Forget Me Not

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
“Hổ Phách, anh có biết hoa Lưu Ly mang ý nghĩa gì không? “ Forget me not à? Ba em đã đặt cái tên này cho em sao? Mặc dù đầu có ít tóc nhưng xem ra ông ta rất có tình cảm, rất yêu mẹ em” “Không! Lưu Ly …
Xem Thêm

Chương 17: Chạy trốn và truy lùng
- Vẫn còn sống cơ à? Mạng cũng lớn nhỉ, Thiên Dã?

Dương Vỹ cười nhạt nhìn người thanh niên trước mặt. Thuộc hạ của anh ta đã vây quanh nhà thờ, trên các chặng đường rời khỏi đây cũng có vài tốp người canh giữ. Anh ta muốn bằng mọi giá phải bắt cho được Lưu Ly và Thiên Dã ngay tối nay.

- Chẳng qua do thuộc hạ của mày thiếu năng lực thôi. Thiên Dã cười nhạt, đưa ánh mắt bình thản nhìn đám người trước mặt.

- Chú mày quay về đây để làm nghi lễ cầu siêu cho lão đại sao?

- Ờ, tiện thể đây có muốn tao làm giúp mày luôn không? Thiên Dã nói và nhắm khẩu súng bạc về phía Dương Vỹ.

Dương Vỹ nhếch môi cười nhạt. Đám thuộc hạ của anh ta lập tức giương súng nhắm vào anh. Thiên Dã cười. Xem ra Dương Vỹ quyết ăn thua đủ với anh.

- Giao Lưu Ly cho tao, tao sẽ để mày đi. Dương Vỹ hai tay đút túi quần nhìn anh với vẻ bình thản.

- Muốn nhổ cỏ tận gốc à? Cẩn thận quá nhỉ? Thiên Dã cười, ngón tay siết chặt cò súng.

Viên đạn xé gió lao vào chiếc thùng phi phía sau đám người kia. Chiếc thùng chứa đầy xăng nổ tung. Dương Vỹ khẽ nhíu mày, đôi mắt đen thẳm lạnh lẽo không cử động. Đám thuộc hạ của anh ta có vài người đã bị lửa từ vụ nổ làm bị thương. Đi kèm với thùng xăng đó, Thiên Dã còn chu đáo chuẩn bị thêm mấy quả pháo gài một cách khéo léo khiến chúng gặp lửa liền nổ tung.

- Đừng chạy lung tung! Quanh đây có mìn, dẫm phải là tan xác đó.

Thiên Dã vui vẻ thông báo. Nhưng hình như hơi trễ. Một tiếng nổ lớn vang lên, một trái mìn gặp lửa nổ tung, rất may là chổ nó nổ không có ai đứng nên không xảy ra thương vong. Đám người trước mặt anh lao nhao như lũ vịt đi lạc. Muốn bắt Thiên Dã thì không đủ can đảm, nửa định bỏ chạy thì sợ đạp phải mìn, thế là cứ đứng loi choi nhìn nhau bất lực. Dương Vỹ nhìn Thiên Dã khẽ cười nhạt, Thiên Dã rất giống Lưu Ly, chuyên gia tạo ra mấy cái bẫy khiến kẻ khác phải khốn đốn.

Đúng lúc đó một chiếc mô tô lao vụt ra ngoài phá vong vây. Thiên Dã lợi dụng lúc hỗn loạn cũng lao đến chiếc xe cạnh đó phóng vυ"t đi. Đám thuộc hạ của Dương Vỹ lập tức tỉnh người lao ra đuổi theo. Nhưng một kẻ xui xẻo giẫm phải mìn. Một tiếng nổ lớn vang lên. Thiên Dã thở dài.

- Cảnh báo rồi mà không nghe.

Dù đã thoát khỏi Dương Vỹ nhưng nhóm của Thiên Dã cũng gặp không ít khó khăn trên đường đi. Cứ vài chặng là y như rằng có một tốp người của Dương Vỹ chờ sẵn, mặc dù chúng không đủ trình độ đe dọa đến ba người nhưng cũng khiến họ mất không ít thời gian. Theo tính toán thì họ phải rời khỏi đây đến ngoại ô thành phố trước nhóm Hổ Phách để đón cậu.

