Chương 5

Tôi không phải mỹ nam, khuôn mặt này chẳng khác mặt đàn bà.

Canh Dần khó chịu phản bác, từ nhỏ, khuôn mặt này đã là sự sỉ nhục của anh, anh rõ ràng là một người đàn ông cao 1m8, vậy mà chỉ vì khuôn mặt còn xinh đẹp hơn cả phụ nữ này mà anh luôn bị cười nhạo, thậm chí suýt nữa còn bị đàn ông cưỡng bức.

Mãi cho đến khi tình cờ anh được một ông bầu phát hiện và trở thành siêu mẫu hàng đầu thế giới “Thiên sứ trong truyền thuyết”. Trong vòng hai năm ngắn ngủi, anh đã kiếm đủ số vốn lập nghiệp, sau đó trở thành Tổng giám đốc của hệ thống khách sạn thuộc tập đoàn Murk hiện nay.

-Vậy thì đã làm sao, anh có biết là bao nhiêu người phải ghen tỵ với khuôn mặt của anh không, nhưng em phát hiện khuôn mặt của anh càng nhìn càng quen…

“Thôi đi.” Canh Dần ngắt lời cô.

Rốt cục cô có hiểu không vậy? Anh sắp phát điên lên mất.

Hơn nữa cô còn nói nhìn anh rất quen?! Trời mới biết khi anh trở thành người mẫu là chuyện của 14 năm về trước, lúc đó cô mới chỉ 4 tuổi, cho nên cô khôn g thể nào có ấn tượng về anh được.

“Em nói thật mà, nh thực sự là người đẹp nhất mà em từng gặp, hơn nữa…” Hắc Doãn Tâm phát huy tinh thần điếc không sợ súng, tiếp tục nói.

Nhìn mái tóc phảng phất như ánh trăng, khiến người ta có cảm giác như thể trên đầu anh

có một vương miện làm từ ánh sáng, khuôn mặt tinh tế, thanh tú, con ngươi màu bạc, mũi dọc dừa cao, thẳng cộng thêm đôi môi đỏ mọng cực kì quyến rũ.

Trời ạ, anh giống như thiên sứ trong thần thoại Hy Lạp, vừa giống Night Elf dưới ánh trăng…

“Đủ rồi, em nghe cho rõ đây, nếu như em còn dám nói tôi đẹp nữa thì chúng ta chia tay.” Canh Dần nheo mắt, sẵng giọng ngắt lời cô.

Chia tay?!

Hắc Doãn Tâm sợ anh làm thật, không cam lòng bĩu môi nói: “Không nói nữa thì thôi, đúng là nhỏ nhen.”

Rõ ràng là cô đang khen anh, anh đã chẳng cảm kích thì thôi, lại còn sẵng giọng với cô.

“Em mới trẻ con thì có.” Canh Dần nhìn môi cô bĩu ra như thể có thể treo được nửa cân thịt, bất giác thở dài trong lòng, cô chỉ mới là một cô nhóc!

“Em trẻ con?!” Hắc Doãn Tâm mở to mắt, không dám tin lời nhận xét này cũng có ngày rơi trên người mình!

Bởi vì người ta nếu không nói cô xinh đẹp đáng yêu thì cũng nói cô thấu hiểu nhân tâm, vậy mà người đàn ông của cô lại bảo cô trẻ con?!

“Không ngờ em lại chịu thừa nhận, không tồi, không tồi, trẻ con dễ dạy.” Canh Dần làm bộ ngạc nhiên gật đầu.

“Anh…” Hắc Doãn Tâm tức đến nghẹn lời, chỉ có thể mở to mắt giận dữ nhìn trừng trừng vào anh.

-Tôi đã lãng phí rất nhiều thời gian với em, vốn dĩ là nên đến nhà em cầu thân, nhưng xét cho cùng em vẫn chưa tốt nghiệp, cho nên chúng ta tạm thời đính hôn trước đã, còn chi tiết thế nào thì tôi sẽ bàn với bố mẹ em, đương nhiên nếu em muốn nói trước với bố mẹ cũng không sao.

