Chương 6: Nghe lời anh

Từ bốn năm trước, Du Linh cùng Kỳ Lạc náo loạn một hồi, sau khi cô trực tiếp khiến Kỳ Lạc tức giận đến say rượu làm dạ dày xuất huyết, Chu Khai Khai đối với Du Linh liền vẫn luôn là thái độ không mặn không nhạt.

Sau đó, Chu Khai Khai lại nhìn lướt qua con trai nhà mình, vẻ mặt ôn nhu nói:

“Uống rượu sao? Uống rượu cũng đừng lái xe.”

“Không uống.”

Kỳ Lạc nghiêng người, đưa tay ra sau lưng nắm lấy tay Du Linh, hướng Chu Khai Khai và cha Kỳ nói:

“Con trước đưa Linh Linh trở về.”

“Được, trên đường chú ý chút.”

Dưới ánh đèn sáng ngời, Chu Khai Khai mặc một thân lễ phục, túm làn váy đi phía trước, sua khi được vài bước liền dừng lại, nhìn Kỳ Lạc nắm tay Du Linh đi xuống lầu, bà nhịn không được hô một tiếng,

“Linh Linh.”

Du Linh bị anh nắm tay kéo đi liền quay đầu lại, vẻ mặt ngây thơ nhìn dì cả, “A?” Một tiếng.

“Không có gì.”

Chu Khai Khai thở dài, hướng Du Linh vẫy vẫy tay, không yên tâm mà dặn dò:

“Nghe lời anh.”

“Nga.”

Du Linh lên tiếng, anh nắm tay cô kéo về phía trước, bước chân chưa dừng, thậm chí đều không có quay đầu lại, cô cũng liền đành phải để Kỳ Lạc nắm tay, quay đầu cẩn thận đi xuống, vòng eo đột nhiên bị một cánh tay ôm lấy.

Anh một tay nắm tay cô, xoay người, một cái tay khác vòng trên eo cô, rũ mắt, đáy mắt cảm xúc thâm trầm không rõ, cúi đầu nói:

“Bậc thang nhỏ, coi chừng ngã.”

Cầu thang làm bằng gỗ, Du Linh không thể hiểu được nhìn Kỳ Lạc đang ôm lấy cô, cô cũng không muốn bị ngã nha, nên cố gắng bước xuống cẩn thận.

Anh đột nhiên ôm cô làm cái gì?

Gương mặt tuấn mỹ của Kỳ Lạc, vẫn như cũ là không có biểu tình, cánh tay đặt trên eo Du Linh trên eo tay nắm thật chặt, khi nhấc mí mắt, đáy mắt đã khôi phục ánh sáng nhàn nhạt, buông lỏng cô ra, nắm tay cô tiếp tục đi xuống bậc thang.

Dọc theo đường đi còn có không ít thân thích vẫn chưa rời đi, thấy Kỳ Lạc xuống dưới, sôi nổi tiến lên tiếp đón anh, Kỳ Lạc thi thoảng đáp lại, mỗi lần đều phải dừng lại cùng thân thích nói hai câu, vì thế từ lầu hai đến lầu một, đi thật lâu vẫn chưa thể ra được cửa Hi Phúc Tường.

Trong lúc đó, Kỳ Lạc vẫn không buông tay Du Linh ra.

Cô nhẹ nhàng giãy giụa, tay nhỏ đặt trong bàn tay rộng lớn của anh, cảm thấy có chút nóng rực, không được tự nhiên.

Ở Băng thành hai năm, cô có chút tật xấu là tay chân luôn lạnh lẽo, vừa mới trở lại X thành, còn chưa thích ứng với khí hậu nóng nực bên này , thêm nữa hiện tại đang ở Hi Phuc Tường có mở máy lạnh nên tay chân tự nhiên cũng lạnh lẽo.

Kỳ Lạc đang cùng người khác nói chuyện , siết chặt tay Du Linh, không cho cô tránh thoát, vội vàng cùng mọi người kết thúc hàn huyên, nắm tay cô đi ra cửa.

Sau đó trực tiếp tới bãi đỗ xe, đến trước một chiếc xe việt dã mới tinh liền dừng lại.

Không đợi Du Linh nói chuyện, anh trực tiếp đem cô nhét vào ghế phụ, động tác có chút thô lỗ, Du Linh “Nha” một tiếng, ở ghế phụ ngồi ổn định lại, sau đó nhìn Kỳ Lạc “Phanh” một tiếng đóng cửa xe, vòng đến bên ghế lái.

Du Linh mắt nhìn phía trước, đợi hồi lâu, không thấy Kỳ Lạc lái xe, liền nghiêng đầu kỳ quái hỏi:

“Anh? Chúng ta còn phải đợi ai sao?”

Trên ghế điều khiển, Kỳ Lạc chậm rãi thở sâu, đôi tay nhéo da bọc tay lái, “Đai an toàn.”

“Ân, a? Nga.”

Du Linh mơ mơ màng màng nhanh chóng nghiêng người kéo đai an toàn thắt lại, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía một Kỳ Lạc, có chút lấy lòng nói:

“Anh, em thắt rồi.”

Kỳ Lạc lúc này mới khởi động xe, rời khỏi bãi đỗ của Hi Phúc Tường.