Lần đầu tiên tôi và Trang gặp nhau là ở trên thư viện của trường xã hội nhân văn, ngay từ buổi đầu ấy tôi đã biết con người này thuộc loại dị nhân rồi.
Thời sinh viên là khoảng thời gian mà tôi đọc được nhiều sách nhất, lúc đó tôi đọc sách như một kẻ sắp chết đói vớ được thức ăn nên lao vào ăn ngấu nghiến để bù cho những ngày thiếu thốn trong quá khứ vậy, sau năm đầu bận rộn chuyển nhà liên tục, từ năm thứ hai cứ có thời gian rảnh là tôi lại mò lên thư viện để tìm sách đọc, văn học, triết học, lịch sử, cứ vớ được sách gì là đọc sách đấy.
Hôm ấy tôi lên thư viện vào lúc giữa trưa, giờ này ít người nên không khí rất im ắng, khi đi qua dãy bàn ở giữa thì tôi thấy một cô bé đang hành xác bằng cách đập đầu bôm bốp xuống quyển sách dày cộp trên bàn và rêи ɾỉ ai oán: “Trời ơi! Albert Einstein ơi! Con còn phải học như thế này đến bao giờ nữa đây??”
Tôi đứng lại ngay sau lưng cô, câu cảm thán lạ tai và hành động đập đầu của cô làm tôi thấy vừa buồn cười vừa thương cảm. “Đập nữa là hỏng sách đấy em ạ!” Tôi bắt chuyện.
Cô ngoái lại nhìn tôi, đôi mắt dò xét: “Anh thì hiểu cái quái gì chứ?”
“Anh hiểu chứ sao không!? Chắc em mới vào đại học hả?”
“Đúng thế, sao anh biết hay vậy?”
“Anh trải qua kiểu ôn thi của em rồi nên biết chứ sao, bình thường thì không động vào sách vở bao giờ, đến khi sắp thi học kỳ mới náo loạn lên bỏ sách vở ra học đúng không?”
“Không phải tại em, tại cách dạy học thôi.” Cô lại gục mặt xuống quyển sách. “Einstein đã nói rồi, thứ duy nhất cản trở việc học hành của tôi là nền giáo dục mà!”
Kể từ sau cuộc gặp gỡ ấy tôi và Trang bắt đầu chơi với nhau và hai anh em dần dần trở nên rất thân thiết.
Sau một thời gian tiếp xúc tôi kinh hoàng nhận ra Trang là một con người có rất nhiều ý tưởng quái dị và lối hành xử của cô thì không giống một ai cả, như một hôm tôi đang đi làm thì cô gọi tôi lên thư viện. “Em đang điên tiết lắm, anh lên thư viện ngay đi!!” Cô nói qua điện thoại như vậy.
Tôi không muốn bỏ dở công việc nên gặng hỏi nhưng cô không nói lý do, thế là tôi lại phải đến, vừa đến nơi thì thấy cô đang hí hoáy viết cái gì đó.
“Anh phụ em một tay!” Cô vừa nói vừa đưa mấy quyển sách cho tôi.
“Phụ cái gì?”
“Anh lật ra trang sau rồi viết lên đấy mấy chữ cho em!”
“Hả? Để làm gì?”
“Ban nãy em đi qua đường, có thằng choai choai đi Exciter va vào em, đã không xin lỗi còn chửi em là đồ nhà quê. Em nghĩ mà sôi ruột, nhà quê thì làm sao chứ, nó không có quê hay sao, bố mẹ nó không có quê hay sao?!”
Cô bức xúc còn tôi thì vừa bực vừa thương, bực vì đang đi làm lại phải lo cái việc vớ vẩn này, nhưng cũng thấy thương cho cô em mình tự dưng bị người ta xúc phạm.
“Cho nên...” Cô nói tiếp. “Em sẽ viết ra sau sách để cho cả cái thế giới này biết đến nỗi uất ức này của em!”
Tôi phải mất cả ca làm việc để ngồi khuyên can cô một lúc, rồi động viên là có tôi lắng nghe mà, đâu cần trút lên quyển sách làm gì, thử nghĩ xem, còn bao nhiêu thế hệ cần dùng cuốn sách này nữa. Cô nghe một lúc rồi cũng nguôi ngoai.
Thật ra thì Trang là một con người rất thú vị, trừ những lúc lên cơn ra thì bình thường cô rất dễ chịu, phóng khoáng và chính trực, ai chơi lâu với cô cũng thấy thích.