“Đính hôn?! Có, có phải nhanh quá không?” Hắc Doãn Tâm kinh ngạc hỏi.

Cô biết mình đã là người của anh, nhưng cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lí cho việc đính hôn!

“Tôi đã cho em cơ hội để hối hận, là do em bỏ qua, hơn nữa tôi đã từng nói nếu em nhìn thấy khuôn mặt của tôi thì em sẽ phải chịu trách nhiệm với tôi, trước đó tôi cũng đã nhiều lần nhấn mạnh với em là chúng ta qua lại với nhau phải có điều kiện tiên quyết là kết hôn, không phải là em đã quên hết rồi đấy chứ?” Canh Dần một lần nữa nhắc cô.

“Em…em đương nhiên không quên rồi, chỉ là em không ngờ anh lại muốn đính hôn gấp như vậy, dù sao mình cũng chưa từng hẹn hò, cho nên…” Hắc Doãn Tâm vốn tưởng anh sẽ từ từ tuần tự tiến hành, kết quả là cô đã quá ngây thơ rồi.

“Em hối hận?” Anh có thể cho cô thêm một cơ hội nữa.

Hắc Doãn Tâm ngẩn người rồi lập tức lắc đầu nguầy nguậy, “Không, em không hối hận, anh bảo đính hôn lúc nào thì cứ làm như vậy đi, em sẽ hoàn toàn phối hợp.”

Còn lâu cô mới hối hận! Nếu cô hối hận, chẳng phải cô sẽ không còn được ăn món ăn do chính tay anh nấu nữa, chuyện này sao có thể chứ!

“Em thực sự không hối hận?” Canh Dần nghi hoặc nhìn cô.

“Thực sự.” Hắc Doãn Tâm kiên định nói.

Canh Dần cười lạnh một tiếng, “Em rõ ràng không thích tôi, chỉ vì muốn ăn món tôi nấu mà đồng ý trở thành người phụ nữ của tôi, tôi nghi ngờ liệu em có thật sự không hối hận hay không đây.”

-Có thể được ăn món anh nấu là em đã cảm thấy rất hạnh phúc rồi, cho nên em quyết không hối hận, cho dù bây giờ em chưa thích anh, nhưng làm sao anh biết là sau này em sẽ không thích anh chứ?

Sự khinh miệt trong mắt anh làm tim cô đau nhói, dù rằng cô không thể phản bác lại lời anh, nhưng bây giờ cô chưa thích anh không có nghĩa là sau này cũng không thích.

Canh Dần thầm giật mình, nhưng trên mặt vẫn lạnh lùng, “Được thôi, nếu em đã khẳng định như vậy thì coi như chúng ta đã thống nhất với nhau, dù sau này em có muốn hối hận đi nữa thì tôi cũng không cho em thêm cơ hội, một khi tôi đã xác định em là người của tôi, tôi sẽ không cho phép em phản bội tôi, ngược lại, tôi cũng sẽ không bao giờ phản bội em.”

“Anh nói thật sao?” Hắc Doãn Tâm sửng sốt nhìn anh, bởi vì lời của anh làm tim cô không ngừng đập thình thịch.

-Tôi chưa bao giờ nói dối.

“Vậy em bằng lòng tin tưởng anh!” Hắc Doãn Tâm cảm động nói. Cô quyết định sẽ ở bên anh suốt đời, cho dù sau này có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, cô cũng sẽ luôn ở bên cạnh anh.

Canh Dần ngước nhìn khuôn mặt kiên định của cô, giờ phút này, anh muốn tin tưởng cô, anh đột nhiên cảm thấy dù lí do cô ở bên anh là gì cũng đều không quan trọng nữa.

Dù sao cô cũng đã là người của anh, anh sẽ khiến ình thích cô, và ngược lại, cũng sẽ khiến cô thích anh.

-Em đã ngủ hơn 20 tiếng đồng hồ, chắc bụng cũng đói rồi, em đi đánh răng rửa mặt một chút đi, tôi đi nấu chút gì cho em ăn.

-Vâng.Phòng khách của nhà họ Hắc, vốn là nơi tụ họp của ba thế hệ trong gia đình, nhưng lúc này đây không khí có phần khá căng thẳng.

