Chương 17.1

"Triệu tiên sinh, anh đến cùng muốn biết cái gì?" Kiều Nhan đi thẳng vào vấn đề trực tiếp hỏi.

Triệu Quân Khiêm tiến lên nửa bước, yết hầu khẽ động, "Kiều Nhan, tôi chỉ muốn cô nói sự thật."

Kiều Nhan: "..." Những gì tôi nói đều là sự thật, nhưng anh không tin, thế nào cũng phải muốn tôi lừa gạt mới chịu tin sao.

Hơn nữa nói chuyện thì nói, đứng gần cô như vậy để làm gì, không biết chính mình phát ra khí thế rất mãnh liệt sao, thanh âm còn từ tính như vậy, quả thực khiến cho người nghe lỗ tai ngứa ngáy.

"Anh... Thật sự có thể liên hệ với viện trưởng ở đây sao?" Kiều Nhan nghiêng người kéo dãn khoảng cách một chút xác nhận hỏi lại.

Triệu Quân Khiêm gật đầu, ánh mắt sâu hun hút nhìn cô một cái, lùi lại tạo ra khoảng cách an toàn, Kiều Nhan nhịn không được nhẹ nhàng thở ra một hơi.

"Được, tôi nói." Kiều Nhan bất đắc dĩ buông tay.

Những lời này quen thuộc như nào, còn nhớ rõ lần trước anh ta đứng trước mặt cô tra hỏi, cuối cùng cô lựa chọn "Thẳng thắn được khoan hồng" đã nói qua hết thảy.

Hiện tại lại ở đây chuẩn bị nói thêm lần nữa, lời thoại cùng cảm giác đều giống nhau... Nói dối một lần liền kéo theo một loạt lời nói dối phía sau.

Ài, từ xưa đã có chuyện nói thật không ai tin, bây giờ lại có người ép cô phải nói dối bằng được!

Kiều Nhan lau mặt, ở dưới ánh mắt thâm thuý của đại tổng tài, bình tĩnh gật gật đầu.

"Đúng vậy. Lúc ấy, cha tôi bệnh tình nguy kịch, trong nhà lại không có tiền chữa trị, bạn trai lại một lòng đội nón xanh cho tôi, thương tâm xúc động liền ngu ngốc muốn chạy đi báo thù, sau đó ma quỷ xui khiến thế nào xảy ra sự kiện kia."

"Lúc ấy anh nói cho tôi phí bồi thường, nhìn đến 100 vạn kia tôi thật sự rất vui vẻ , nghĩ đến cha mình về sau có thể có tiền chữa bệnh, tôi liền cầm nó nhanh chóng rời đi."

"Quả thật như anh vừa thấy, tôi cầm 100 vạn kia chính vì nghĩ có thể chữa khỏi chân cho cha mình."

Kiều Nhan bụm mặt, đoán ý của đối phương rồi đem câu trả lời bổ sung hoàn chỉnh, càng có tính thuyết phục, nói xong lời cuối cùng thiếu chút nữa ngay cả cô cũng tưởng đó mới là sự thật.

Trời ơi, cô đích thị là một cô gái thanh nhã thiện lương đơn thuần, kiên cường động lòng người không hề cố ý làm ra vẻ bạch liên hoa nha.

Kiều Nhan cúi đầu, bả vai có chút run rẩy, giống như lớp mặt nạ kiêu ngạo bị phá vỡ, lòng tự trọng bị sụp đổ mà ẩn nhẫn khóc thút thít.

Trên thực tế, cô đang tự dùng sức khống chế biểu cảm trên mặt mình, để tránh bản thân không nín được cười ra tiếng.

Người đối diện cô sau khi nghe được "Chân tướng", không có bất cứ phản ứng gì, đứng yên không có thêm động tác dư thừa nào.

Kiều Nhan nhịn không được mơ hồ suy nghĩ. Ngay sau đó, một bàn tay to lớn đặt lên vai cô, càng ngày càng nắm chặt hơn, trầm ổn mà lại hữu lực.

