Một khi đã quyết định, Kiều Nhan sẽ không cho phép bản thân dao động. Vì thế sau bữa cơm Triệu Quân Khiêm đề nghị đưa cô trở về liền bị cô dứt khoát cự tuyệt.
"Cám ơn Triệu tiên sinh, tôi gọi taxi là được rồi." Kiều Nhan mím môi nói xong câu này, một câu hai nghĩa, sau đó xe taxi rất nhanh đi tới bên cạnh.
Cô không chút do dự ngồi lên xe rời đi, cũng không quay đầu lại.
Dáng người cao ngất của Triệu Quân Khiêm đứng tại chỗ, đôi mắt phượng sâu thẳm nhìn theo chiếc xe đi xa, cả người tản ra khí lạnh khiến người bên cạnh cũng cảm thấy áp lực.
Thư ký Lý đứng ở phía sau, nhìn mặt mũi đoán tâm trạng, đối với một màn vừa rồi chỉ xem như không nhìn thấy, tận lực đem chính mình hòa nhập không khí, giảm bớt cảm giác tồn tại của bản thân, biến chính mình thành người vô hình.
Xe maybach đỗ ở cách đó không xa, người đàn ông cao lớn trầm mặc đứng đó, vốn phải làm cho người khác cảm thấy cảnh đẹp ý vui nhưng trong không khí mùa hè nóng bức lại tản mát hơi lạnh của mùa đông hiu quạnh.
"Thư ký Lý." Triệu Quân Khiêm cử động, xoay người đi về phía xe, cũng gọi theo thư ký đang đứng ngây người.
Thư ký Lý cả người run lên, không kìm lòng được giật mình một cái, lập tức chạy theo sau, "Sếp có gì phân phó sao?"
Triệu Quân Khiêm "Chuyện lô vật liệu của Kiều Nhan bị lừa gạt, hai người kia nói thế nào?"
Vừa rồi bên cạnh bàn cơm, thư ký Lý chỉ báo cáo những điểm mấu chốt, cũng chưa nói đã giải quyết đến đâu.
Thư ký Lý một bên nổ máy một bên cung kính trả lời, "Ngài yên tâm, đối phương cam đoan sẽ đổi cho Kiều tiểu thư lô hàng tốt nhất cùng đầy đủ thành ý, chỉ hy vọng chúng ta không cần so đo chuyện này."
Triệu Quân Khiêm ngồi tựa ở hàng ghế sau nhắm mắt dưỡng thần, nghe qua chỉ là ừ nhẹ một tiếng cũng không hề nhiều lời, xem ra đối với kết quả này không có ý kiến.
"Sếp, vừa lấy được số điện thoại của Kiều tiểu thư từ người kia, ngài..." Lý Bí Thư nhìn qua kính chiếu hậu quan sát phía sau, rõ ràng nhìn thấy ông chủ mình đột nhiên mở mắt.
Triệu Quân Khiêm ngồi ngay ngắn, hướng phía duỗi tay quyết đoán nói, "Đưa di động cho tôi."
Thư ký Lý"..." Biết ngài muốn nhưng phản ứng lớn như vậy làm gì.
Muốn thì hãy tự hỏi đi, muốn đuổi theo thì đuổi theo, cần gì chú ý đến phong độ, trực tiếp đi lên kéo người ta lên giường không phải là được hay sao.
Thư ký Lý nhã nhặn tuấn tú tinh anh, trong lòng kỳ thật là một người đàn ông vô lại.
Triệu Quân Khiêm mặc kệ thư ký chửi thầm anh thế nào, giờ phút này mục tiêu chỉ có một, lấy đi di động của thư ký Lý nhanh chóng tìm đến danh bạ, bên trong có một liên hệ mới được thêm vào.
Anh đem chuỗi dãy số xem qua hai lần, chuẩn xác không chút chậm trễ lưu số điện thoại kia vào di động cá nhân của chính mình, rồi dừng lại một chút, bàn tay nhanh chóng đánh ra hai chữ 'Kiều Kiều' .
Kiều Kiều, rất tốt.
Sắp xếp xong, mày nhíu chặt của anh rốt cuộc cũng giãn ra một ít, tay lớn đùa nghịch di động của thư ký Lý thêm một lát, mới tùy ý ném tới ghế điều khiển.