Hai chiếc mô tô lao như bay trên đường, họ đã rời khỏi thị trấn và đi ngang qua nông trại bắp. Những cây bắp xanh tốt tắm mình dưới ánh trăng khuya rũ lá xuống hai bên đường. Ra đến đây thì thuộc hạ của Dương Vỹ không còn đuổi theo nữa. Nhưng đến một khúc cua, Hoa Thiên ngồi sao Gia Huy vội hét lên:

- Coi chừng!!!

Hai bên rẫy bắp ùa ra một đám người lạ mặt. Cản trên đường cũng có một đống chướng ngại vật. Thiên Dã và Gia Huy vội thắng gấp lại. Đám người kia lập tức lao vào ba người, những con dao sắc lẻm vung lên, loang loáng dưới ánh trăng khuya.

Không phải người của Dương Vỹ. Thiên Dã nhíu mày đạp văng một tên to xác đang cầm dao xông vào mình. Ba người xoay lưng dựa vào nhau. Những kẻ này không phải do Dương Vỹ phái đến. Hoa Thiên cũng nhận ra, trái tim cậu nhói lại khi thấy một hình bóng quen thuộc.

- Con bé Lưu Ly đang ở đâu?

Hoa Thiên nhìn cô căm phẫn.

- Linh Lan! Tại sao cô lại làm vậy với Lưu Ly? Cô bé đã mong muốn cô và Dương Vỹ được hạnh phúc, nó đã làm tất cả để giúp hai người, tại sao các người lại muốn dồn nó đến chổ chết?

Linh Lan khẽ cười nhạt. Cô cúi xuống rút ra một con dao nhỏ dắt dưới dày.

- Đúng là kẻ ngây thơ! Ba tôi rất hận lão hói và con bé kia, làm sao có thể đồng ý cho tôi bước vào gia đình kẻ thù được? Nhưng đúng lúc ông ấy còn trăn trở phải làm sao gϊếŧ được hai ba con lão thì Dương Vỹ lại xuất hiện đề nghị ông ấy hợp tác và bày ra kế hoạch này. Lúc đầu tôi cũng không tin tưởng anh ta lắm, nhưng không ngờ kế hoạch lại thành công dễ dàng như vậy.

- Ngay từ đầu tất cả đều là một vở kịch sao? Hoa Thiên bóp chặt tay.

- Giờ thì cậu đã biết thế giới này không đơn giản như cậu nghĩ chưa? Linh Lan quay con dao trong tay và tiến lại gần ba người.

Đám thuộc hạ của cô ta cũng lập tức lao vào. Một cuộc hỗn chiến bắt đầu diễn ra.

- Hoa Thiên! Hoa hồng đẹp thường có gai. Cách duy nhất để không bị đâm là bẻ hết mấy cái gai của nó. Gia Huy thủ thế tung một loạt cú đấm vào kẻ thù.

- Cô thật khiến tôi thất vọng. Một cô gái xinh đẹp tài giỏi như cô mà quá độc ác. Hoa Thiên vẫn đứng im nhìn cô. Mặc kệ đám đông đang xô xát.

- Một kẻ ngu ngốc như cậu không có tư cách dạy đời tôi.

Linh Lan cười nhạt và lao vào cậu, con dao nhỏ sắc lẻm đâm thẳng vào ngực cậu. Hoa Thiên bình thản lách người qua né được. Linh Lan tiếp tục cắt ngang qua cổ cậu bằng một động tác hết sức thành thục, vẫn không trúng. Những đòn tiếp theo. Con dao tiếp tục lao đến nhằm vào chổ hiểm trên người Hoa Thiên đâm xuống, nhưng tuyệt nhiên không có một lần trúng đích.

Đám thuộc hạ của Linh Lan cũng đã bị Thiên Dã và Gia Huy giải quyết gọn ghẽ. Đám người này tuy đông nhưng không mạnh lắm. Mà Thiên Dã đâu phải người bình thường. Gia Huy cũng là một cao thủ chỉ xếp sau Hổ Phách.

Linh Lan đã quá xem thường đối thủ, bây giờ thì chỉ còn một mình cô đang tấn công Hoa Thiên, nhưng trình độ của cô thì vẫn còn thua xa đối thủ. Kết quả này khiến cô rất ngạc nhiên. Cô nhớ trong đêm hội chợ hôm nào cậu nhóc này còn không thể tránh nổi một đòn của cô. Linh Lan đâu biết lúc đó Hoa Thiên thua là vì không muốn đánh nhau với cô.