-Hi, cháu chào bà, con chào bố mẹ, con đã về.

Hắc Doãn Tâm cố nặn ra một nụ cười, cô giả ngốc nhìn bà nội và bố mẹ, bốn chị gái ngồi bên cạnh, lo lắng nhìn cô.

Lúc bước chân vào cửa cô đã biết sắp có chuyện không hay rồi.

“Con cuối cùng cũng biết đường quay về rồi à.” Hắc La Ngân Nguyệt lạnh giọng, như một mũi dao chĩa hướng cô con gái nhỏ.

“Mẹ, đây là nhà con, đương nhiên là con biết đường về rồi.” Hắc Doãn Tâm cười giả lả trả lời, tim không ngừng đập thình thịch.

Xem ra lần này không chỉ là có chuyện, thậm chí chiêu nụ cười thiên sứ hôm nay cũng không thể qua cửa.

“Con biết rõ sẽ có bão lớn, vậy mà còn dám trốn đi, con còn muốn sống nữa không hả?” Hắc La Ngân Nguyệt tức giận nhìn nụ cười của con gái, con bé này vẫn còn dám cười sao?!

-Mẹ, mẹ thấy con vẫn khỏe mạnh bình thường đấy thôi, hơn nữa con không phải lén trốn đi, bởi vì trước khi đi con đã viết giấy lại rồi mà.

“Con còn dám nói là con đã viết giấy lại?! Chúng ta gọi điện đến khách sạn, nhân viên lễ tân bảo trước đó một ngày con đã trả phòng và rời khỏi khách sạn, mà lúc đó lại là khi bão mạnh nhất.

Cho nên tốt hơn hết là con nói cho rõ ràng, hai hôm sau đó con đã đi đâu? Còn nữa, vì sao con không gọi điện về nhà, điện thoại di động luôn ở chế độ hộp thư thoại?” Hắc La Ngân Nguyệt nghiêm mặt, giọng nói càng lạnh lùng như băng.

“Con…con…con…chỉ là đến chơi nhà bạn, bởi vì trời bão nên dây điện thoại nhà bạn con bị hỏng, còn điện thoại di động luôn ở chế độ hộp thư thoại là do hết pin, cho nên con mới không gọi điện về nhà được.” Chuyện xảy ra trong hai ngày này, bảo cô làm thế nào nói rõ với mọi người chứ!

Đặc biệt là chuyện cô cứ nằng nặc đòi làm bạn gái Canh Dần, nếu cô nói ra, hôm nay kết cục sẽ càng thảm hơn.

“Nhưng lẽ nào con không biết chúng ta sẽ lo lắng cho an nguy của con hay sao? Bố con thậm chí còn gọi điện cho Sở trưởng Sở cảnh sát, sợ con xảy ra chuyện, con biết không?” Dù câu trả lời của Doãn Tâm cũng xem như hợp tình hợp lí, nhưng Hắc La Ngân Nguyệt vẫn cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy.

“Con…con xin lỗi bố mẹ, đây là sơ suất của con, lần sau con không dám nữa.” Hắc Doãn Tâm cúi đầu nhận lỗi.

“Còn có lần sau?!” Hắc La Ngân Nguyệt cao giọng, một lần nó đã dọa ọi người hết hồn, vậy mà nó còn dám nhắc đến lần sau?!

“Không, không có lần sau, mẹ, con không dám nữa đâu.” Hắc Doãn Tâm lập tức gương khuôn mặt đáng thương về phía bà nội——

“Ngân Nguyệt, Doãn Tâm nó đã bình an quay về, cũng nói sẽ không dám làm vậy nữa, thôi con đừng tức giận nữa. Thủ Thành, con mau gọi điện cho Sở trưởng Sở cảnh sát, nói Doãn Tâm đã về nhà rồi.” Bà nội nãy giờ vẫn im lặng, nhận được ánh mắt cầu cứu của cháu gái nên đành mở miệng.

“Vâng thưa mẹ.” Hắc Doãn Thành gật đầu.