Lý Bí Thư một tay nắm tay lái, tay còn lại nhanh chóng bắt lấy, cũng không dám làm rơi di động.
Đây chính quà sinh nhật trợ lý Tôn tặng anh, anh xem như bảo bối mà nâng niu.
May mắn đến giao lộ đèn xanh đèn đỏ, Lý Bí Thư đưa tay chuẩn bị cất cẩn thận, trong lúc vô ý nhìn đến màn hình di động vẫn đang còn sáng, trên đó chính xác đang hiển thị danh bạ điện thoại của anh. Ánh mắt đảo qua, anh mới phát hiện có điểm dị thường.
Trước đó anh cẩn thận ghi chú số điện thoại của Kiểu tiểu thư, bây giờ tự dưng lại biến mất.
Thư ký Lý còn tưởng mình nhìn lầm, lướt lên lướt xuống xem lại một lần, danh bạ tên mở đầu bằng Q của anh không nhiều, có hay không chỉ cần xem qua liền hiểu ngay.
"Nghịch di động cái gì, lái xe ." Triệu Quân Khiêm trầm giọng thúc giục.
Thư ký Lý qua gương chiếu hậu liếc trộm một chút, cảm giác tìm được đầu xỏ xoá đi liên lạc, phát hiện ông chủ nhà mình vô cùng keo kiệt.
Chậc chậc, đúng là tâm tư của đàn ông, tính chiếm hữu vô cùng mạnh mẽ.
Xe Maybach lần nữa khởi động, rất nhanh hoà vào dòng xe cộ trên đường.
Xe taxi tốc độ chậm hơn, đoạn đường lại đúng giờ cao điểm, tốc độ có thể nói chậm như rùa.
Kiều Nhan ngồi trên xe bị chặn ở một con phố dài đông đúc xe cộ, chừng mười phút qua đi mới dịch chuyển được một tí, xe vừa đi vừa dừng khiến cô thật không thoải mái, có chút muốn say xe.
Xe lại dừng lại, Kiều Nhan cảm thấy cổ họng sắp trào ra một cỗ nước chua, vô cùng khó chịu, thiếu chút nữa liền phun ra.
Người lái xe thấy được tình hình nhanh chóng mở cửa thông khí, còn đưa cho cô một cái túi để nôn, chuẩn bị đầy đủ, hiển nhiên là thường xuyên gặp được loại tình huống này.
Kiều Nhan không dùng đến, chỉ ghé vào cửa sổ cố gắng hít thở, đem một đống thứ mắc nghẹn ở cổ họng chậm rãi đè xuống.
Bỗng nhiên di động liên tiếp vang lên vài tiếng, cô nhận được mấy tin nhắn vừa gửi tới.
Đầu tiên là tin nhắn nhận lỗi của giám đốc Lưu gửi đến, giải thích một số nội dung, nhìn lời nói cẩn thận của ông ta có thể thấy được, ông ta vô cùng hạ thấp bản thân để xin lỗi cô.
Tiếp theo chính là cam kết trả tiền cho cô, vì muốn tỏ ra thành ý còn bỏ thêm một chút bồi thường, chỉ hy vọng Kiều Nhan đừng truy cứu chuyện này.
Kiều Nhan vừa nhìn qua liền nhíu mày, tuy rằng khoản tiền từ đầu tới cuối đều lấy về , nhưng nếu muốn tiếp tục làm việc cô lại phải tìm một bên cung ứng vật liệt khác, lại tiếp tục chuỗi ngày bận rộn vất vả.
Ai ngờ, ngay sau đó lại có thêm một tin nhắn khác gửi đến.
Đoán chừng ông ra không thấy Kiều Nhan hồi âm, cho rằng thành ý không đủ, lại nhanh chóng thêm vào lợi thế.
Giám đốc Lưu tỏ vẻ, trừ những thứ đó, bọn họ sẽ vì cô nhận thầu trang trí tất cả căn hộ của cô. Lô hàng kém chất lượng trước đó cô cũng không cần quan tâm nữa, cam đoan sẽ trang hoàng xử lý căn nhà xinh xắn đẹp đẽ.
