Chương 14: Tiêu tiền như nước

Nợ tiền thì phải trả là chuyện hiển nhiên từ xưa đến nay.

Ban đầu hàng xóm láng giếng thấy mẹ Kiều chạy vạy khắp nơi vay tiền chữa bệnh cho cha Kiều cũng nguyện ý giúp đỡ một tay, xem như đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ.

Bây giờ thấy Kiều Nhan đã trở về, để tránh cho việc tiền cho vay như bát nước đổ đi , bọn họ mới cùng nhau kéo đến đây tính toán đòi nợ, cũng không phải việc gì đáng trách.

Kiều Lỗi hiểu rõ đạo lý này, cũng không thể trách bà con hàng xóm không có nhân tình, chỉ có thể cầu khẩn bọn họ cho thư thả thêm vài hôm, tốt xấu gì cũng phải cho nhà họ thời gian chuẩn bị.

Mọi người cũng biết tình huống nhà họ, dồn dập ngắt lời Kiều Lỗi, ngược lại nhìn về phía Kiều Nhan. Là người có bản lĩnh nhất ở nhà họ Kiều, từ vùng núi hẻo lánh này bay ra ngoài thành chim phượng hoàng, chắc hẳn nó có năng lực trả hết nợ cho bọn họ.

Kiều Nhan đối mặt với ánh mắt mong chờ của mọi người, giữ chặt em trai Kiều kéo về phía sau lưng, chính mình đứng ra trước.

"Mọi người yên lặng một chút." Kiều Nhan trầm giọng mở miệng, thành công làm cho mọi người đang bảy miệng tám lưỡi, tranh nhau mà nói lập tức im bặt.

"Số tiền mà mẹ cháu nợ, cháu nhất định sẽ trả đủ, chỉ là hiện tại trong người cháu không có nhiều tiền mặt ở đây cho lắm." Kiều Nhan vừa nói vừa liếc mắt bảo em trai mang ba lô của cô lấy ra.

Trong ba lô có hơn một nghìn tệ cô đã chuẩn bị trước, trên đường đi đã tiêu tốn một ít tiền, số tiền còn lại vẫn chưa có đυ.ng tới.

Kiều Nhan cầm ra mấy tờ tiền màu đỏ đưa cho mọi người xem, đồng thời thanh minh, " Trước mắt tiền mặt cháu chỉ có từng này, chỉ có thể trả trước một ít, vừa lúc cháu đang cần đi lên thị trấn, mọi người có thể cử người đại diện đi cùng cháu lên đó lấy tiền, trở về sẽ trả đủ cho mọi người."

Mọi người nhìn nhau, cuối cùng có một thím đứng đầu đoàn người đứng ra gật đầu, chỉ cần xác định có thể trả lại là được, chậm một hai ngày cũng không có vấn đề gì.

Kiều Lỗi bị lời nói của chị mình làm cho bối rối, trong lúc đó kéo tay áo Kiều Nhan nhỏ giọng thì thầm, "Chị, chị thật sự muốn trả hết cho bọn họ sao? Đừng cứng rắn chống đỡ, chi phí phẫu thuật của cha..."

Cậu bé cho rằng Kiều Nhan muốn dùng đến số tiền thưởng kia, nếu cứ như vậy, tiền phẫu thuật cho cha chẳng phải sẽ không đủ sao, phí giải phẫu một lần cũng rất tốn kém.

Kiều Nhan bảo cậu không cần lo lắng, cô tự có tính toán.

Lần này quay về, vốn là cô muốn trở về xem qua tình hình bệnh tình của cha Kiều, tốt nhất tìm đến một bác sĩ giỏi, triệt để chữa dứt điểm chân của ông.

Đến lúc đó, việc gì cũng cần đến tiền, người trong thôn sẽ suy đoán linh tinh rồi oán hận mà làm ầm ĩ, chi bằng bây giờ thu xếp trả hết nợ cho bọn họ, không nợ nần cả người cũng nhẹ nhõm, đỡ thêm được bao nhiêu phiền phức.