Ở nhà họ Hắc, đàn ông lo việc ngoài xã hội, chuyện trong nhà giao phụ nữ xử lí, tất cả việc nhà đều do vợ toàn quyền quyết định, dù thương con, nhưng lúc này cũng phải giáo huấn nó một phen.

“Vâng thưa mẹ.” Hắc La Ngân Nguyệt đành phải tạm thời bỏ qua cho con gái, “ Doãn Tâm, bà nội đã nói giúp con nên lần này không phạt con cấm túc, nhưng kì nghỉ hè này nếu con muốn ra ngoài chơi thì nhất định phải có người nhà đi cùng, nếu không thì con đừng hòng ra ngoài, còn nữa, tối ngày kia nhà mình sẽ tổ chức một bữa tiệc, khách mời toàn là những nhân vật có máu mặt trong giới kinh doanh, cho nên năm đứa các con đều phải tham gia.”

Dạ tiệc!

“Mẹ ơi, khách mời của dạ tiệc có người của tập đoàn Murk không ạ?” Hắc Doãn Tâm hết hồn, không phải anh cũng nhận được thiệp mời chứ?

-Chúng ta sẽ không bao giờ mời bọn họ, mấy tên nhóc đứng đầu tập đoàn Murk không những tự ình là đúng lại vừa dai như đỉa, chúng lại còn cướp mất mấy mảnh đất mà chúng ta nhìn trúng, đúng là cực kì đáng ghét mà.” Người trả lời là Hắc Thủ Thành, cứ nghe đến tên tập đoàn Murk là ông lại tức lộn ruột.

“Không phải chứ?” Hắc Doãn Tâm ngây ngốc nhìn bố, đây là lần đầu cô nghe bố mình dùng giọng điệu nghiến răng nghiến lợi để nói chuyện, càng khó tin hơn nữa là tập đoàn của gia đình cô và tập đoàn Murk lại là đối thủ cạnh tranh trên thương trường!

Vậy nếu Canh Dần đến nhà cô cầu thân…

Trời ạ, cô không dám tưởng tượng tình huống đó sẽ như thế nào nữa.

“Không phải cái gì! Bố chỉ cần nghe đến cái tên tập đoàn Murk là tức lộn ruột, Doãn Tâm, sau này con tuyệt đối không được ở trong những khách sạn thuộc tập đoàn Murk nữa, biết không?” Hắc Thủ Thành nhắc nhở con gái.

-Con biết, con biết rồi.

Cô có nên gọi điện cho Canh Dần, báo cho anh biết ấn tượng của bố cô đối với anh cực kì xấu, đừng nói cầu thân, chỉ sợ anh vào được cổng nhà cô hay không cũng khó nói.

“Doãn Tâm, sao con tự nhiên lại nhắc đến tập đoàn Murk, chẳng lẽ con quen người của tập đoàn đó sao?” Hắc La Ngân Nguyệt nghi hoặc hỏi.

Cô con gái vốn chỉ có hứng thú với ăn uống của bà tự nhiên lại hỏi những câu như vậy, khiến bà đột nhiên cảm thấy rất kì quái.

“Con…” Hắc Doãn Tâm đột nhiên muốn khóc, cô đâu chỉ là quen, thực tế cô thậm chí đang đợi “bán” cho Canh Dần, chỉ là trong tình huống thế này bảo cô làm sao nói ra đây?

“Doãn Tâm, không phải con thật sự quen người của tập đoàn Murk đấy chứ?” Hắc La Ngân Nguyệt cau mày.

“Doãn Tâm, con thật sự quen mấy thằng nhóc của tập đoàn Murk?” Hắc Thủ Thành nghiêm mặt nhìn con gái.

“Con đương nhiên không quen, chỉ là…” Hắc Doãn Tâm lập tức phủ nhận.

Trời ơi, sao sự việc lại đi đến nước này cơ chứ?

“Chỉ là sao?” Hắc Thủ Thành không vui, hỏi.

“Chỉ là…chỉ là con có người bạn quen với bọn họ, vốn muốn giới thiệu con với bọn họ, cho nên…” Hắc Doãn Tâm vội vàng tìm cớ giải thích, hơn nữa cô thật sự cũng không nói dối, cô đúng là nhờ Thục Nữ mới quen với bọn họ.

