Chương 2

Hốc mắt tôi trong nháy mắt đỏ lên, giành lấy điện thoại di động, nhưng đã không kịp rồi, anh thậm chí còn dọn sạch thư mục khôi phục ảnh.

"Ra giá đi?"

Cái gì?

"Chuyện trước kia tôi đều đã quên." Trên mặt anh không có nửa phần dịu dàng.

Nói xong, liếc mắt quan sát tôi từ trên xuống dưới, tầm mắt rất vi diệu dừng lại trên đôi giày thể thao mà tôi đã chà đến trắng bạc.

Cuối cùng dứt khoát tháo nhẫn trên ngón tay ra, ném vào thùng rác.

"Tôi chưa bao giờ đeo thứ đồ rẻ tiền như vậy, con người cũng thế."

Nhẹ nhàng phủ nhận tất cả.

Giống như thứ rác rưởi bẩn thỉu.

Chiếc nhẫn bạc lạnh lẽo trong thùng rác làm đau nhói hai mắt tôi, đâm thủng trái tim tôi, m.áu chảy đầm đìa.

"Mười triệu, cô kiếm cả đời cũng không được, mua ba năm của cô, cô không lỗ đâu."

Nói xong đứng dậy rời đi.

Trước mắt có một tầng sương mù, tôi xé nát tấm chi phiếu, ngồi xổm xuống nhặt chiếc nhẫn lên.

Năm năm trước, tôi nhặt được Lục Kiêu bị thương nặng mất trí nhớ.

Anh đã quên hết mọi thứ, chỉ nhớ rõ tên của mình.

Tôi cùng anh trị thương, cùng anh khôi phục.

Thật ra tôi quen biết anh không bao lâu, anh đã thổ lộ với tôi, nhưng trong lòng tôi có băn khoăn, sợ rằng anh có bạn gái đang đợi, cho nên vẫn không đồng ý.

Mãi cho đến ngày anh cản một dao giúp tôi, liều lĩnh bảo vệ tôi ở phía sau.

"Hai năm rồi Nhan Nhan à, em còn muốn từ chối anh bao nhiêu lần nữa? Anh mất trí nhớ, nhưng anh rất rõ ràng, đây là lần đầu tiên anh rung động."

Tôi và anh cứ như vậy ở bên nhau.

Sau đó, anh được người nhà tìm được đón về, mà tôi bởi vì chăm sóc bà ngoại nên không thể ở cùng anh.

Sự thật chứng minh, trước khi anh và tôi ở bên nhau, quả thực không có bạn gái.

Nhưng khi tôi nhìn thấy tin tức của anh lần nữa, lại là trên tin tức thời sự.

Tôi còn chưa theo kịp, bạn trai cùng tôi chen chúc trong phòng trọ chật hẹp vậy mà lại là cậu ấm Kinh Khuyên đã hồi phục trí nhớ.

Còn nhìn thấy tin tức anh đính hôn với người phụ nữ khác.

Nhưng hiện giờ anh đã hoàn toàn quên mất tôi, quên từng khoảnh khắc chúng tôi yêu nhau.

Lòng tôi như bị ngâm trong nước chanh, chua xót vô cùng.

Không sao, anh chỉ là tạm thời quên mất, anh sẽ nhớ ra thôi.

Tôi thuê một phòng trọ ngắn hạn, làm món sườn xào chua ngọt mà Lục Kiêu thích ăn nhất.

Tôi nghe ngóng được, Lục Kiêu và bạn bè đi chơi đua xe.

Nghe nói, Lục Kiêu rất quan tâm vị hôn thê kia.

Trong ngày đính hôn, anh vì cô ta mà đốt pháo hoa khắp thành phố, lại tặng vô số trang sức châu báu, trong một đêm bỏ ra ngàn vạn.