- Dừng lại được chưa? Hoa Thiên nhìn Linh Lan đang đứng thở dốc lạnh lẽo hỏi.

Cô gái kia nghiến chặt răng lại tiếp tục lao lên. Lần này cậu không né tránh nữa.

Một cú tát giáng thẳng vào mặt Linh Lan khiến cô ngã xuống đường. Linh Lan hơi sững người. Cô ngước lên giận dữ.

- Cậu…dám…

- Tôi cứ nghĩ một người như cô sẽ biết thế nào là đúng-sai. Tôi còn nghĩ cô sẽ khuyên ba mình hòa giải với chú Hạ và kết hôn cùng Dương Vỹ. Không ngờ cô cũng chỉ biết lao vào trả thù. So với một kẻ ngu ngốc như tôi hay Lưu Ly thì vẫn còn tốt hơn cô bao nhiêu lần.

- Tôi làm những điều này chỉ để nhanh chóng kết thúc mọi chuyện. Linh Lan từ từ đứng dậy nhìn cậu bằng đôi mắt giận dữ.

- Kết thúc bằng cách này sao? Hoa Thiên nhíu mày.

- Thế thì đã sao? Linh Lan gào lên.-Cậu có biết trong bao nhiêu năm qua tôi đã sống như thế nào chưa? Có cha mà cũng như không. Tôi là con ông ấy nhưng ông ấy chưa bao giờ để mắt đến tôi. Trong lòng ông ấy suốt ngày chỉ có một người phụ nữ đã chết từ lâu và canh cánh mối hận trong lòng. Tôi căm hận hai ba con Lưu Ly, nếu không có hai người đó thì ba tôi sẽ không đau khổ nữa.

- Hạnh phúc đạt được bằng cách lấy máu của kẻ khác, dẫm đạp lên kẻ khác cũng được sao?

- Thế giới này vốn tàn nhẫn như thế mà.

- Cô là kẻ ích kỉ.

Hoa Thiên nói rồi lạnh lùng bỏ đi. Linh Lan vẫn ở phía sau nhìn theo, ánh mắt phức tạp. Trong lòng cô đang có bao nhiêu suy nghĩ giằng xé. Cô muốn kết thúc mọi chuyện. Cô nghĩ chỉ cần kẻ ba mình hận nhất chết đi thì mọi chuyện sẽ kết thúc. Nhưng sao giờ đây trong lòng cô nặng trĩu.

Cô cứ nghĩ những kẻ ngu ngốc bị cô lừa gạt và lợi dụng không có chút giá trị gì trong lòng mình. Nhưng dường như có gì đó không đúng. Ngay bây giờ đây cô thấy trái tim mình cứ quặn lên cắn rứt mãi không thôi. Khuôn mặt bé nhỏ đáng yêu với nụ cười ngây ngô của Lưu Ly cứ ám ảnh lấy tâm trí cô. Thì ra ngay từ đầu cô đã không hề muốn hại cô bé đó. Rồi cả kẻ ngốc kia nữa. Tên ngốc đã nhìn cô bằng đôi mắt buồn bã pha lẫn thất vọng đó nữa.

Tại sao cô lại bận tâm về hai kẻ đó thế này?

Linh Lan khẽ cười chua chát. Hoa Thiên thật khác xa Dương Vỹ. Cậu ta chỉ là kẻ ngốc, dành hết tất cả tình yêu cho người khác mà không tính toán gì. Còn Dương Vỹ, cô cứ nghĩ rằng trong thời gian qua anh yêu cô. Cô từng hi vọng màn kịch mà cô và anh đóng sẽ có một nửa là thật, lúc đó cô đã thật sự yêu Dương Vỹ, cô đã động lòng vì những cử chỉ ân cần mà anh dành cho cô, cô yêu sự mạnh mẽ quyết đoán của anh, yêu sự lạnh lùng đến tàn khốc của anh. Giây phút mà anh muốn cắt ngón tay xuống để được cùng đi với cô, cô đã nghĩ cả đời này mình chỉ có thể yêu một chàng trai duy nhất là Dương Vỹ. Nhưng rút cuộc thì cô đã nhầm rồi.