Về phần tiền ... Sau này cô sẽ cố gắng đi làm kiếm lại thôi!

Kiều Nhan bảo em trai Kiều đem sổ sách vay nợ mẹ Kiều ghi chép ra đây, dựa theo trình tự danh sách mà trả lần lượt. Trước tiên cô dùng một nghìn kia trả trước, thuận tiện đem giấy nợ xé đi, dứt khoát lưu loát, không chút dây dưa lằng nhằng nào, càng làm cho mọi người tin phục lời nói trước đó của cô.

Kỳ thật số tiền nợ mỗi người cũng không nhiều, tất cả mọi người đều không giàu có, vay tiền cũng sẽ không mượn quá nhiều, cơ bản đều là một trăm đến hai trăm tệ, đối với Kiều Nhan số tiền này không nhiều, nhưng là đối với người thôn quê mà nói đó chính là số tiền không nhỏ.

Có hy vọng cùng cam đoan, đoàn người cũng không níu chặt hai chị em không thả, nói vài câu quan tâm đến bệnh tình của cha Kiều, sau đó lục tục rời đi.

Thím mặt tròn được mọi người chọn làm đại diện ở lại, còn phải đi theo Kiều Nhan lên thị trấn lấy tiền

Bà thật sự không nghĩ đến Kiều Nhan có thể xuất tiền, hơn nữa còn nói một không hai lời mà đáp ứng.

Bà len lén liếc mắt nhìn Kiều Nhan, xem cô một thân ăn mặc quần áo kiểu thành phố, toàn thân khí phái lại vô cùng có chủ đích, xem ra không phải là người mà vùng thôn nhỏ như này giữ lại được. Sau khi quan sát đánh giá tỉ mỉ, tám phần bà phải tính toán lại một chút.

Trong lúc Kiều Nhan chuyên tâm xem xét sổ sách thì thím mặt tròn cầm theo hộp cơm lặng lẽ đi vào phòng Kiều Lỗi, tìm hiểu chuyện Kiều Nhan kiếm tiền như thế nào.

Kiều Lỗi đối với lý do thoái thác của chị mình tin tưởng tuyệt đối, vì thế kiêu ngạo mà hướng thím mặt tròn thổi phồng một chút năng lực của chị cậu. Cậu kể ra cô tìm được công việc tốt cỡ nào, tiền thưởng lớn đến ra sao, lại còn được công ty cho nghỉ phép mấy ngày về quê lo việc gia đình. Nghe được câu chuyện, đối phương nhất thời sửng sốt.

Lời nói của thằng nhóc rõ ràng rành mạch, lại có sự việc vừa xảy ra làm chứng, thím mặt tròn liền tin là thật, cảm thấy tự mình đưa ra quyết định.

Nhà họ Kiều nhiều năm chịu khổ như vậy xem ra cũng đã đến lúc được hồi báo, sắp phát tài đến nơi rồi, bà vẫn nên kiềm chế thì hơn, đừng bởi vì một chút lợi ích nhỏ mà đắc tội với với người ta.

"Tiểu Lỗi à, hôm kia có người tìm đến thím, nhờ thím giới thiệu chị cháu cho cậu ấy, muốn dùng lễ hỏi lớn lấy sinh viên đại học về nhà, cháu lén hỏi qua với chị cháu chuyện này xem cô ấy suy nghĩ như thế nào." Mặt tròn thím mật báo xong liền rời đi, đến ở cửa thôn chờ bọn họ.

Kiều Lỗi bị lời nói này mà ngẩn ngơ một chỗ, thật sự không nghĩ đến, thậm chí đã có người muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, còn đánh chủ ý lên chị gái cậu nữa chứ.

