"Thuốc tránh thai khẩn cấp bình thường đều có chút tổn hại thân thể, khả năng sẽ gây ra kinh nguyệt không đều, chờ thêm một chút thời gian liền ổn, không cần hoảng sợ." Thấy Kiều Nhan ngoan ngoãn uống vào, mỹ nữ tóc xoăn dặn dò một phen liền quay người rời đi, nửa đường liền bị kim chủ dẫn đi.

Kiều nhan cảm ơn cô ấy, nhìn một chút nói lầm bầm, "Lại là ngọt ."

Trong đám người đẹp, cô gái vừa rồi đưa ra lọ thuốc tránh thai hỏi đám chị em khác, có ai còn muốn uống thuốc dưỡng nhan đặc này không, thành phần đảm bảo 100% thiên nhiên không hóa chất, mùi vị không tệ, uống xong nếu có tác dụng tốt nhớ liên hệ, cô ta chính là đại lý bán lẻ nha.

"Cô đổi lọ khác không được sao, vừa rồi chị Thu đều tưởng là thuốc tránh thai nên lấy mất một viên rồi đấy."

"Hì hì, lần sau đổi, lần sau đổi."

...

Kiều Nhan ở bên ngoài hóng gió, bị một vị tỷ tỷ do Vương Tĩnh gọi tới kéo vào đi đánh bài.

Bên trong du thuyền bày trí đủ thứ, mọi người đều căn cứ vào sở thích của các vị đại gia này để tìm nơi thích hợp chơi đùa, cũng không có nhiều chướng khí mù mịt như Kiều Nhan suy nghĩ.

Lại nói , không phải chỉ cùng một đám người tụ tập ăn chơi, mấy vị thiếu gia tiểu thư thuận tiện liên lạc một chút nhân mạch cùng quan hệ, vì trong nhà hay bản thân kéo thêm vài mối làm ăn hay sao. Trường hợp như thế này, đưa Hứa Nhã Nhã đến đây thì có cái gì không thích hợp chứ, đều là bịa đặt.

Giống như lúc này, đàn ông đều đi qua ghế dài bên kia uống rượu nói chuyện, các các cô gái chia làm ba bảy loại nhóm.

Một nhóm người đẹp tươi cười như hoa chuyên môn làm nóng không khí, nơi nào cần thì đến nới đó. Một nhóm khác là các vị đại tiểu thư, từ Vương Tĩnh đứng ra tổ tức đánh bài, đánh cược cũng không nhỏ.

"Tôi không chơi đâu, tôi không có tiền, thua thì phải làm sao." Kiều Nhan vẫy tay cự tuyệt, kiên trì không cùng họ chơi bài.

Vương Tĩnh ung dung cười, hướng Kiều Nhan ở phía sau không cho là đúng hất cằm lên gật một cái nói, "Sợ cái gì, không phải có Cảnh thiếu ở đây sao, chẳng lẽ còn thua không nổi?"

Kiều Nhan quay đầu nhìn lại, phát hiện Triệu Cảnh Hàn không biết lúc nào đã đi đến phía sau cô, đứng ở vị trí cách đó không xa, đồng hành còn có Lý Văn Đào cùng một đám phú nhị đại.

Trước mắt bao nhiêu người, tất cả mọi người đang nhìn Triệu Cảnh Hàn, chờ anh tỏ thái độ.

"Cùng họ chơi đi, thua tính hết cho anh, thắng coi như của em." Triệu Cảnh Hàn tà mị cười cười, tỏ vẻ anh tuấn, tiêu sái nhường Kiều Nhan chơi thử.

Kiều Nhan nhướn mày, nếu tên đầu heo này hào phóng như vậy, cô sẽ không khách khí nữa.