Tất cả chỉ là một màn kịch anh đóng để có được vị trí lão đại. Người con trai lạnh lùng đó mãi mãi không thuộc về cô, mãi mãi cô không thể nắm bắt. Cho đến tận bây giờ cô vẫn không biết trên đời này có thứ gì khiến anh ấy quý trọng không? Có ai mà anh ấy thật sự quan tâm hay không. Và nếu có. Linh Lan biết kẻ đó cũng chẳng phải là cô.

Linh Lan ngồi thừ dưới đất, khuôn mặt xinh đẹp khẽ ngước lên, bầu trời đêm sáng rực ánh sao. Cô không biết những gì mà cô làm có đúng hay không? Cô giúp ba mình trả thù như vậy có đúng hay không? Sao trong lòng cô cứ thấy bứt rứt khó chịu như vậy?

- Linh Lan! Con không sao chứ ?

Thành Phong và thuộc hạ từ xa đi lại. Linh Lan không nói gì, lặng im nhìn ánh trăng một chút rồi đứng dậy.

- Ba à! Trả thù như vậy có thật khiến ba thấy vui không?

Thành Phong nghe con gái hỏi cảm thấy rất ngạc nhiên, nhưng ông không trả lời. Linh Lan cũng không đợi câu trả lời nữa, quay người bỏ đi.

6h30 sáng.

- Hổ Phách, ở đây này!

Hoa Thiên và Gia Huy đứng trên bờ đưa tay vẫy vẫy. Con thuyền nhỏ lập tức cập vào bờ. Kiến Văn lúc này mới thở phào ném mái chèo sang một bên. Vì chạy trốn quá gấp nên Thiên Dã không tìm đâu ra được chiếc thuyền chạy bằng máy, chỉ có mỗi chiếc thuyền mộc anh hay dùng để dạo trên hồ nên Kiến Văn phải chèo thuyền cả đêm muốn gãy rời cả tay, đã thế suốt từ lúc bắt đầu đến giờ còn phải nghe thằng bạn bên cạnh thở dài. Nếu không nể mặt Lưu Ly bị thương đang nằm trong lòng cậu ta thì cậu đã tiện tay ném nó xuống sông cho cá ăn rồi.

Gia Huy và Hoa Thiên đã đến đây từ rất sớm để chuẩn bị xe cho mọi người, lúc này Hổ Phách và Kiến Văn mới quay sang họ thắc mắc.

- Huy, Thiên, sao các cậu bị thương khắp người thế kia?

Hoa Thiên nhìn qua Gia Huy tức tối.- Chỉ tại thằng ngu này. Tối hôm qua sau khi rời khỏi thị trấn, Thành Phong đã cho người đuổi theo bọn tôi, phải chạy trốn cả đêm mới thoát được.

- Các cậu bị chúng đánh ra nông nổi này sao? Kiến Văn nhìn vết thương nham nhở trên người hai đứa bạn xuýt xoa.

- Không! Đều tại thằng ngu này cả. Hoa Thiên nhìn Gia Huy căm tức.-Vừa mới cắt đứt được mấy cái đuôi bám theo ra khỏi thị trấn thì nó thấy có sao băng xẹt qua. Nó không nghĩ ngợi gì mà buông tay lái ra nhắm mắt cầu nguyện. Xe lúc này đang chạy với tốc độ 180km/h lao thẳng vào vệ đường. Cũng may bên dưới là sông nên bọn tôi mới thoát chết.

Gia Huy hừ mũi rồi bỏ đi. Một bên mắt cậu nhóc tím bầm sưng húp lên, giờ thì hai người biết vết thương trên mặt nó từ đâu mà có rồi, chắc chắn tác giả của chúng là Hoa Thiên. Hổ Phách vẫn bế Lưu Ly trên tay nhìn quanh thắc mắc.

- Anh trai tớ đâu?

- Anh ấy nói có chuyện quan trọng phải làm và đi trước. Anh ấy có nhắn lại với cậu là tạm thời để Lưu Ly ở lại với cậu, anh ấy sẽ đến đón cô bé sau. Hoa Thiên vừa nói vừa mở cửa xe để Hổ Phách bế Lưu Ly vào.

Hổ Phách có hơi thất vọng. Cậu đã chờ đợi suốt 12 năm mới tìm lại người anh duy nhất của mình. Vậy mà Thiên Dã không đợi gặp cậu. Rồi cậu cũng tự an ủi bản thân rằng Thiên Dã có lí do của mình. Lão đại-người đã nuôi dưỡng anh ấy bao năm qua mới bị người ta gϊếŧ, Lưu Ly và anh cũng bị truy sát, lúc này có lẽ anh có rất nhiều thứ cần làm. Thiên Dã cần chút thời gian. Đã biết cậu là em ruột của anh, Thiên Dã nhất định sẽ tới tìm cậu.

