Chương 12: Về quê

Máy bay hạ cánh, Kiều Nhan theo sau Triệu Quân Khiêm hai người lần lượt đi xuống. Chờ bọn họ đi xa, cô liền lấy vé xe lửa chạy đến nhà ga. Chưa đến một giờ sau cũng gấp rút lên đường, cuối cùng lúc tới huyện Đồng Mộc đã là năm sáu giờ chiều.

May mà mùa hè nên trời vẫn chưa tối, Kiều Nhan vẫn có đủ thời gian đi bệnh viện huyện trước, chào hỏi cha mẹ Kiều một chút, tiện thể tìm hiểu tình huống cụ thể hiện tại.

Lục lại trong trí nhớ của nguyên chủ, ấn tượng về thị trấn này không nhiều, chỉ đối với trường trung học cùng nhà ga có chút quen thuộc, những địa phương khác cơ bản đều chưa từng đi qua.

Kiều Nhan chạy đến tiệm bán hoa quả gần đó hỏi đường tiện thể mua chút hoa quả, bị đối phương nhiệt tình giới thiệu cho một bác xe ôm, trả hai tệ liền đưa thẳng đến cổng lớn bệnh viện

Nơi này cơ sở vật chất so với trên thành phố kém hơn, so ra chi phí chi tiêu ở nơi này cũng rẻ hơn rất nhiều. Kiều Nhan mua ít chuối cùng vài cân táo chỉ tốn hơn mười tệ, cảm giác tiện nghi lại thực dụng.

Bất chấp cảm thán những điều này, Kiều Nhan trở lại tìm đến khu nội trú dưới lầu, gọi cho mẹ Kiều hỏi cụ thể phòng bệnh: "Mẹ, con đến nơi rồi, cha nằm ở phòng bệnh nào?"

* Lời của edit: Mình muốn hỏi các bạn một chút: các bạn thích cách xưng cha, hay bố, hay là ba hơn.

"Tiểu Nhan, con đợi một lát, mẹ đi xuống đón con." Mẹ Kiều không nghĩ đến con gái trở về nhanh như vậy, vừa mừng vừa sợ, hoảng sợ không ngừng dặn dò thêm vài câu, muốn xuống dưới đón cô.

Kiều Nhan cúp điện thoại, vì phòng ngừa mẹ Kiều xuống dưới tìm không thấy người, cô trực tiếp đứng đợi ở cửa, vóc người cao gầy cùng diện mạo xinh đẹp hấp dẫn không ít người qua đường.

Không tới hai phút, một người phụ nữ trung niên cao gầy ốm yếu gấp gáp chạy đến, màu da ngăm đen, ăn mặc giản dị, mặt mày có thể nhìn ra cùng gương mặt Kiều Nhan có vài phần tương tự.

Kiều Nhan thần sắc ngẩn ra, không nghĩ đến trong trí nhớ của nguyên chủ, người mẹ có tính cần kiệm, tính tình mạnh mẽ chính là như vậy.

Đối phương hẳn là con lai, thân hình cao ráo, ngũ quan trên mặt đều rõ ràng không hề tầm thường. Nếu không phải bởi vì thường ngày làm việc vất vả mà làn da chuyển sang màu tối, chỉ sợ cũng là một người phụ nữ xinh đẹp dịu dàng.

Nguyên chủ cao gầy, gương mặt cùng vóc dáng vô cùng xinh đẹp, hẳn là được di truyền từ mẹ của cô.

"Tiểu Nhan, con đã về rồi, nhanh như vậy đã đến, đi đường có mệt hay không?" Mẹ Kiều vui vẻ lôi kéo tay Kiều Nhan ân cần hỏi han, đau lòng cô đi suốt đêm đường xa như vậy.

Kiều Nhan hoàn hồn, cười đáp, "Mẹ, con không sao, cha thế nào rồi, đi, trước tiên xem qua tình hình của cha trước." Vừa nói cô vừa kéo vali hành lý lên lầu.

Mẹ Kiều muốn giúp cô, nhưng bị Kiều Nhan nhét hai túi hoa quả vào tay.

"Con trở về là tốt rồi, mua những thứ này làm gì, lại phí tiền, mẹ cùng cha con ở như này đã quen, cũng không nhất thiết phải ăn mấy loại như vậy." Mẹ Kiều xách hai túi táo cùng chuối, một bên dẫn đường đi, một bên nhịn không được lải nhải nhắc nhở.