Tôi nhớ có lần cô gặp mấy đứa trẻ con ăn xin nằm vỉa hè, cô cho bọn nó tiền, vừa đi một đoạn ngoái lại thì thấy thằng bảo kê giựt tiền của bọn nó, cô quay lại chửi nhau tay đôi với bọn nó luôn, bọn gian kia không muốn bị người qua đường chú ý nên dù tức cô lắm nhưng cũng đành phải bỏ đi.
Tóm lại là, những phẩm chất tốt đẹp của Trang kết hợp với phong cách lập dị của cô đã tạo ra một con người rất khó định nghĩa, như một vài người bạn đánh giá là cô không được bình thường, nếu không muốn nói là bị hấp.
Tôi thì có quan điểm hơi khác với những người ấy một chút, tôi cho rằng Trang là một người rất cá tính và thú vị, rất đáng để kết bạn.
Cuối cùng, đến hơn chín rưỡi tối thì vị cứu tinh quái dị ấy
cũng
quay trở lại giải cứu tôi. “Anh chờ em sốt ruột không, cảm giác cũng hay mà…” Cô nhe răng cười thăm dò khi thấy gương mặt rầu rĩ của tôi.
“Ừm, hay phết…”
“Thông cảm cho em tí, loay hoay hai chỗ mới vay được, mà đường lại đông quá.”
“Thật đúng là khốn khổ mà.” Tôi nói rồi uể oải đứng dậy.
Tôi và cô là những vị khách cuối cùng rời khỏi quán.
Trên đường hai đứa về nhà Trang tiếp tục nói luyên thuyên rất nhiều chuyện, nhưng tôi mệt mỏi với những sự cố trong ngày hôm nay quá nên chẳng buồn tham gia với cô nữa, tôi chỉ tập trung vào việc lái xe, thỉnh thoảng ậm ừ vài câu để chứng tỏ là mình vẫn đang lắng nghe.
“Anh vẫn giận em chuyện ban nãy đấy à?” Trang hỏi khi thả tôi ở cửa quán.
“Không, anh quen rồi mà.” Tôi nói.
“Thế sao mặt anh bí xị như vậy?”
“Tại người hơi mệt thôi.”
“Ừm. Thế vào ngủ đi.” Cô nói. “À, mà thứ bảy cuối tuần lại đi chơi nhé!”
“Đi đâu?”
“Thì đi ăn một vài món quen thuộc, xem qua mùa hè vừa rồi hương vị có gì khác không?”
“Rồi có tái hiện màn chuộc người như tối nay không?”
“Thôi mà, giận gì dai thế?!” Cô nói. “Lâu lâu chúng ta cũng phải thay đổi cái cuộc đời nhàm chán vô vị này đi chứ, anh có biết vừa rồi tranh cử tổng thống Mỹ ông Obama đã nói gì không: Yes, we can change!! Vâng, chúng ta có thể thay đổi!! Tại sao cứ phải chắc chắn đủ tiền trong túi thì mới vào quán ăn, chúng ta hoàn toàn có thể ăn xong rồi đi vay tiền để trả được cơ mà!?”
“Được được, vậy lần tới em thử ngồi lại chờ xem cảm giác thế nào nhé!”
“Thôi, thôi mà.” Cô cười hề hề. “Em nói vui thôi, quên chuyện buồn tối nay đi nhé!”
Rồi cô vỗ vai tôi như đang vỗ về một đứa con nít vậy. “Anh vào nghỉ ngơi đi, nhớ cuối tuần đi nhé, nhất trí thế nhé…”
“Cái này không hứa trước đâu, để anh xem công việc thế nào đã…”
“Ghớm, có lịch trước rồi thì phải sắp xếp được chứ.”
“Ừm, để xem..”
“Thôi! Không xem nữa, chốt rồi đấy! It’s a deal!!” Trang hét lên rồi vặn ga phóng xe đi ngay, không cho tôi cơ hội đáp lời.
Trang là người sính ngoại ngữ nên hay đệm thêm tiếng Anh trong khi nói chuyện như vậy, cô còn tự đặt cho mình tên nước ngoài là Jenny nữa cơ, tôi thì thấy tên nước ngoài hợp nhất với cô phải là… Jerry, vì cô tinh quái y như con chuột trong bộ phim hoạt hình “Tom & Jerry” vậy.