Chiếc xe lăn bánh chầm chậm trên đường, mọi người yêu cầu tài xế chạy với tốc độ chậm nhất để không ảnh hưởng đến vết thương của Lưu Ly. Cô bé bây giờ đang nằm ngủ li bì trong lòng Hổ Phách, mọi người cũng yên tâm được phần nào.

Hổ Phách vuốt nhẹ gương mặt Lưu Ly, cô bé khẽ cau mày lại, có lẽ vết thương lại đau. Cậu ôm lấy cô, bàn tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc cô ra sau vai. Lưu Ly lúc này nhìn thật đáng thương.

Chiếc xe cuối cùng cũng đến nơi. Nó dừng lại trước căn biệt thự sang trọng trong trung tâm thành phố. Hoa Thiên bước ra mở cửa để Hổ Phách bế Lưu Ly vào, cô bé lúc này đã tỉnh lại, mở đôi mắt trong veo chậm rãi nhìn về phía trước.

- Đây là nhà của anh, ở đây em sẽ được an toàn. Hổ Phách mỉm cười bế cô vào trong.

Lưu Ly không nói gì, cô cảm thấy cơ thể mình càng lúc càng khó chịu, cơn đau từ vết thương đã hành hạ cô từ hôm qua đến giờ, chưa bao giờ cô trải qua tình trạng như thế này.

Ngôi biệt thự khá đẹp, dù không được lộng lẫy hoành tráng như lâu đài của Lưu Ly nhưng cũng đáng để người ta bỏ thời gian chiêm ngưỡng. Sau cánh cửa sắt kiên cố là bãi cỏ rộng trải dài được cắt tỉa cẩn thận dẫn vào nhà, trước sân đặt đầy những chậu bon sai đắt tiền được chăm sóc kĩ lưỡng. Lưu Ly thích nhất là khu vườn hoa hồng trước hiên nhà, chúng thật đẹp và rực rỡ trong làn nắng sớm.

Ngôi nhà có bốn tầng và rất nhiều dãy phòng, tường màu trắng mới tinh, những tấm cửa kính không dính một chút bụi phản chiếu ánh sáng mặt trời lấp lánh. Hổ Phách bế cô đi thẳng vào trong. Căn phòng khách sang trọng rộng thênh thang đặt một bộ sôfa đen xám, hồ cá rực rỡ đủ màu sắc được xây bên tường, đồ đạc ở trong nhà cũng có vẻ đắt tiền.

Có hai người đang ngồi trên sôfa nói chuyện, Lưu Ly nhận ra một người trong số đó.

- Hổ Phách! Cậu đi đâu suốt hai ngày nay?

Cẩm Vân đứng dậy nhìn cậu lo lắng. Rồi cô ta thấy Lưu Ly đang nằm trên tay cậu, Hổ Phách đang ôm cô bé trong lòng có vẻ rất cẩn trọng, ánh mắt cô ta tỏ vẻ khó chịu.

- Tôi cần phải báo cáo cho cô sao? Hổ Phách nhìn cô ta một chút, lạnh lùng định lướt qua.

- Cậu lại gây chuyện gì nữa rồi? Người thanh niên ngồi trên sôfa lúc này mới lên tiếng. Anh ta mặc một bộ vét màu trắng lịch thiệp, khuôn mặt có phần cuốn hút với những đường nét nam tính gợi cảm, sống mũi cao, mái tóc nâu màu hạt dẻ, đôi mắt tinh tường của người từng trải. Anh ta nhìn Lưu Ly đang được Hổ Phách bế rồi từ từ đứng dậy.-Con bé này là ai ?

- Người em yêu. Từ nay cô ấy sẽ tới đây sống với em. Hổ Phách điềm nhiên trả lời.

Cẩm Vân hơi bị sốc, cô ta nhìn Lưu Ly như muốn nhào vào ăn tươi nuốt sống cô bé. Lưu Ly vẫn nằm im mệt mỏi. Vết thương của cô lại lên cơn đau, cú đạp của Thành Phong vào bụng cô hôm trước quả thật rất mạnh, không biết đến bao giờ cô mới bình phục. Trán cô lấm tấm mồ hôi, cô cảm thấy người mình lạnh toát, rồi không chịu được, dường như cô khẽ rên lên một tiếng, dù rất nhỏ nhưng Hổ Phách vẫn nghe được.