Cậu lập tức đem chuyện này nói với Kiều Nhan, cũng khiến cô kinh ngạc một chút, nhưng mà cũng chỉ ngạc nhiên một chút mà thôi, cũng không kích động nhiều lắm.

"Yên tâm, cha mẹ sẽ không đồng ý, lại nói chị thật vất vả mới rời khỏi đây, làm sao có thể gả chồng quay về vùng núi hẻo lánh này được." Kiều Nhan trấn an cậu.

Cô ở nơi này không lâu, đoán chừng rất nhanh sẽ đưa cha Kiều lên bệnh viện lớn xem bệnh, đến lúc đó người cũng không có ở đây, đối phương có thể đánh tới chủ ý gì được chứ.

Kiều Lỗi nghĩ nghĩ cũng thấy đúng, lập tức tiếp tục bận rộn làm cơm cho cha mẹ. Chờ cặp l*иg cơm đầy ắp lại bọc thêm một lớp vải bông để giữ ấm, là miếng vải trắng mà Kiều Nhan đã thấy hôm qua.

Kiều nhan thấy vậy đỡ trán thở dài, "Chị sẽ đưa tiền cơm cho cha mẹ, lần này không cần đem theo nó."

"Nhưng, cơm này đã làm xong hết rồi, em đoán cha mẹ khẳng định sẽ luyến tiếc tiền đi mua cơm ở nhà ăn." Kiều Lỗi gãi gãi mặt nói.

Kiều Nhan lắc đầu ngán ngẩm, cuối cùng cũng đồng ý mang hộp cơm theo. Trước khi mặt trời lên cao liền kéo Kiều Lỗi đi ra khỏi cửa, đi ngang qua cửa thôn gặp thím mặt tròn đang đứng chờ ở nơi đó, ba người cùng nhau xuống núi.

Bác tài xế tối qua đã đứng chờ sẵn ở đó, tối qua Kiều Nhan đã đưa thêm ít tiền nhờ bác sáng sớm nay đến đón bọn cô.

Sau khi đón được bọn họ, tài xế nhanh chóng vượt qua đường núi trùng trùng điệp điệp , thuận lợi đi tới thị trấn.

Kiều Nhan bảo em trai Kiều đi đưa cơm cho cha mẹ trước , còn cô mang theo thím mặt tròn tìm đến một nhà ngân hàng gần đó lấy tiền, sau đó lại ngồi xe trở về thôn. Dựa theo sổ sách mẹ Kiều ghi lại, cô thu hồi tất cả giấy nợ còn lại, nhanh chóng đem hết số nợ thanh toán.

Các cô các bác hàng xóm thấy vậy đều không có gì để phàn nàn, một đoàn người vui vẻ lấy giấy nợ đổi lấy tiền về, thuận tiện khen Kiều Nhan thêm một lần rồi lại một lần.

Nhờ miệng của thím mặt tròn, tin tức Kiều Nhan sau khi tốt nghiệp kiếm được công việc tốt, năng lực cường đại, kiếm được nhiều tiền cũng truyền khắp nơi, những người suy nghĩ thừa dịp nhà họ Kiều đang gặp khó khăn đưa nhiều lễ hỏi tới muốn đổi lấy sinh viên đại học về nhà làm con dâu cũng đành dập tắt tâm tư.

Phượng hoàng cuối cùng là bay lên cao, gia đình bình dân như bọn họ cũng không nhốt được.

Xử lý xong chuyện này, Kiều Nhan lại ngồi lên xe trở lại thị trấn, đến cửa bệnh viện huyện bị xóc nảy thiếu chút nữa hoài nghi cuộc đời, cả người đều không quá thoải mái.

Chẳng qua cô đang vội vã đi tìm bác sĩ chính của cha Kiều, không có để ý quá nhiều.

Bác sĩ trưởng ở đây thực ra không có lừa gạt cô, nói rất rõ ràng cho Kiều Nhan biết, điều kiện ở bệnh viện huyện không tốt, không thể trị được dứt điểm vết thương của cha Kiều, duy trì hiện tại xem như còn miễn cưỡng. Nếu muốn trị được dứt điểm phải lên hẳn bệnh viện lớn trên thành phố xem sao.

