"Thai kỳ đã được mười ba tuần, muốn giữ hay không?"
Bác sĩ khoa sản mặc áo blouse trắng ngồi ở trước giường siêu âm đọc kết quả, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng hỏi thai phụ.
Kiều Nhan đứng đó tay chân lạnh buốt, há miệng thở dốc, nói không nên lời hai chữ kia, cuối cùng chỉ có thể trả lời, "Tôi. . . suy nghĩ lại."
Nữ bác sĩ ngẩng đầu nhìn cô một chút, thai phụ còn rất trẻ tuổi, quay đầu nhìn qua tài liệu đăng ký, cô gái này mới hơn hai mươi, không khỏi thở dài một tiếng, thầm nghĩ thật sự tạo nghiệp.
"Vậy thì trở về cẩn thận suy xét, nếu không cần nên sớm quay lại đây làm thủ thuật, đợi thai nhi lớn mới làm sẽ gây thương tổn tình trạng cho người mẹ, được rồi, người kế tiếp."
Nữ bác sĩ dặn dò xong liền gọi người tiếp theo, Kiều Nhan nhường lại vị trí, cầm kết quả kiểm tra đi ra ngoài, chân tay run bần bật, thiếu chút nữa đυ.ng vào thai phụ khác.
Dưới lầu bệnh viện có mấy hàng ghế nghỉ ngơi, Kiều Nhan đi qua tìm vị trí rồi ngồi xuống, lôi tờ giấy ra xem trầm mặc thật lâu, tay đưa xuống chậm rãi xoa bụng.
Thời điểm cô không biết, chỗ này đã nảy mầm một sinh mệnh, thật sự thần kỳ.
Đáng tiếc, nó đến lúc không ai chờ mong.
Kiều Nhan ngồi ở đó một lúc lâu, gương mặt thơ thẩn, vô thức nhìn người xung quanh đi tới đi lui, thẳng đến lúc cẳng chân tê dại, cảm giác đói khát kêu gào, cô mới phục hồi tinh thần.
Cô bắt buộc phải đối diện với thực tế bất đắc dĩ, đứa con đã tồn tại, cô không thể bỏ qua sự thật này.
Kiều Nhan không khỏi cười khổ một tiếng, không thể không cảm thán cốt truyện cường đại, cho dù cô cố gắng tránh đi thế nào, hiện tại vẫn mang thai, chuyện này thật khiến cho cô cảm thấy uể oải, bất lực.
Đứa nhỏ này cô muốn giữ hay không, thật muốn vứt bỏ nó hay sao?
Kiều Nhan tự hỏi, toàn bộ dọc đường từ bệnh viện trở về nhà đều miên man suy nghĩ nhưng vẫn không tìm ra được câu trả lời.
Mang thai đối với cô chính là kích động quá lớn, trong mấy ngày kế tiếp, cô đều đem chính mình nhốt ở trong nhà, công việc cho thuê phòng tạm thời cũng không làm, trừ ăn uống, ngủ và đi vệ sinh, cơ bản cái gì cô cũng không muốn, tinh thần vô cùng suy sụp.
Thẳng đến một tuần sau, Kiều Nhan đi rửa mặt nhìn thấy trong gương một người phụ nữ lôi thôi, nhếch nhác, cô mê mang rối rắm tinh thần lâm vào chấn động.
Cô xoa bụng, nơi đó vẫn là một mảnh bằng phẳng, nhưng là bên trong sinh mệnh nhỏ đã được mười bốn tuần, nghe nói đợi đến bốn năm tháng sẽ xuất hiện nhịp tim. Cô lại rơi vào yên tĩnh, đột nhiên có điện thoại mẹ Kiều gọi tới.
"Tiểu Nhan, vết thương của cha cùng em trai con đã khỏi hoàn toàn rồi, cha con không được như em trai nhưng hồi phục cũng rất tốt, bác sĩ nói có thể xuất viện, chỉ là phải chống gậy đi lại thêm nửa năm nữa..."
Cha Kiều sau khi xuất việc trở lại vùng thôn cũ thu dọn đồ đạc rồi chuyển lên thị trấn, hai vợ chồng già cùng nhau chuyển lên ở cùng một chỗ.