- Em khó chịu lắm sao? Hổ Phách nhíu mày, cậu vội lách qua cô gái trước mặt mình đi lên lầu.-Cố một chút! Anh sẽ đưa em về phòng nghỉ ngay.

- Hổ Phách! Người con trai kia lên tiếng, giọng nói có phần gay gắt.-Đừng có đem loại người như con bé này vào nhà chúng ta. Lập tức ném nó ra ngoài cho tôi.

- Anh trai! Hổ Phách liếc anh ta lạnh lùng.-Nếu anh không muốn để cô ấy ở đây cũng không sao, tôi sẽ đi cùng cô ấy, nhưng sau đó đừng bắt ba mẹ gọi tôi về là được.

- Cậu…

Anh chàng kia tức giận định nói gì, nhưng Hổ Phách đã nhanh chân bước lên lầu. Lưu Ly đang đau, cô bé cần được nằm trên giường nghỉ ngơi. Đi đến một căn phòng ở giữa dãy hành lang lầu một. Hổ Phách sai người mở cửa đưa Lưu Ly vào và đem hộp cứu thương cho cậu. Lưu Ly càng lúc càng khó chịu, cô bé mím chặt môi cố không phát ra tiếng rên, nhưng trán vẫn lấm tấm mồ hôi. Hổ Phách càng thấy lo lắng hơn. Cậu tập trung vào hộp cứu thương, chọn ra mấy loại thuốc đưa cho cô và đỡ cô ngồi dậy.

- Em uống đi, một lát sẽ hết đau.

Lưu Ly ngoan ngoãn gật đầu, bàn tay bé nhỏ hơi run đưa lên nhặt hai viên thuốc. Hổ Phách hơi cau mày, tay cô bé lạnh ngắt, mặt tái nhợt chứng tỏ cô đang rất đau, cậu giúp Lưu Ly uống hai viên thuốc nhỏ rồi đỡ cô nằm xuống giường. Nhưng chỉ một giây sau Lưu Ly khựng người, mắt cô hoa lên, rồi cô nôn thốc ra một vũng máu nhỏ, hai viên thuốc mới uống cũng bị đẩy ra ngoài. Hổ Phách giật mình đỡ vội lấy cô vào lòng.

Lưu Ly vẫn đau, cô cắn chặt răng, hai bàn tay nhỏ bé trắng bệch cố víu chặt lấy cậu. Hổ Phách vội với tay lục tung hộp thuốc, lấy ra một ống thuốc nước và một ống kim tiêm. Cậu rất thành thục lấy thuốc và tiêm cho cô bé. Lưu Ly vẫn run rẫy ôm chặt lấy cậu, một lát sau thì cơn đau cũng dứt. Hổ Phách biết đó là tác dụng của thuốc giảm đau. Cậu đặt cô bé xuống giường, khoác chăn lên và dỗ dành cô bé ngủ một chút.

Sau đó có một ông bác sĩ già hàng ngày đến khám và chữa trị cho cô. Lưu Ly không biết mình đã nằm trên giường bệnh bao lâu, không ra khỏi phòng trong bao lâu. Cơ thể cô đã có lúc như tan ra từng mảnh, mặc dù những ngày sau đó cơn đau cũng dịu đi phần nào nhưng mỗi lần cô cử động nó vẫn nhói lên.

Bao nhiêu ngày Lưu Ly nằm trên giường là bấy nhiêu ngày Hổ Phách ở bên cạnh chăm sóc cô, cậu thậm chí không thèm đến lớp, chỉ miễn cưỡng làm mấy việc anh trai giao phó rồi lại ở lì trong phòng với Lưu Ly. Lúc này đối với cậu chỉ có Lưu Ly, cậu muốn làm tất cả để cô bé nhanh chóng bình phục.

***

Hổ phách ngồi lặng im bên giường ngắm nhìn khuôn mặt búp bê nhỏ nhắn của Lưu Ly đang say ngủ. Ngoài trời ánh trăng sáng rực rọi vào cửa sổ ngã bóng xuống một màu vàng dịu. Gió ùa qua mang theo hương thơm dịu nhẹ của hoa hồng. Hổ Phách cố ý mở toang cửa sổ để căn phòng đón được nhiều gió hơn. Lưu Ly rất thích gió, gió khiến cô bé cảm thấy dễ chịu.

