Chương 6

Giống như bị cắn.

Cũng quá phóng túng rồi.

Tôi nhẫn nhịn, còn chưa nói gì đối phương đã lên tiếng:

"Cần tôi giúp em nhớ lại chút không?"

Nhớ lại cái gì?

Đối diện với biểu tình chế nhạo của đối phương, trong đầu cực nhanh xẹt qua một màn hoang đường sau khi say rượu.

Là tôi làm!

Tầm mắt tôi nhịn không được dừng lại trên cơ bụng của anh, khuôn mặt lập tức đỏ bừng.

"Xin lỗi anh."

"Tối hôm qua em đã nói xin lỗi rồi."

Tôi thở phào nhẹ nhõm, rót nước ấm uống một ngụm, che giấu xấu hổ.

"Chuyện kết hôn mà em nói, tôi đồng ý."

Tôi phun ra ngụm nước, trừng to mắt nhìn anh.

"Muốn đổi ý?"

"Không phải."

"Vậy còn đứng ngây ra đó làm gì?" Anh giơ cổ tay lên liếc nhìn đồng hồ, "Hai giờ, cục dân chính làm việc rồi."

Lúc cầm hộ khẩu đăng ký kết hôn, tôi nhìn thấy hai chữ "Lục Lẫm" trên tên họ của đối phương.

Trong lòng lộp bộp một tiếng.

Lại nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú của anh, dường như đã gặp ở đâu rồi, tôi không tự chủ được lui về phía sau một bước.

"Anh, anh là Lục Lẫm? Lục Lẫm của Lục thị? Anh ruột của Lục Kiêu?"

Lục Lẫm vững vàng đỡ lấy tôi.

"Chúc mừng, đáp đúng rồi."

"..."

Cuộc hôn nhân này, tôi không kết được.

Đáng tiếc, một giây sau, con dấu nặng nề đóng xuống giấy chứng nhận kết hôn.

"Chúc mừng hai người chính thức trở thành vợ chồng hợp pháp."

Cho đến lúc ra cửa, lên chiếc Maybach của anh, tôi vẫn chưa hoàn hồn.

Anh là anh ruột của Lục Kiêu.

Tôi đã nói chuyện yêu đương với em trai của anh, sao tôi có thể kết hôn với anh ấy?

Đây coi là gì?

Không phải chứ đại ca, tôi uống rượu nhất thời không tỉnh táo thì thôi đi.

Anh đường đường là tổng giám đốc Lục thị, anh kết hôn qua loa như vậy sao?

"Anh...Anh nghĩ sao?"

"Về phương diện vợ chồng?" Lục Lẫm nhíu mày, "Xin lỗi, tạm thời không có ý định làm vợ chồng Plato*."

(*) vợ chồng Plato: ý chỉ tình yêu thuần khiết, không có nhu cầu tìиɧ ɖu͙© giữa hai người.

Cũng không cần nói trắng ra như vậy.

"Tôi có thể hôn em không?"

"..."

"Có thể hôn không?"

Không phải chứ, muốn hôn thì hôn, nào có ai lại hỏi trước như vậy.

Không đúng, sao lại nói tới hôn rồi?

Một giây sau, mùi hương tuyết tùng ùn ùn kéo tới, Lục Lẫm nhẹ nhàng nâng cằm tôi, hôn lên môi tôi.

Đột nhiên, một bàn tay to lớn nóng bỏng dán lên eo tôi, kéo tôi đến bên cạnh anh.

"Há miệng."

"Sao ngay cả thở cũng không biết?"

"Sợ à? Run thành như vậy."

Trong nháy mắt tôi không sợ nữa.

Anh trai Lục Kiêu thì sao?

Chúng tôi cũng đã kết hôn rồi, thiên kinh địa nghĩa*.

(*) thiên kinh địa nghĩa: đạo lý rõ ràng, không thay đổi, bất di bất dịch.