Giống như Kiều Nhan tưởng tượng lúc trước, cha mẹ Kiều ở trên tầng hai mà mặt tiền tầng một chuẩn bị mở một cái siêu thị nhỏ, chủ yếu bán một số đặc sản của vùng núi hẻo lánh, cộng thêm một ít vật dụng phổ thông hàng ngày, tỷ như dầu muối, tương dấm bột gạo, lá trà linh tinh.
Còn em trai Kiều đã hoàn toàn khôi phục lại trạng thái như cũ, đi đường đã không thành vấn đề, chỉ cần mấy tháng nữa đến kiểm tra lại lần nữa là được. Có bạn gái bên cạnh cổ vũ, còn có cha mẹ vợ tương lai đốc thúc, tiểu tử kia đã chủ động nhập học ở trường kỹ thuật, chính thức mở ra con đường học tập sau này.
Mẹ Kiều gọi tới chủ yếu để thông báo tình hình trong nhà, cộng thêm hỏi công việc cùng sinh hoạt của con gái ở thành phố, thể hiện hết sự quan tâm nhung nhớ con gái của một người mẹ.
So sánh với mấy tháng trước, bây giờ cả nhà ba người đều rất có tinh thần, tràn đầy hi vọng đối với cuộc sống tương lai, cũng vì suy nghĩ này mà nỗ lực cố gắng, chờ mong cuộc sống càng ngày càng tốt lên.
Kiều Nhan lẳng lặng nghe, ngẫu nhiên trả lời vài câu, biểu hiện cùng ngày thường không có nhiều khác biệt nhưng ánh mắt lại dần dần phiếm hồng.
Cuối cùng cô cũng không nói thêm cái gì, thẳng đến lúc mẹ Kiều vô cùng cao hứng cúp điện thoại, cô cũng không làm cho bà ấy phát giác được sự khác lạ của mình.
Kiều Nhan tự xốc lại tinh thần, gọi giúp việc tới dọn dẹp lại căn nhà một chút, đồng thời trong lòng cũng hạ xuống quyết tâm.
Cô không nên lại lãng phí thời gian như vậy, đã đến lúc phải đưa ra lựa chọn.
Một khi đã ra quyết định, Kiều Nhan tâm tình không còn nặng nề như trước, cảm giác dễ dàng hơn không ít.
Sau khi phấn chấn lên, việc đầu tiên cô làm chính là xử lý công việc, gây dựng sự nghiệp vẫn phải tiếp tục, cho dù phát sinh cái gì, bảo đảm thu nhập phục vụ cho cuộc sống không thể chấm dứt.
Đợi đến lúc phòng thuê bắt đầu hợp đồng tiếp theo, Kiều Nhan thuê xe đến bệnh viện, trên đường cô còn có tâm tình suy nghĩ, cảm thấy sau này có thời gian tốt nhất phải đi học lái xe, về sau cũng phải mua xe tự mình di chuyển.
Giống như gia đình cô vậy, có hi vọng, cuộc sống sẽ ngày càng tốt hơn.
Đường đến bệnh viện rất thông thuận, cảm giác so với lúc trước nhanh hơn rất nhiều, lúc xuống xe Kiều nhan còn nhìn đồng hồ, quả thật nhanh hơn vài phút.
Bác sĩ khoa sản khám bệnh hôm nay vừa vặn vẫn là nữ bác sĩ lần trước, sau khi đối phương nhìn thấy cô lộ ra biểu tình hiểu rõ, cho thấy bà ấy còn nhớ rõ Kiều Nhan.
"Cô gái nhỏ, quyết định xong chưa? Muốn hay không?"
". . . Từ bỏ, nó không nên xuất hiện."
Sau đoạn đối thoại đơn giản, nữ bác sĩ rất nhanh cho cô lịch hẹn giải phẫu, sắp xếp buổi chiều thực hiện.
Trước đó, Kiều Nhan cần làm một ít kiểm tra thông thường, sau đó đợi thời gian tiến hành.
Nữ bác sĩ nói hai ba câu đã sắp xếp xong lịch trình rồi cho cô ra ngoài, vẻ mặt đã sớm khôi phục bộ dáng lạnh lùng, giống như đối với sinh mệnh không thèm để ý.