Đã một tháng trôi qua kể từ lúc cậu đem Lưu Ly từ thị trấn hắc ám trở về. Vết thương của cô bé đã dần bình phục. Cô bé bây giờ đã có thể đi lại hạn chế, ăn cơm và nói chuyện với cậu. Nhưng Lưu Ly bây giờ ít cười hơn, không còn nghịch ngợm như trước kia nữa. Một phần vì sức khỏe yếu ớt, nhưng cái chính là vết thương trong lòng cô vẫn còn ám ảnh. Nhiều lúc cậu nhìn thấy cô ngồi trầm ngâm ngắm chú rùa nhỏ mà trong lòng đau nhói. Giá mà cô bé khóc thật nhiều một trận đi, rồi sau đó quay lại vui vẻ hồn nhiên như trước kia thì thật tốt.

Cậu vuốt nhẹ mái tóc Lưu Ly, cảm giác như những sợi tóc đó là làn gió nhẹ lướt qua tay cậu, thật mềm và mát lạnh. Gương mặt thiên thần đó vẫn say sưa.

Hổ Phách miên man suy nghĩ và thϊếp đi lúc nào không hay. Cho đến lúc tỉnh lại thì cậu thấy mình đang gục nằm gục trên bàn. Một chiếc chăn mỏng phủ lên người cậu. Cậu nhìn lại chiếc giường Lưu Ly nằm, nhưng nó trống không, Lưu Ly đã biến mất. Hổ Phách giật mình bật dậy, cậu vội lao ra ngoài như người mất trí.

Lưu Ly đã đi đâu? Hổ Phách đưa mắt dáo dác nhìn xung quanh. Sáng sớm mọi người vẫn chưa ngủ dậy, khắp nơi trong nhà không có một bóng người, mọi thứ đều ìm lìm. Hổ Phách lại càng thấy hoang mang hơn.

- Rùa nhỏ, không được ăn!

Giọng nói trong trẻo cất lên khiến cậu khựng bước. Hổ Phách quay sang vườn hoa hồng. Lưu Ly đang ngồi bên bãi cỏ nghịch ngợm với chú rùa nhỏ, bông hoa hồng đỏ thắm trong tay cô bé khẽ rung rinh theo làn gió nhẹ, cô nhóc đang lấy nó chọc phá con rùa, còn con rùa thì há miệng cố đớp cho bằng được cánh hoa mịn màng đó, nhưng vì lỡ đà nên ngã phịch xuống lật mai lên, bốn chân nhỏ chới với giữa không trung.

- Lưu Ly!

Hổ Phách nhíu mày nhìn cô, Lưu Ly mở to đôi mắt trong veo khẽ cười.

- Anh dậy rồi sao, Hổ Phách?

- Sao em lại ra đây? Có biết anh lo lắm không? Tỉnh dậy không thấy em đâu làm anh cứ tưởng em lại xảy ra chuyện gì rồi? Hổ Phách nhìn cô bé hơi giận. Lưu Ly thì mỉm cười dễ thương.

- Em xin lỗi! Em muốn ra vườn hoa này chơi từ lâu rồi, nhưng em thấy anh đang ngủ nên không dám gọi dậy.

Hổ Phách nhìn cô bé một chút, bất giác mỉm cười. Lưu Ly đã khỏe lại, vậy là tốt rồi. Nhưng cô bé sau đó lại khiến cậu vô cùng lo lắng.

- Hổ Phách! Em đã khỏe lại rồi. Vì vậy em muốn tới lớp học.

Hổ Phách nghe cô bé nói liền nhíu mày. Đúng là sức khỏe của Lưu Ly đã khá hơn rất nhiều, nhưng cậu vẫn chưa muốn để cô bé vận động nhiều, có lẽ Lưu Ly thấy buồn chán khi cứ phải nằm trên dường dưỡng bệnh. Cậu nhẹ nhàng vuốt mái tóc cô bé dỗ dành.

- Lưu Ly, em vẫn chưa bình phục hoàn toàn đâu. Tạm thời cứ ở nhà nghỉ ngơi đã, đợi vài hôm khỏe hẳn rồi đi.