"Cô cùng ngươi người bạn trai trước kia bây giờ là tình huống gì?" Điểm chú ý của Đại tổng tài luôn luôn như vậy không giống với người bình thường.

"A? Ừm, trở về liền tách ra, từ rất lâu đã còn không liên lạc với nhau nữa, cả đời này cũng sẽ không gặp lại." Kiều Nhan thành thật trả lời.

Cô đã kéo tên đó vào danh sách đen, có liên hệ cũng chỉ có quỷ mới làm được, tên khốn nạn nam chủ kia phỏng chừng đang đắm chìm trong mật ngọt tình yêu với mối tình đầu, nếu không có chuyện gì thì làm sao nhớ đến mà liên hệ với cô, dù sao anh ta có liên lạc cũng không thể tìm thấy cô được.

Về việc chia tay, ngoại trừ việc cô không thể tiết lộ thân phận của bạn trai cũ, kỳ thật cô cũng không có lừa gạt thêm cái gì nữa.

Sau khi nghe xong, bàn tay lớn trên vai cô càng dùng nhiều lực hơn làm Kiều Nhan có chút khẩn trương, cảm giác giống như bị anh ta nắm sau gáy xách lên, muốn chạy cũng chạy không thoát.

Chẳng qua, hiện tại cô càng quan tâm đến việc Triệu Quân Khiêm sau khi nghe xong, anh ta quyết định thế nào.

Cô đã "Nói thật" theo lời anh ta muốn, vậy việc nhờ viện trưởng giúp đỡ, anh ta còn giữ lời chứ?

"Triệu tiên sinh, việc liên hệ viện trưởng, ngài xem..." Kiều Nhan mặt dày nhắc nhở.

Triệu Quân Khiêm rốt cuộc cũng chịu nới lỏng tay, đứng đối diện Kiều Nhan cười nhẹ, trên khuôn mặt tuấn mỹ trở nên mị hoặc chết người, trong phút chốc toả sáng như hàng vạn bông hoa nở rộ, làm người khác kinh diễm không thốt nên lời.

Kiều Nhan cảm thấy chính mình như thế mà bị sắc đẹp mê hoặc đến ngẩn người, đợi đến khi cô phản ứng lại thì chỉ thấy Triệu Quân Khiêm lấy điện thoại ra gọi điện cho ai đó.

Anh ta chỉ hướng kia đầu nói hai câu liền tắt máy, sau đó nói cho cô biết sự việc anh đã sắp xếp xong xuôi, bác sĩ sẽ nhanh chóng đến phòng bệnh chẩn đoán cho cha Kiều.

Kiều Nhan: "..." Cảm thấy quyền thế quả thực hấp dẫn!

"Cái đó, chúng ta đi qua phòng bệnh trước, cha tôi vẫn còn chưa tỉnh, tôi có hơi lo lắng cho ông ấy." Kiều Nhan cảm ơn sau đó đưa ra đề nghị.

Triệu Quân Khiêm gật đầu, bộ dáng vô cùng ưu tú mà ngoan ngoãn phối hợp nghe theo sự sắp xếp của cô, làm cho người nào đó tâm khẽ động một chút.

Kiều Nhan nghiêng mặt tránh đi chút tâm tư này, nhớ lại kết cục của nguyên chủ khi trêu chọc anh ta không có gì tốt, nháy mắt liền đem chút rung động nhỏ bé mới dập tắt từ trong trứng nước.

Tình yêu cùng tính mạng, đương nhiên cái mạng nhỏ quan trọng hơn.

Hai người trở lại phòng bệnh, phát hiện cha Kiều đang nằm trên giường cũng đã tỉnh lại, đang tựa vào đầu giường nở nụ cười ăn cơm. Lúc bọn họ đi vào, nụ cười trên mặt ông càng lớn.

"Người này chính là Triệu tổng sao? Cảm ơn ngài đã chiếu cố Tiểu Nhan nhà tôi, hôm nay gặp được ngài tôi thật yên tâm." Cha Kiều cảm khái nói.

Kiều Nhan nhìn ra, đây là lần đầu tiên sau khi chuyển đến bệnh viện lớn ở Ma Đô ông thật lòng mỉm cười, không giống nụ cười gượng gạo trước đó, bây giờ cả người đều tràn đầy thoải mái sung sướиɠ.