Kiều Nhan thật nhanh quyết định cho cha Kiều chuyển viện, thỉnh cầu bác sĩ giới thiệu cho một vị chuyên gia, để nhanh chóng liên hệ nhờ giúp đỡ.

Mọi chuyện xử lý hết sức thuận lợi, nhưng bên phía cha Kiều lại gặp trở ngại, ông không đồng ý lên bệnh viện tuyến trên xem bệnh, kiên quyết muốn về nhà.

"Bây giờ ông bướng bỉnh cái gì, về nhà chính là chờ chết ông không biết sao? Tiểu Lỗi còn chưa kết hôn, ông muốn biến nó thành người không có cha sao?" Mẹ Kiều khóc lóc muốn đánh người.

Kiều Lỗi vội vàng đem bà giữ chặt, cha cậu đang bệnh nặng, đánh trúng rồi sau bà lại đau lòng.

Kiều Nhan nhìn tình hình giằng co trước mắt nhưng cha Kiều vẫn không nói lời nào, cô hiểu đại khái suy nghĩ của ông, không phải ông không muốn chữa chỉ là không muốn cô phải phí tiền lên người mình, sợ liên luỵ cả nhà vất vả.

"Cha, kỹ thuật chữa bệnh trên thành phố khẳng định so với huyện này tốt hơn nhiều, chúng ta lên đó xem sao, nói không chừng có thể chữa trị triệt để đôi chân của cha, đến lúc đó cha còn có thể kiếm kiếm tiền, giúp em trai thành gia lập nghiệp, cùng mẹ trải qua ngày lành tháng tốt."

"Em không cần cha giúp đỡ, em sẽ tự mình kiếm tiền cưới vợ, không như thế làm sao có thể gọi là đàn ông được." Kiều Lỗi nhịn không được nói xen vào, ngay sau đó bị mẹ Kiều bấm một cái, không thể không ngậm miệng lại.

Kiều Nhan nở nụ cười, đáy lòng cảm thán có chí khí, vợ của mình nên tự mình cố gắng cưới về đi.

"Cha, tiền thuốc men không phải vấn đề, cha không cần lo lắng. Lần này trở về con đã chuẩn bị từ trước, mang về không chỉ có tiền thưởng còn có tiền lương con tiết kiệm gần năm nay, chừng số này." Nói xong cô đưa tay ra hiệu một con số.

"Một... Trăm vạn?" Kiều Lỗi phản ứng kịp thời, trợn mắt há hốc mồm mà hỏi, cũng nhanh chóng nhìn ngó bốn phía xung quanh, bảo mẹ Kiều vội vàng đem rèm kéo xuống.

Đợi đến lúc cha mẹ Kiều hiểu được cũng khϊếp sợ, mười vạn đã là một số tiền rất lớn, 100 vạn đối với bọn họ mà nói chính là một con số trên trời, đời này họ cũng không kiếm được nhiều như vậy.

"Ở thành phố tiền lương khá cao, người có bản lĩnh muốn kiếm tiền không khó, số tiền này vẫn chưa là cái gì cả." Kiều Nhan mặt không đổi sắc nói dối, sau đó lại tiếp tục khuyên nhủ, "Lần này đi, không chỉ chữa bệnh cho cha, còn phải cho em trai xem qua cái chân này, không thì về sau cho dù là làm việc hay là kết hôn đều sẽ bị ảnh hưởng."

Cha Kiều nghe được lý do này rốt cuộc buông lỏng, lại bị mẹ Kiều càm ràm náo loạn một hồi, cuối cùng cũng đồng ý chuyển lên bệnh viện thành phố.