Kiều Nhan nhịn cười, cẩn thận nghe bà nói, rồi trả lời, "Mua không đắt chút nào, cũng chỉ có giá mười tệ."

"Đắt đắt, hoa quả này đa phần bọn lái buôn nghĩ con là người ngoài đến đây, cố ý nâng giá lên!" Mẹ Kiều tức giận phi một ngụm.

Nếu không phải bận tâm con gái vừa trở về, phỏng chừng bà sẽ lập tức cầm lên hai túi hoa quả đi tìm người bán lý luận một hồi, nhất định muốn đòi lại chút công đạo.

Kiều Nhan: "...". " Vậy sau này con không mua hoa quả ở đó nữa là được ."

Hai mẹ con vừa đi vừa nói đã muốn đi đến phòng bệnh trên tầng hai, cha Kiều đang nằm ở trong đó bên cạnh đang có chai truyền nước.

"Cũng may có tiền con gửi về, không thì bệnh viện ngay cả hành lang cũng không để chúng ta ở ." Mẹ Kiều ngậm ngùi lau nước mắt nhỏ giọng cảm khái, nhìn về phía Kiều Nhan, trong ánh mắt có chút muốn nói lại thôi, bộ dáng muốn hỏi cái gì nhưng lại không dám hỏi.

Kiều Nhan vỗ vỗ vai bà an ủi, không có trực tiếp đẩy cửa đi vào mà đứng ngoài cửa sổ qua cửa kính nhìn vào bên trong.

Giường chính giữa căn phòng, một người đàn ông trung niên làn da nhăm đen đoan chính, chính trực đang nằm, chính là cha Kiều trầm mặc ít lời.

Căn cứ vào ký ức về chuyến trở về thăm cha Kiều một năm trước của nguyên chủ, ông ấy thoạt nhìn đã gầy hơn, tinh thần cũng không tốt lắm, chắc hẳn bởi vì vết thương trên chân tái phát gây đau đớn. Nhưng cũng bởi vì lo lắng quấy rầy công việc của con gái, dặn dò mọi người trong nhà không được nói cho cô biết, chính mình ở nhà chịu đựng đau khổ.

Kiều Nhan thở dài, đây là một người cha hết sức vĩ đại.

Cô đẩy cửa ra lặng lẽ đi vào, đứng ở đầu giường bệnh của cha Kiều, cha Kiều vừa lúc tỉnh lại, cô hướng anh mắt đến ông cười nói "Cha, con trở về thăm cha đây ."

Cha Kiều vừa tỉnh, hốt hoảng cứ tưởng mình đang nằm mơ, không thì làm sao ông mới chợp mắt một chút mà con gái của ông đã chạy từ thành phố về đứng bên ông đây rồi.

Mẹ Kiều cho Kiều Nhan vào trước rồi mới đi vào theo sau, ánh mắt hơi đỏ liếc nhìn ông, giống như cô vợ nhỏ mắc lỗi, không dám nhìn cha Kiều.

Không khí lúc này nhất thời có chút yên lặng, vẫn là bệnh nhân phía bên kia nhìn thấy bề ngoài cùng khí chất của Kiều Nhan, tò mò đùa hỏi cha Kiều có phải thật đây là con gái của ông không, nhìn không giống lắm, ông ta ở cái này ngọn núi hẻo lánh này làm sao có thể sinh ra đứa con xinh đẹp như vậy.

Chẳng qua nhìn qua gương mặt của mẹ Kiều một chút, bộ dáng bây giờ xem như vẫn còn được chăm sóc tốt, ngũ quan của hai cha con cũng có điểm giống nhau, đây tuyệt đối là một nhà.

Chà chà, vùng núi hẻo lánh này vẫn tạo ra được một con chim phượng hoàng rực rỡ như vậy, bọn họ xem như tận mắt thấy được.

Bệnh nhân bên cạnh chờ cha Kiều hồi thần, xác định chính mình không có nằm mơ, đứng bên giường xác thực là con gái ông.

"Con sao lại trở lại? Bây giờ đến tết vẫn còn xa lắm, có phải xảy chuyện gì hay không?" Cha Kiều vội vàng quan tâm hỏi han, nâng thân lên muốn ngồi dậy.