-Doãn Tâm, bảo bạn con không cần phải nhọc công làm gì, nếu con muốn kết bạn, dạ tiệc ngày kia sẽ có rất nhiều tinh anh tham dự, đến lúc đó bố sẽ giới thiệu với các con, nếu các con thấy ai hợp thì có thể tiến xa hơn.

Hắc Thủ Thành cười lạnh ngắt lời con gái, dù mấy gã nhóc chủ tập đoàn Murk rất giàu có, nhưng nhà họ Hắc cũng không thua kém.

“Bố, buổi dạ tiệc này bố không phải là đem chúng con…” Hắc Doãn Xuân nãy giờ vẫn im lặng, nghe lời bố xong mặt bỗng biến sắc, cô vốn chỉ nghi ngờ buổi dạ tiệc này không đơn giản, không ngờ đúng là có mục đích khác.

-Doãn Xuân, con cũng đã 23 tuổi rồi, ngày xưa bằng tuổi con mẹ đã sinh 5 chị em con rồi. Nhưng bây giờ thời đại khác rồi, cho nên bố con và mẹ mới đợi đến giờ mới tổ chức buổi dạ tiệc này, thật ra các con cũng không cần quá lo lắng, nếu trong buổi tiệc tất cả các con đều không thấy ai thích hợp thì bố mẹ cũng không ép.

“Không ép, nhưng sẽ tiếp tục tổ chức những buổi tiệc chiêu thân như vậy, đúng không ạ?” Hắc Doãn Tâm kích động chất vấn, bắt đầu từ lúc cô tốt nghiệp học viện Tân Nương vào năm ngoái, mẹ đã bắt đầu sốt sắng, nhưng thực sự cô không thể chấp nhận nổi loại hôn nhân vì lợi ích này.

“Đúng, nhưng ít nhất con còn có quyền lựa chọn, chứ không phải bị lựa chọn. Còn nữa, nếu lần dạ tiệc này các con thấy thích ai thì cũng đều có thể nói ra.” Tầm mắt Hắc La Ngân Nguyệt quét qua 5 cô con gái yêu, thân là con gái của nhà họ Hắc thì thì phải hiểu có những chuyện không thể theo ý mình được, kể cả hôn nhân.

“Mẹ, ý của mẹ là buổi tiệc tối ngày kia chính là tiệc chiêu thân đúng không ạ?” Hắc Doãn Tâm king ngạc hỏi, cô mới chỉ 18 tuổi, vậy mà bố mẹ đã giúp chị em cô định việc chung thân đại sự, cũng may là cô đã là người của Canh Dần, nếu không hậu quả khó mà tưởng tượng nổi!

“Mẹ không dùng từ “chiêu thân” để hình dung về buổi tiệc này, huống chi lần này các con sẽ có dịp làm quen với rất nhiều chàng trai ưu tú đến từ nhiều nước trên thế giới. Các con là bảo bối của bố mẹ, bố mẹ hi vọng các con có thể nhờ đó mà có được hạnh phúc.” Hắc La Ngân Nguyệt dịu dàng nhìn các con, mỗi đứa đều do bà dứt ruột đẻ ra, nên chuyện hôn nhân đại sự của chúng bà đương nhiên phải quản.

“Nếu bố mẹ muốn bọn con được hạnh phúc thì đừng tổ chức loại tiệc này.” Hắc Doãn Tâm vẫn chưa chịu thỏa hiệp, bởi vì nếu cô thỏa hiệp, có khả năng cô sẽ không có cơ hội quay lại, lí tưởng và hoài bão của cô cũng sẽ mãi mãi không thực hiện được, cho nên cô nhất định phải phản kháng đến cùng.

“Doãn Xuân, bố mẹ yêu thương các con nên mới tổ chức buổi tiệc này, bởi vì từ nhỏ đến lớn các con đều sống trong nhung lụa, nên nếu đối tượng kết hôn của các con không phải là người có bối cảnh thân phận nhất định thì đến cuối cùng cuộc hôn nhân của các con cũng không thể lâu bền được.” Hắc La Ngân Nguyệt dịu dàng phân tích nặng nhẹ.