Mặc dù lúc trước ông nói tin tưởng lý do thoái thác của con gái nhưng thật ra trong lòng vẫn có chút nghi hoặc, lo lắng cô cứng rắn chống đỡ gánh nặng mà cố ý lừa bọn họ thì sao?

Tuy rằng sự thật là như thế, nhưng bây giờ anh tuỳ tiện nói dối giúp cô một chút cũng không sao, ít nhất giúp cha cô không có phiền não, thể xác và tinh thần được thả lỏng, dễ dàng hơn phối hợp điều trị cùng bác sĩ, đối với ông ấy đặc biệt có lợi.

"Phải." Triệu Quân Khiêm gật đầu tự nhiên đáp, chỉ là lời nói kia cũng ẩn chứa mang nghĩa khác.

Ít nhất vào tai thư ký Lý tuyệt đối không giống với ý tứ mà cha Kiều hiểu, trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, khác biệt rất lớn.

Tương tự như vậy, Kiều Nhan cũng khó tránh khỏi hiểu sai, nhưng một giây sau, cô tự ép chính mình hiểu ra, xem nhẹ hàm ý khác trong câu nói kia, chỉ xem như bản thân không nghe ra.

"Cha, vừa rồi Triệu tổng đã hỗ trợ liên hệ với bác sĩ rồi, lát nữa thôi bọn họ sẽ đến đây xem bệnh cho cha, cha không cần lo lắng, có vấn đề gì thành thật trả lời là được, y thuật của họ rất cao, khẳng định sẽ chữa khỏi bệnh cho cha."

Kiều Nhan nói ra những lời này khiến cha mẹ Kiều vui sướиɠ tột cùng, nhất thời ánh mắt sáng choang, cũng làm cho em trai nhỏ càng cảm thấy ông chủ của chị là người đặc biệt tốt.

"Việc này chúng tôi thật không biết phải cảm tạ ngài như thế nào, Triệu tổng chính là đại ân nhân của gia đình chúng tôi, nếu không, ngài cho tôi dập đầu cảm tạ ngài?"

Mẹ Kiều nói xong đã muốn hùng hổ đứng lên quỳ xuống trước mặt ân nhân, trước mắt đây chính là phương thức duy nhất mà bà có thể nghĩ đến để biểu hiện hết lòng cảm ơn của bà với người ta.

Cha Kiều thấy vậy lập tức bảo Kiều Lỗi cũng làm theo, phải cảm tạ thật tốt vị cứu tinh của nhà họ.

"Đừng làm vậy, hai bác không cần khách sáo." Triệu Quân Khiêm lập tức khom lưng đem người ngăn lại, thư ký Lý nhanh chóng tiến lên hỗ trợ đỡ mẹ Kiều dậy, thuận tay kéo luôn cả em trai Kiều.

Kiều Nhan lúc này mới lên tiếng khuyên nhủ, "Mẹ, bác sĩ sắp tới đây rồi, trước tiên nên nhanh chóng dọn dẹp nơi này một chút, Triệu tổng là người tốt chúng ta về sau còn rất nhiều thời gian cảm tạ ngài ấy."

Lại nói, cảm tạ đối phương giúp đỡ, cũng không cần hèn mọn dập đầu quỳ lạy như vậy đâu.

Có chuyện quan trọng hơn, mẹ Kiều lập tức bị di dời sự chú ý, lại cảm ơn Triệu Quân Khiêm một chút sau đó vội vàng chỉ đạo cha Kiều Nhanh chóng ăn xong rồi nằm xuống, bảo Kiều Lỗi nhanh chóng thu dọn hộp cơm rồi vứt hết rác ra ngoài, cũng thuận tay quét dọn qua một lần.

Kiều Nhan muốn giúp đỡ, lại bị mẹ Kiều đẩy sang một bên, gọi cô sang bên kia nói chuyện thật tốt với ông chủ, Kiều Nhan có chút nghẹn họng không biết nói gì.