Kiều Nhan nhìn đến tin nhắn này có chút dao động, lập tức trực tiếp gọi điện cho giám đốc Lưu, sau khi thương lượng cãi cọ một hồi, rốt cuộc đưa xuống quyết định.
Giám đốc Lưu chấp nhận cắt máu, Kiều Nhan cam đoan sẽ không so đo chuyện lúc trước.
Sau khi cúp điện thoại, cô nhìn di động rơi vào trầm tư, đối với kết quả này hài lòng không thể hài lòng hơn, chẳng qua cô cũng biết vì ai mà đối phương mới nguyện ý làm giao dịch lỗ vốn này.
Nói là muốn rời xa, nhưng lại thêm một lần khiến người đó ra tay giúp đỡ, chuyện này khiến tâm trạng của cô bắt đầu phức tạp.
Chưa đến một phút đồng hồ, âm báo tin nhắn lại liên tục vang lên.
Kiều Nhan cho rằng giám đốc Lưu còn có chuyện gì, nhưng sau khi nhìn lại thì phát hiện là một dãy số xa lạ nhắn tới.
'Kiều tiểu thư, trên đường chú ý an toàn.'
'Kiều tiểu thư, đêm nay không cần ngủ quá sớm, không tốt cho dạ dày.'
'Kiều tiểu thư, đây là số điện thoại cá nhân của tôi, cô có thể liên hệ với tôi qua số này. —— Triệu Quân Khiêm '
Kiều Nhan yên lặng nhìn ba tin nhắn nội dung ngắn gọn xúc tích, ngón tay di chuyển trên màn hình, cuối cùng vẫn không đem dãy số này giống như tên đầu heo kia kéo vào sổ đen, cũng không lưu nó vào danh bạ.
Sau khi về đến nhà, cô thanh toán tiền xe, xung quanh đèn đuốc sáng trưng, cô ung dung đi vào, trong thang máy, ba tin nhắn kia đã bị cô hoàn toàn xoá đi, không lưu lại một chút dấu vết.
Căn nhà của cô trang trí vô cùng ấm áp, sau khi tiến vào, cảm giác lẻ loi cô độc một mình liền biến mất.
Kiều Nhan nhìn căn biệt thự ấm áp hai tầng của mình nhoẻn miệng cười, đem đống cảm xúc rối loạn vừa rồi ném đi, sau đó từ trong tủ lạnh cầm ra một ít đồ ăn lót dạ, đi lên vườn hoa trên gác mái ngắm sao, trải qua buổi tối thư thái, xinh đẹp.
Đến giờ nghỉ ngơi, trong lúc cô đánh răng rửa mặt đột nhiên lại khó chịu buồn nôn, nghiêm trọng đến mức thiếu chút nữa nôn hết bữa tối ra ngoài.
Cô tưởng buổi tối ăn nhiều, nghĩ đến tin nhắn quan tâm của Triệu Quân Khiêm gửi đến, liền đi vào vườn hoa tản bộ một chút, thẳng đến lúc cảm giác khó chịu đi xuống mới trở về phòng ngủ.
Kế tiếp, bởi vì có đội thi công trang trí lại căn nhà cùng hoàn chỉnh vật liệu, Kiều Nhan không cần thiết phải để ý quá nhiều, rảnh rỗi hơn một chút cô thuận tiện lên mạng hỏi chút kinh nghiệm cho thuê phòng.
Cho thuê ngắn hạn quả nhiên sẽ kiếm được nhiều tiền hơn so với cho thuê lâu dài. Trước mắt trên tay cô chỉ có hai căn hộ, đã có không ít danh sách người đăng ký, rất nhiều người đều là du khách nước ngoài đến Kinh Thị, ra tay vô cùng hào phóng, hơn nữa còn để lại một chút tiền Tip.
Đương nhiên không phải vị khách nào cũng văn minh lễ phép, cũng có những người sau khi thuê phòng liền biến căn phòng rối loạn chướng khí mù mịt.
Kiều Nhan trước khi tìm hiểu cũng biết có loại sự tình này, chỉ là không nghĩ nhanh như vậy cô đã gặp được, trên mạng cũng rất nhiều chủ nhà nói như vậy, cô cũng bị làm cho cảm thấy ghê tởm.