Mẹ Kiều cũng không thèm quan tâm bộ dáng kỳ quái vừa rồi của bà, vội vàng tiến lên đỡ cha Kiều ngồi dậy, Kiều Nhan muốn hỗ trợ giúp một tay nhưng bị hai vợ chồng xua tay cự tuyệt, bảo cô ngồi xuống nghỉ ngơi trước.

"Con ở trên đấy không có việc gì, cha đây không phải đang bị bệnh sao, con phải trở về tận mắt chứng kiến mới yên tâm được." Kiều Nhan trôi chảy trả lời, nhân cơ hội nhìn quanh phòng bệnh một chút.

Sáu người nằm trong một phòng bệnh bốn người, hơn nữa có thêm giường người nhà bệnh nhân, không gian có chút chật hẹp, phòng vệ sinh vẫn tương tối tốt. Đại khái bởi vì tầng nhà thấp, phòng ở bên trong có chút ẩm ướt, không khí cũng không quá lưu thông, tràn ngập mùi thuốc sát trùng.

Mẹ Kiều đem gối đầu làm đệm lót lưng cho cha Kiều, lại vội vàng đem cái ghế duy nhất ở bên giường cho Kiều Nhan ngồi, mà chính bà ấy đi đến cuối giường thoáng ngồi một góc, trên mặt nhìn qua có chút bất an.

Kiều Nhan cảm thấy có chút kỳ quái mà câu tiếp theo của cha Kiều liền giải đáp nghi hoặc của cô.

"A Anh, có phải bà gọi Tiểu Nhan trở về hay không ? Tôi không phải đã nói với bà bao nhiêu lần không thể nói cho con bé biết sao?" Kiều Phụ nghiêm nghị hỏi, mày rậm nhăn lại thành một nhúm.

Ông vừa ngồi dậy có một lát đã có chút thở hồng hộc, trên trán còn toát ra vài tầng mồ hôi, có thể thấy được thân thể có bao nhiêu suy yếu.

Kiều Nhan đối với việc này có chút suy đoán, lúc này biết được mẹ Kiều quả nhiên giấu chuyện tìm cô xin giúp đỡ, cũng không có cái gì đáng kinh ngạc. Hơn nữa hiểu ra, vì sao mẹ Kiều từ lúc tiến vào phòng bệnh bắt đầu có chút thấp thỏm bất an, đại khái lo lắng bị cha Kiều trách cứ.

"Cha, việc này không thể trách mẹ, cha mẹ không nên gạt con, bằng không xảy ra tình huống gì xấu, lúc đó chờ con trở về mới biết được khi đó sẽ càng khó chịu." Kiều Nhan giúp mẹ Kiều giải vây nói.

Cô vừa nói vừa lột một trái chuối cho đưa cho cha Kiều, thành công đem giận dữ của ông hạ xuống.

"Cha ăn hoa quả đi, con lại gọt cho mẹ một quả táo." Kiều Nhan cố ý thoải mái mà nói giỡn, làm dịu đi không khí buộc chặt giữa hai người.

Mẹ Kiều có con gái đứng về phía mình, trong lòng như được uống mật làm gì còn thèm để ý đến sắc mặt hổ giấy của cha Kiều, lập tức quên mất bộ dáng thấp thỏm vừa rồi, bận rộn vẫy tay không để Kiều Nhan hao tâm tốn sức.

"Không cần gọt không cần gọt, con cứ ngồi yên đấy, mẹ lấy rửa qua là có thể ăn." Mẹ Kiều vẻ mặt tươi cười đoạt lấy táo trong tay Kiều Nhan, hướng cha Kiều nhìn thoáng qua, sau đó hùng hổ đi ra cửa.

Sau khi mẹ Kiều rời đi, cha Kiều cầm quả chuối cô vừa mới bóc vỏ, há miệng thở dốc, do dự không biết làm sao, tựa như muốn hỏi vấn đề gì đó.

"Cha? Sao cha lại không ăn, trong túi vẫn đang còn, con mua đến rất nhiều" Kiều Nhan cười nói, cho rằng cha Kiều bình thường tiết kiệm đã quen, bây giờ còn không nỡ ăn.

Cha Kiều muốn đáp lời, mở miệng vài lần, cuối cùng nhỏ giọng hỏi, "Tiểu Nhan, con... lần trước con gửi về một số tiền lớn là lấy ở đâu ra?"