Những chuyện nên nói về cơ bản cô đã nói hết với vị đại tổng tài này rồi, còn những chuyện không nên nói, cả đời này hẳn là đến chết cô cũng sẽ không mở miệng, còn có cái gì để nói nữa cơ chứ, cũng không phải thật sự quan hệ ông chủ cùng nhân viên.

Trực tiếp mà nói quan hệ của hai người cũng chỉ là vui chơi qua đường, chỉ từng qua đêm với nhau một lần, ở chung một chỗ quả thực có chút xấu hổ.

May mà bác sĩ tới rất nhanh, từ lúc Triệu tổng gọi điện thoại tới, cũng chưa đến mười phút.

Hơn nữa, không chỉ có mình bác sĩ Lương mà ông còn dẫn tới vài chuyên gia uy tín, cùng một đội ngũ y tá bác sĩ chuyên môn, để kiểm tra, phân tích tình trạng bệnh tình của bệnh nhân đồng thời đưa ra phương án chữa bệnh cho cha Kiều, mỗi người tương ứng đều là người đứng đầu vị trí đó, đội hình không thể không nói quá cường đại.

Bác sĩ Lương dẫn một nhóm người mặc áo blouse trắng bước vào phòng bệnh, mắt thấy Triệu Quân Khiêm trước tiên. Cảm giác được đôi mắt loé lên từ phía sau đôi kính, gật đầu với anh xem như đã hiểu ý, cũng không có nói thêm cái gì, chỉ là thái độ đối với bệnh nhân lần này coi trọng hơn chút.

Có thể làm phiền viện trưởng tự mình thông báo, còn trực tiếp điều một tổ bác sĩ nhỏ đến, chắc chắn không phải chỉ là bệnh nhân đơn giản. Hơn nữa lại liên quan đến Triệu tổng, ông đây cũng không dám chậm chạp.

Hành động lần này cũng làm mấy bệnh nhân trong phòng kinh ngạc sợ hãi, cũng có mấy bệnh nhân và người nhà có số khám của bác sĩ Lương cũng bắt đầu chen lấn qua bên kia xem chính chủ, nhân cơ hội này để ông ấy khám cho người nhà mình một chút.

Bọn họ nghĩ rất hay, đáng tiếc lại bị y tá đi theo chặn lại, không cho tuỳ ý đến gần, để tránh ảnh hưởng tới việc kiểm tra chẩn đoán.

Trong lúc bác sĩ Lương đang lật bệnh án cùng báo cáo kiểm tra của cha Kiều trước kia, bị một loạt âm thanh ồn ào náo nhiệt bên ngoài làm mày nhíu lại. Quay đầu phân phó trợ lý một câu, chuẩn bị chuyển cha Kiều đến phòng đơn một người, ông ấy cũng hỏi qua ý kiến người nhà trước khi hành động.

"Có thể ở phòng đơn yên tĩnh thì càng tốt, viện phí không phải là vấn đề." Kiều Nhan lập tức cam đoan.

Nếu không phải nhập viện khi không còn phòng đơn, cô cũng sẽ không để cho cha Kiều ở phòng này, không thích hợp cho việc dưỡng bệnh lâu dài.

Nghe những lời này của cô, Bác sĩ Lương trong lòng có chút suy đoán, không phải còn có Triệu tổng sao, đối phương làm chủ sản nghiệp lớn , còn có thể thiếu đi một chút viện phí chữa bệnh này sao?

Quả nhiên có quan hệ sự việc trở nên dễ dàng, cha Kiều rất nhanh được đẩy đến phòng bệnh trên tầng yên tĩnh thoáng mát , cũng nhanh chóng được bác sĩ kiểm tra một lượt.

Kiều Nhan đi ra, ngồi nghỉ ngơi trên ghế ở của phòng thơ thẩn ngẩn người.

Chốc lát suy nghĩ, cô suy xét tài khoản ngân hàng của chính mình, cảm giác mình thật sự là tiêu tiền như nước, đợi đến lúc chân cha Kiều chữa khỏi còn phải nhanh chóng cho em trai Kiều trị chân, phỏng chừng đến lúc đấy cũng phải nằm viện, khắp nơi đều là chỗ tiêu tiền.