Lúc ấy, Kiều Nhan nhận được tin nhắn từ trang web, nhắc nhở một giao dịch đã hoàn thành, trong đó có một căn phòng khách thuê đã rời đi, cô có thể đi đến lấy lại chìa khoá.
Kiều Nhan đi qua thu hồi chìa quá, cũng không còn thấy khách thuê ở đó.
Đợi đến lúc cô mở cửa nhìn đến hình ảnh căn phòng dơ bẳn tɧác ɭoạи như ổ heo, cô thật muốn lập tức đem người bắt lại đánh một trận.
Mẹ nó chứ, chung cư sạch sẽ chỉnh tề của cô chỉ qua một đêm cho thuê liền biến thành như vậy!
Khắp nơi là đồ ăn thừa, giấy vệ sinh bẩn thỉu, thậm chí nội thất đều đều bị dịch chuyển vị trí, trên vách tường còn dính một ít rượu, trong phòng vệ sinh nước bẩn giàn giụa...
Kiều Nhan tức không chịu được, lập tức chụp mấy tấm ảnh chụp đăng lên mạng trách cứ khách thuê, cũng yêu cầu bồi thường tổn thất.
Tuy rằng nhìn tâm huyết của cô bị chà đạp thật sự tức giận, nhưng sau đó vẫn phải thu dọn sạch sẽ, không thì cô làm sao có thể tiếp tục cho thuê kiếm tiền được nữa đây.
Kiều Nhan thở dài, xắn tay áo bắt đầu quét dọn từ trong ra ngoài, đến lúc dọn phòng vệ sinh cô khó chịu nôn hết số cơm sáng vừa ăn, thật uổng phí.
Hai ngày nay cô thường hay buồn nôn, nôn mửa không ngừng, cô nghĩ gần đây bận rộn xây dựng sự nghiệp, vất vả quá độ nên dạ dày bị đau, thẳng đến khi cô đi vào phòng ngủ, quét dọn được một đống gì đó, ánh mắt cô liền dừng lại.
Nhìn một đống áo mưa, Kiều Nhan nhất thời nhớ ra gì đó, sắc mặt xanh rồi lại trắng.
Khẩu vị thay đổi, khó chịu buồn nôn, nôn mửa... Sẽ không? !
Kiều Nhan nghĩ đến khả năng nào đó, vừa nôn xong sắc mặt có chút tái nhợt nay càng trắng bệch giống như tờ giấy, trong phút chốc trở nên không có chút huyết sắc nào.
Cái này cũng không giống mệt mỏi do quá bận rộn, cô nhanh chóng lấy điện thoại tra một chút thông tin trên mạng.
"Kinh nguyệt chậm, khẩu vị thay đổi, tinh thần dễ dàng mệt mỏi..."
Sau khi Kiểu Nhan đối chiếu phản ứng của cơ thể, phát hiện trong khoảng thời gian này cô đúng có những tình trạng đó, gần đây không ngừng ăn uống khó kiểm soát hơn nữa còn cảm thấy khó chịu buồn nôn, tất cả đều phù hợp.
Cô, giống như thật sự... Mang thai !
Kiều Nhan hoảng hốt nhớ tới bà dì của cô đã ba tháng không tới thăm, ban đầu cô vốn chỉ nghĩ là tác dụng phụ của thuốc tránh thai, qua một thời gian cơ thể sẽ tự điều tiết trở về như cũ, hơn nữa còn giúp cô giảm đi không ít phiền toái.
Mà không bao giờ nghĩ tới, đó có thể không phải tác dụng phụ của thuốc tránh thai mà chính là biểu hiện do mang thai đưa đến, chẳng qua tất cả đều bị cô lờ đi.
Nhận ra điểm này, Kiều Nhan vẻ mặt kinh hoàng, không để ý tới đang buồn nôn, vội vàng khóa cửa chạy đi mua que thử thai.
Cô đến đại một tiệm thuốc, sau khi mua được hoảng hốt bắt xe về nhà trốn vào toilet liên tục thử qua từng cái, tất cả đều hiện rõ hai vạch.
Kiều Nhan nhìn đến kết quả kia, nhất thời suy sụp ngồi bệt lên bồn cầu, không thể nào chấp nhận nổi.