Ở Ghế lô lại có mấy người họ hàng thân thích ngày thường cùng hợp tác với Kỳ gia tiến lại cùng Kỳ Lạc lôi kéo làm quen, anh đứng dậy, cùng mấy người thân thích kia hàn huyên hai câu, sau đó tiễn họ ra cửa.
Anh luôn rất ít, hơi có chút tích chữ như vàng, nhưng có lẽ do từ nhỏ đến lớn mọi người đều quen như vậy rồi nên mấy họ hàng thân thích đều a dua nịnh nọt, phân nửa là họ nói 10 câu còn anh đáp lại một câu đã là điều không tồi rồi.
Lần này về nước, sợ là muốn vào làm ở công ty của Kỳ gia, cho nên đối với mấy thân thích có nắm quyền ở Kỳ gia anh vẫn phải đáp lại cho đầy đủ lễ nghĩa.
Du Linh nhìn bóng dáng anh biến mất ở phía sau ghế lô, ngơ ngác, sau đó hít một hơi thật sâu, đem ký ức nào đó bỗng nhiên hiện ra ném ra sau đầu.
Liền ở ghế lô chờ, cô biết loại trường hợp này Kỳ Lạc thân là nhân vật chính khẳng định sẽ bận, liền một bên chờ một bên chơi di động.
Cô đầu tiên là kiểm tra tin nhắn của 【 bạn đàn cùng phòng đại học 】, lại kiểm tra một lần bên【 lớp đàn đại học】, sau đó mở ra 【 lớp đàn cao trung 】.
Mối quan hệ với các bạn trong lớp đàn đại học khá hời hợt, cô chủ yếu quan hệ thân với mấy bạn học là người cùng quê, lớp đàn cao trung khá tĩnh mịch, nhưng thật ra mấy người đó cùng Du Linh ở cao trung thân thiết như bằng hữu, thường trò chuyện riêng với Du Linh, hỏi về chuyện Kỳ Lạc về nước.
Cô cùng Kỳ Lạc học chung ở một trường trung học quý tộc, Du Linh chuẩn bị lên cao trung, còn Kỳ Lạc là lớp 11, lúc ấy Kỳ Lạc chính là nhân vật phong vân ở trường.
Toàn bộ trường học không ai không biết Du Linh chính là em họ của Kỳ Lạc.
Cho nên Kỳ Lạc trở về nước, rất nhiều nữ sinh có từng có ý tứ đối với Kỳ Lạc , đều muốn tìm Du Linh hỏi thăm về Kỳ Lạc.
Du Linh phản hồi có chút chậm, cắn môi dưới, ngồi ở bàn còn hỗn độn đồ ăn, trả lời từng tin nhắn một của các bạn học cao trung trước kia.
Đây đều là một số thiên kim đại tiểu thư a, không thể nào đắc tội được, chỉ cần đắc tội thôi liền không cần nghĩ ở trong vòng trung học này lăn lộn.
Nhưng kỳ thật Du Linh từ sau khi lên đại học, căn bản là không còn qua lại nhiều với các bạn học ở cao trung.
Nói đến cùng, nhà cô kỳ thật căn bản là không đủ điều kiện để cho cô đi học ở trường quý tộc như vậy, là do Kỳ Lạc nhất quyết muốn cô phải học cùng anh ở một trường trung học nên đã cho cô một năm hai mươi mấy vạn học phí để cùng nhau học và tốt nghiệp cao trung.
Mặc dù hai năm trước, Kỳ Lạc ở nước ngoài, tức giận đến bốn năm không có liên hệ với cô, học phí trung học của cô vẫn là Kỳ gia chi trả.
Đương nhiên, nói lên cái này, mẹ cô lại muốn mắng Du Linh làm ra vẻ, học phí có Kỳ gia trả, đi học cũng có tài xế Kỳ gia đưa đón, Du Linh rốt cuộc có cái gì không thỏa mãn?
Sau khi tốt nghiệp cao trung, dì cả của Du Linh, cũng chính là mẹ của Kỳ Lạc, Chu Khai Khai, còn đặc biệt tặng cho trường đại học ở nước ngoài một khu nhà để được một thư thông báo nhập học cho cô, trường đó cũng một khu với trường đại học của Kỳ Lạc, chỉ cần Du Linh chịu xuất ngoại, Kỳ gia liền bao toàn bộ chi phí cho cô.
Hai anh em ở nước ngoài tốt xấu gì cũng có thể chiếu cố lẫn nhau.
Du Linh không làm, đầu óc như bị đứt một dây thần kinh nhất định đòi học ở đại học Băng thành.
Đem Chu Khoái Khoái tức giận đến xém nhập viện.
Ở ghế lô xa hoa, Kỳ Lạc trở về, rũ mắt nhìn Du Linh đang gửi tin nhắn, đạm thanh nói:
“Đi thôi.”
Vừa vặn Du Linh cũng đã chờ đến không kiên nhẫn, cô vội vàng đứng dậy, đi theo phía sau Kỳ Lạc.
Hai người đi ngang qua vợ chồng Kỳ gia đang đứng ở cửa, Kỳ Lạc cùng cha mẹ nói hai câui, Chu Khai Khai mặc lễ phục khéo léo nhìn về phí Du Linh đang đi phía sau Kỳ Lạc.
“Dì cả.”
Du Linh đứng ra, vẻ mặt ngoan ngoãn kêu Chu Khai Khai một tiếng, đây là dì cả của cô a, không được chạy.
“Ân.”
Dì cả Chu Khai Khai đứng cạnh chồng không mặn không nhạt lên tiếng.