Kiều Nhan đã sắp xếp xong xuôi tất cả, dưới sự khuyên bảo của mẹ kiều, cô liền chạy đi nhờ bác sĩ trưởng nhờ quan hệ giúp cô liên hhệ một vị chuyên gia ở bệnh viện tuyến trên, hẹn trước thời gian khám bệnh, sau đó lại chạy đi tìm người gọi xe cứu thương, chỉ chờ cha Kiều đồng ý, có thể lập tức dẫn người xuất phát.

Tại vùng quê nhỏ bé này, có tiền liền có quan hệ, có thể làm được rất nhiều chuyện.

Một ngày sau, cha Kiều được đưa lên xe cứu thương, mẹ Kiều cũng lên cùng, Kiều Nhan mang theo em trai Kiều ngồi một chiếc xe khác đi theo, chạy hết tốc lực đi vào thành phố.

Bởi vì trước đó Kiều Nhan đã đả thông tư tưởng cho cha Kiều nên quá trình nhập viện hết sức thuận lợi, chỉ là đã qua vài ngày, tiêu tốn một đống tiền làm một loạt kiểm tra xét nghiệm, vị chuyên gia kia lại lắc đầu mà nói cho bọn họ biết, tình huống của cha Kiều không lạc quan cho lắm, chỉ sợ bệnh viện bọn họ cũng bất lực.

Đến lúc này Kiều Nhan mới biết được, chân của cha Kiều không chỉ còn vấn đề tái phát mà sâu bên trong còn liên quan đến đến dây thần kinh, xương cốt linh tinh, đã không đơn giản chỉ là gãy chân lưu lại di chứng nữa.

Chuyên gia đề nghị, hoặc là trực tiếp đem hai chân cắt bỏ, có thể giữ lại mạng sống, hoặc sử dụng loại thuốc mạnh hơn tạm thời điều trị giúp đôi chân này khá lên, nhưng về sau có thể tái phát gây ra biến chứng nguy hiểm.

Nghe được mấy lời này, Kiều Nhan không dám nói cho cả nhà biết, ngay cả chân của em trai Kiều cũng tạm thời không để ý tới, suốt đêm liên hệ các bệnh viện lân cận ở Ma Đô, nghĩ biện pháp tìm một vị chuyên gia giỏi nhất trong lĩnh vực này.

Nếu đã hạ quyết tâm chữa trị triệt để, vậy thì phải tìm đến bệnh viện cùng bác sĩ tốt nhất, không thể chỉ vừa mất hi vọng một tí mà quyết định cắt đứt hai chân.

Vì thế cha Kiều còn chưa thu xếp ổn thỏa ở bệnh viện này, lại bị Kiều Nhan lừa dối mà chuyển đến bệnh viện tốt nhất ở Ma Đô, cả nhà sẽ ở khách sạn gần đó vài ngày đợi đến lượt khám bệnh.

Chuyên gia uy tín xem qua đôi chân của cha Kiều, nói tình huống này quả thật có điểm nghiêm trọng, lập tức sắp xếp cho ông nhập viện làm kiểm tra.

Kiều Nhan bận rộn việc trong việc ngoài, thanh toán viện phí rồi xử lý thủ tục nhập viện, chạy lên chạy xuống thiếu chút nữa muốn đứt hơi, đi qua một ngã rẽ khi cơ thể lung lay như sắp ngã, cảm giác choáng váng đầu óc đến nhanh rồi đi cũng nhanh như một cái chớp mắt.

Có thể gần đây quá mệt mỏi, về sau bồi bổ thêm chút là được.

Kiều Nhan trong lòng nghĩ như thế, chuẩn bị tiếp tục chạy đi hoàn tất thủ tục, vừa xoay người lại liền bị một giọng nói từ tính quen thuộc gọi lại.

"Kiều tiểu thư "

"Chúng ta lại gặp mặt ."

Tác giả có lời muốn nói: Chắc mọi người sẽ phải đợi lâu đây ( ̄▽ ̄)"