Kiều Nhan nghe được vấn đề này, phích nước nóng trong tay run run một chút vô tình đổ ít nước ra ngoài.

Thấy vậy, cha Kiều gần như khẳng định suy nghĩ trong lòng, gương mặt trải đời nhất thời xuất hiện vài phần đau lòng, không chờ Kiều Nhan trả lời, ngay sau đó ông lại ân cần chỉ bảo.

"Con gái, tuy rằng chúng ta nghèo, nhưng cũng không thể vứt đi nguyên tắc làm người, chân của cha không chữa khỏi cũng không sao, con không thể vì chuyện này mà đi vào con đường sai trái!"

Lúc ông nói chuyện tận lực dùng âm thanh nhỏ nhất, bảo đảm chỉ có Kiều Nhan ngồi trước giường bệnh mới có thể nghe được, lo lắng người khác nghe được rồi đồn đại lung tung làm hỏng hết thanh danh của cô, càng không muốn hủy đi tương lai của con gái nhưng không nói cũng không được.

"Haizzz! Đều là cha mẹ không có bản lĩnh." Cha Kiều hai mắt phiếm hồng, bất đắc dĩ hung hăng đánh vào cái chân bị thương của mình.

"Cha, cha nghĩ cái gì vậy, số tiền này không có vấn đề gì cả, cha mẹ yên tâm mà dùng." Kiều Nhan phản ứng kịp, nhanh chóng ngăn lại động tác của cha Kiều.

Cô vô cùng kính nể cách dạy con của cha Kiều, cô đành phải biên soạn ra một vài lý do thoái thác giải thích nguồn gốc của số tiền này mới được

Thực ra nguyên chủ không có gì trong tay, lại vừa mới tốt nghiệp đại học, chính là thời điểm cần tiêu nhiều tiền nhất. Hoàn cảnh trong nhà lại vô cùng khó khăn, hiện tại đùng một cái đưa ra cho gia đình mười nghìn vạn, quả thật có điểm làm người khác hoài nghi.

Một cô gái một thân một mình lăn lộn bên ngoài, bất chợt đưa về một số tiền lớn, phần lớn mọi người đều nghĩ phương diện kiếm tiền này cũng không vẻ vang gì.

"Không có vấn đề gì? Chẳng lẽ số tiền đó con mượn của bạn trai? Việc này càng không thể được, bọn con còn chưa có kết hôn, chúng ta cũng không thể dùng tiền của nó, không thì về sau con gả qua đó nhất định sẽ phải chịu khổ." Mẹ Kiều rửa xong táo quay lại, lặng lẽ đứng một bên nghe ngóng, giờ phút này gần như đè thấp giọng la lên.

Cha mẹ Kiều biết, con gái mình vào năm thứ ba đại có quen một người bạn trai trên thành phố, nguyên chủ không có gạt cha mẹ chuyện này.

Nhưng là bởi vì gia cảnh quá cách xa, cô ấy cũng không kể chi tiết hoàn cảnh gia đình của anh ta, nguyên chủ lo lắng nói cho cha mẹ mình biết họ sẽ ngăn cản không đồng ý. Cho nên đối với bạn trai vẫn nói năng thận trọng, rất ít khi nhắc tới, có nói đến cũng chỉ kể qua loa chuyện anh ta tốt với cô như thế nào.

Bởi vậy, người bạn trai này của cô, hai vợ chồng cũng không rõ lắm, chỉ qua lời kể con gái biết được, hai đứa nó thực sự yêu nhau còn tính tới chuyện hôn nhân, là người bạn trai mà con gái họ có thể dựa dẫm.

Kiều Nhan dựa trong trí nhớ nhớ ra chuyện này, quyết đoán vì toàn cảnh mà đặt ra dấu chấm hết, tất cả những chuyện liên quan đến tên đầu heo khốn nạn kia vẫn nên nói hết ra thì hơn.

"Cha mẹ, con với anh ta đã chia tay, về sau không cần nhắc đến anh ta nữa, về phần tiền..." Kiều Nhan thần sắc bình tĩnh nói ra, sau đó chần chờ một chút, lại bịa đặt thêm lý do cho việc này.

"Con tìm được một công việc rất tốt, khoản tiền kia là ông chủ thấy con là việc xuất sắc nên cho con thêm tiền thưởng."

"Cái gì? Chia... Chia tay?" Cha mẹ Kiều lập tức chú ý đến điểm này.