Kiều Nhan nhìn thẻ ngân hàng nhanh chóng giảm bớt mấy con số, cảm giác mình còn phải nhanh tìm được công việc, có nguồn thu nhập mới tốt, để ngừa cuối cùng không đủ tiền.

Trong phòng bệnh, các bác sĩ chẩn đoán còn chưa kết thúc, mẹ Kiều là vợ không cần nhiều kiêng dè, em trai Kiều còn là nhỏ không cần câu nệ, hai mẹ con ở lại bên trong giúp cha Kiều làm kiểm tra.

Vì thế nhân cơ hội này, Kiều Nhan dùng điện thoại xem qua các trang web tuyển dụng, bắt đầu tìm kiếm công việc thích hợp.

Nguyên chủ tốt nghiệp đại học tài chính, lúc ấy cho rằng chuyên ngành này rất chuyên nghiệp khẳng định kiếm được rất nhiều tiền, vì thế liền báo danh, kết quả may mắn trúng tuyển.

Công việc này quả thực có thể kiếm được nhiều tiền, thế nhưng để được như vậy vẫn cần bối cảnh cùng năng lực thật sự. Mấy thứ này, Kiều Nhan một chút đều không có, dứt khoát bị loại bỏ.

Chỉ có thể coi như cầm tấm bằng không tệ này tìm một công việc nhỏ trước.

Một bên Kiều Nhan xem xét tin tức tuyển dụng trên mạng thích hợp, một bên ở trong lòng yên lặng tính toán.

"Cô muốn tìm việc làm?" Bên cạnh đột nhiên có người lên tiếng hỏi, không khỏi dọa cô giật mình.

Kiều Nhan che ngực đang đập liên hồi quay đầu nhìn, quả nhiên là vị đại tổng tài, trách không được vừa rồi nghe thanh âm quen thuộc như vậy.

Triệu Quân Khiêm hất cằm lên chỉ chỉ màn hình di động ý bảo Kiều Nhan trả lời vấn đề của anh.

Kiều Nhan định thần, gật đầu trả lời, "Đúng , tôi đang cần kiếm tiền sinh hoạt, không thể chỉ có ra mà không có vào." Miệng ăn núi lở không được.

"Ngài không phải mới vừa đi rồi sao?" Kiều Nhan tắt di động hỏi.

Vừa mới đưa cha Kiều lên lầu, cô liền phát hiện anh ta cùng Thư ký Lý đi ra, cô chạy theo không kịp, còn tưởng rằng hai người trực tiếp đi rồi.

"Bây giờ đi, hẹn gặp lại." Triệu Quân Khiêm khuôn mặt buông xuống, ánh mắt dừng ở trên người trước mắt, nhẹ nhàng nói.

Kiều Nhan thuận thế khoát tay, cũng lại tỏ vẻ lòng biết ơn, "Cảm ơn ngài hôm nay trợ giúp, hẹn gặp lại."

Không gặp lại càng tốt.

Kiều Nhan là hi vọng như thế, nhưng là đối phương rõ ràng không cảm nhận được, trước khi đi còn đưa cho cô danh thϊếp.

"Đây là phương thức liên lạc, tập đoàn Thịnh Hải hiện tại đang tuyển người, nếu như cô muốn nhận công việc này có thể trực tiếp tới tìm tôi." Lưu lại tấm danh thϊếp kia, Triệu Quân Khiêm quay người rời đi.

Kiều Nhan nhìn bóng dáng anh ta đi xa , cảm giác cầm danh thϊếp có chút phỏng tay.

Muốn tiện tay ném vào thùng rác, lại cảm thấy như vậy đối đãi với người đã giúp đỡ mình có chút cạn tình cạn nghĩa, cuối cùng tùy tiện nhét vào trong túi, cùng thẻ ngân hàng đặt cùng nhau, có lẽ từ nay về sau cũng sẽ không bao giờ cần động đến nó nữa.

-----

Edit: Chương này dài quá, còn 2 phần nữa mới hết chương