Kiều Nhan không có mặt mũi đối điện, không dám nhìn lại ánh mắt của bác sĩ, bởi vì không lâu sau đó, cô cũng là giống những người kia không thèm chú ý đến sinh mạng của đứa bé trong bụng.
Bởi vì thời gian còn sớm, cô không có chuyện gì khác cần làm, đơn giản ngồi ở hàng ghế chờ ngẩn người.
Nhìn nhóm phụ nữ mang thai ra vào trên mặt tươi cười hạnh phúc, cô lại bắt đầu suy nghĩ miên man, không khống chế được đưa tay xoa bụng, cảm thụ được độ ấm ở chỗ đó.
Cô ngồi yên lặng ở đó đến tận trưa, tất cả mọi người đều đã đi ăn cơm, nhưng cô không hề nhúc nhích cho dù bụng cô đang rất đói lại không muốn ăn cái gì.
Hơn nữa bác sĩ cũng đã dặn, trước giải phẫu không được ăn uống, cô cũng chỉ có thể tiếp tục ngồi chờ, tiếp tục sờ bụng nhìn mặt đất đến ngẩn người
Thời gian trôi qua rất nhanh, phiên làm việc buổi chiều đã đến, không khí trong viện lại ồn ào tấp nập, khoa phụ sản lại trở lại khung cảnh bận rộn.
Số người đến giải phẫu không phải ít, Kiều nhan số thứ tự thứ 6, người trước cô thực hiện cũng rất nhanh, chỉ qua một chút đã sắp đến lượt của cô.
Cô gái số năm nhìn qua tuổi đời không lớn, đoán chừng tầm tuổi giống như Kiều Nhan, lớn lên cũng xem như xinh đẹp, nhưng lúc xếp hàng lại vô cùng tùy ý, còn có thể nhìn nam sinh khác liếc mắt đưa tình, mọi người đều nhìn ra được, cô ta đối với việc này không có cảm giác gì, bộ dáng hết sức không để ý.
Hai người kia giọng nói không nhỏ, Kiều Nhan đứng ở phía sau cơ bản nghe được rõ ràng, dần dần biết thêm được một ít thông tin.
Cô gái kia vẫn còn đi học, phỏng chừng đang học đại học, nghe ý tứ trong lời nói của cô ta thì đây cũng không phải lần đầu làm chuyện này, cho nên mới có cảm giác như vậy, chính là trải qua nhiều lần, lại ỷ vào tuổi trẻ không có gì phải sợ.
Người đứng bên cạnh chính là người đang theo đuổi, là bạn trai dự bị, nhìn qua cậu ta đã sắp chuyển lên chính thức. Chỉ là đứa con trong bụng là của người bạn trai trước, Kiều Nhan nghe được sự oán giận trong lời nói, bạn trai trước của cô ta lãnh khốc vô tình lại còn cố ý gây sự, trong lúc nhất thời có chút cạn lời.
Có lẽ được dời đi lực chú ý, nghe qua một câu chuyện xa lạ, cô cảm thấy chính mình tốt lên một chút, tâm tình khẩn trương dần bình tĩnh.
Cô gái số năm rất nhanh bị y tá gọi vào, bạn trai dự bị của cô ta chờ ở bên ngoài nghịch di động.
Kiều Nhan bị y tá gọi lên số hiệu, thông báo cô chuẩn bị, kế tiếp sẽ đến lượt cô.
Người phía sau lại tiến lên, trong ánh mắt khó tránh khỏi mang theo điểm khác thường, toàn bộ quá trình cô đều không nhìn tới, bởi vì cô đã khẩn trương, tim đập loạn cả lên, tay chân lạnh toát.
Cô cố gắng nắm chặt hai tay, chính mình tìm lại chút dũng khí cùng hơi ấm nhưng từ đầu đến cuối vẫn không thay đổi, đôi tay lạnh cóng.
Thời gian giải phẫu của từng người gần như nhau, mỗi lần khoảng cách cũng không dài, nhưng lần này giống như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Mắt thấy thời gian trôi qua, Kiều Nhan âm thầm đếm số, nhưng cửa phòng giải phẫu không nhanh chóng mở ra như trước.