Thử nghĩ một đóa hoa sinh trưởng trong nhà kính, một khi bị mang đến trồng ở bên ngoài, kết quả thế nào thiết tưởng ai cũng hiểu rõ. Mà bà thân là một người mẹ, bà quyết không để chuyện này xảy ra với các con mình, cho nên bà muốn đối tượng của chúng phải là những người tốt nhất, xuất sắc nhất thế gian này.

“Mẹ, con không thể đồng ý với cách nói của mẹ, mẹ chưa cho bọn con thử, làm sao biết là không thể? Con biết mẹ yêu bọn con, nhưng có những việc không nên dùng từ “yêu” để trói buộc.” Hắc Doãn Tâm phản bác, cô không thể chấp nhận cách nói của mẹ mình.

-Doãn Xuân, có thể bây giờ con trách mẹ, nhưng bố mẹ làm vậy tất cả đều vì tốt cho các con.

“Mẹ…” Hắc Doãn Xuân vẫn còn muốn nói tiếp.

“Được rồi, chuyện này đến đây là kết thúc. Doãn Tâm, con ẹ số điện thoại của người bạn mà mấy ngày nay con ở cùng.” Hắc La Ngân Nguyệt quay sang Hắc Doãn Tâm, bởi bà còn rất nhiều nghi vấn cần phải làm rõ.

Suy cho cùng đối phương có thể khiến cho con gái bà không quản mưa bão, trốn nhà đến gặp, có thể thấy đối phương có địa vị rất lớn trong lòng con gái bà, chỉ điểm này thôi bà cũng muốn quen cậu ta.

-Gì ạ?

Hắc Doãn Tâm hốt hoảng, hoàn toàn không ngờ mẹ bảo mình cho số điện thoại của bạn, hiện giờ cô nên làm gì mới tốt đây?

-Mẹ nói con ẹ số điện thoại của bạn con.

“Điện thoại…” cô có thể cho sao? Dưới tình huống cô chưa thông báo gì với anh, số điện thoại của anh cô có thể đưa ẹ sao?

Nhưng nhìn thái độ của mẹ cho thấy là rất kiên trì, nên nếu không đưa mẹ số điện thoại, cô khó có thể thoát thân, nhưng nếu bây giờ đưa số điện thoại ra, cô hoàn toàn không thể dự đoán kết cục là tốt hay xấu, cô nghĩ, trước mắt cách tốt nhất là liên lạc với anh trước.

“Đúng, ẹ số.” Hắc La Ngân Nguyệt khẽ nheo mắt, chỉ cần nhắc đến đối phương thì phản ứng của con gái bà sẽ rất khác thường, khiến bà muốn bỏ qua cũng không được.

-Mẹ, số điện thoại của bạn con đều lưu trong di động, bây giờ di động con hết pin, con mang về phòng sạc rồi lát nữa mang số điện thoại của bạn con ẹ được không ạ?

Hắc Doãn Tâm nghĩ đợi lát nữa về phòng, cô trước tiên sẽ gọi cho Canh Dần, hỏi anh nên làm thế nào, nếu không sẽ gặp rắc rối lớn.

“Được.” Hắc La Ngân Nguyệt gật đầu, hiểu rõ ý định của con gái, nhưng bà không muốn bóc trần, cứ để con gái và bạn nó liên lạc xong rồi tính.

“Mẹ, vậy con có thể về phòng trước được không ạ? Con hơi mệt, muốn về phòng nghỉ ngơi một chút.” Hắc Doãn Tâm hỏi mẹ, mà trái tim cô đã bay về phòng tự lúc nào.

“Ừ, con về phòng trước đi.” Hắc La Ngân Nguyệt gật đầu.

“Con cám ơn mẹ, cháu chào bà, con chào bố, con xin phép về phòng nghỉ trước ạ.” Hắc Doãn Tâm được như ý nguyện, lập tức chân như mọc thêm cánh, chuồn lẹ!