Người phía sau xôn xao nghị luận, bên cạnh nam sinh chơi di động vẫn còn đắm chìm trong thế giới internet, căn bản không nhận ra được điểm khác thường.
Lại đợi trong chốc lát, trong lòng mỗi người đều đoán được bên trong xảy ra chuyện gì.
Quả nhiên một lát sau, cửa phòng giải phẫu mở ra, y tá đi ra gọi nam sinh mải chơi di động đi vào, nói người bên trong xuất huyết quá nhiều, cần cắt bỏ tử ©υиɠ, muốn người nhà ký tên.
Nam sinh nhất thời hoảng sợ, nói mình không phải người nhà cô bé kia, lắc đầu cự tuyệt ký tên, sợ hãi gánh vác trách nhiệm.
"Đứa bé kia không phải của tôi, tôi cũng không phải bạn trai cô ấy, tôi tôi..." Nam sinh luống cuống theo sau y tá giải thích, chắp tay sau lưng chính là không muốn ký tên.
Y tá thấy vậy nhịn không được trợn mắt tức giận, chuyện đã đến mức này bây giờ đi tìm người nhà cô bé đã muốn không còn kịp rồi, chỉ có thể đi vào để cô gái tự mình ký tên.
Kiều Nhan ngồi gần nhất, xem qua toàn bộ quá trình tâm tình vô cùng phức tạp, giống như ngọn núi lớn đè lên trong ngực.
Phá thai nhất định phải gây mê, muốn cho cô gái kia ký tên nhất định phải đánh thức cô gái đó, không biết khi cô ta nằm trên giường phẫu thuật lạnh lẽo tỉnh lại, biết được phải tự ký tên cho mình không biết sẽ có cảm giác gì.
Cửa phòng mổ lại đóng lại, người đứng chờ ngoài cửa một mảnh im lặng, nam sinh kia không còn chơi di động, nhìn trái nhìn phải bất an đứng ngồi không yên, không đến một phút đồng hồ, cậu ta đột nhiên vung chân đá xuống.
Những người khác chỉ là nhìn thoáng qua, cũng không cảm thấy kỳ quái, đều là biểu cảm trong dự kiến.
Sau âm thanh xì xào mắng chửi, không khí trở lại yên tĩnh, Kiều Nhan nắm tay, thời gian càng ngày càng tiến gần, thấp thỏm bất an trong lòng càng thêm mãnh liệt.
Đến khi phòng phẫu thuật mở ra lần nữa, Kiều Nhan đã bị kinh hãi đến tột điểm, cả người run run, sau đó bật dậy đứng lên.
Cô gái nằm trên giường bệnh được y tá đẩy ra. Trước đó không lâu cô ta còn cười cười nói nói, giờ phút này lại nằm đó, sắc mặt trắng bệch không còn chút máu, đôi mắt mở to ngây dại vô thần, nhìn qua hết sức yếu ớt.
Kiều Nhan sợ hãi, cảm thấy bụng ẩn ẩn đau, trái tim đập mạnh, cả người không còn sức lực.
"Số 6 Kiều Nhan, tiến vào chuẩn bị." Y tá gọi cô.
Trên mặt Kiều Nhan nhất thời trắng bệch, nuốt một ngụm nước bọt, cảm giác trong đầu nổ vang một trận choáng váng.
"Tôi tôi. . . không làm nữa !"
Dưới ánh mắt thúc dục của y tá cùng người phía sau, cô bị tình trạng của người vừa rồi dọa đến, chưa lâm trận đã lùi bước trực tiếp bỏ chạy.
Chạy đến cửa khoa sản không chú ý đυ.ng phải một người, Kiều Nhan run như cầy sấy thấp thỏm lo âu, cũng không thấy rõ là ai, liên tục nói lời xin lỗi rồi nhanh chóng rời đi mà không hay biết đối phương đã đứng ở kia được một lúc, hơn nữa còn nhận ra cô.
Người nọ nhìn Kiều Nhan hoảng hốt chạy đi, cúi đầu nhìn ảnh chụp trong điện thoại, trong mắt lóe lên hứng thú.
"Triệu Cảnh Hàn, ngươi gặp rắc rối rồi ."