Lưu Ly lắc đầu.-Em đã khỏe lắm rồi. Hôm nay em muốn cùng anh đi học. Anh cũng đã năm cuối rồi, đừng trốn học nhiều nữa không là rớt đại học đó.

- Anh ổn mà. Hổ Phách dựa đầu cô bé vào ngực mình âu yếm.-Chỉ cần em khỏe lại là được.

Nhưng mặc cho Hổ Phách có nói gì Lưu Ly vẫn nhất quyết đến lớp học. Hổ Phách không còn cách nào khác đành chiều theo ý cô bé. Dù sao Lưu Ly cũng không phải học sinh cá biệt giống cậu.

Sau một khoảng thời gian dài vắng mặt, những người bạn trên trường Lưu Ly có vẻ nhớ cô bé lắm. Đám Hoa Thiên, Kiến Văn, Gia Huy còn mua bánh kem tổ chức tiệc mừng cô đã khỏe lại. Cô bé rất cảm kích họ, nếu không có họ cứu mạng có lẽ giờ này cô đã không còn sống nữa rồi.

- Lưu Ly! Cậu ở nhà Hổ Phách có được an toàn không? Anh Thảo nhìn cô bé lo lắng.-Anh ta sẽ không tìm được cậu chứ?

Anh ta mà cô bé muốn nói ở đây là Dương Vỹ. Lưu Ly biết Anh Thảo đang lo lắng cho cô, cô bé này là bạn thân với cô từ khi còn nhỏ xíu. Xảy ra chuyện như vậy cô cũng thương Lưu Ly lắm. Nhưng cô không thể làm gì giúp bạn mình, chỉ có thể dành những lời động viên an ủi chân thành nhất. Lưu Ly mỉm cười nhẹ.

- Tớ không sao! Cậu đừng lo.

- Cậu sẽ không bao giờ trở về nhà nữa sao? Anh Thảo hỏi cô, giọng hơi buồn. Lưu Ly ngước nhìn bầu trời thở dài.

- Tớ không thể trở về đó được nữa.

- Nếu cậu cảm thấy có gì bất ổn…lập tức trốn đi nhé Lưu Ly. Anh Thảo nhìn cô với vẻ ái ngại.

- Tớ biết.

Lưu Ly nhìn ra khoảng sân trường trước mặt. Nắng nhẹ lên cao nhuộm lên mọi thứ một màu vàng nhạt. Bên góc sân trường mấy cây hoa ngọc lan nở hoa trắng muốt. Những cánh bướm trắng tinh chao đảo nhẹ nhàng từ bông hoa này sang khóm hoa khác, đôi lúc lại lao vào nhau, quấn quýt rồi bay vụt đi. Cô bé dán chặt mắt vào mấy cánh bướm mơ màng.

Cô nghỉ học khá lâu rồi, có một vài môn bị rỗng kiến thức cần phải phụ đạo lại. Có lẽ cô phải nhờ Hổ Phách giúp đỡ. Dù hay trốn học nhưng Hổ Phách học rất giỏi, anh ấy có thể tự học mà không cần đến giáo viên hướng dẫn. Nhiều lúc Lưu Ly cảm thấy ngưỡng mộ Hổ Phách lắm. Rồi cô thở dài nhớ đến hoàn cảnh của mình lúc này. Hổ Phách sắp tốt nghiệp, cô thì còn hai năm nữa. Bây giờ cô đã không còn lại gì để bám víu, trừ Hổ Phách.

Có lẽ từ bây giờ cô phải bước đi bằng chính đôi chân của mình. Lưu Ly cười thầm. Trước đây cô cố bỏ nhà đi để sống tự lập, bây giờ đã được như ý rồi cô lại thấy buồn, lại muốn có một gia đình và có ai đó chờ đợi cô trở về. Nhưng không còn ai nữa. Cô nhìn ra sân trường vắng hoe, khẽ thở dài.

- Cô bé dễ thương! Sao lại ngồi buồn thế này? Có muốn anh tới chơi cùng không?

Một đám nam sinh có vẻ côn đồ đi đến trước mặt Lưu Ly và Anh Thảo trêu đùa. Sự xuất hiện của chúng khiến hai cô bé đang không vui càng trở nên khó chịu. Mấy tên này cười nói chớt nhã một lúc rồi xáp lại gần Lưu Ly.

- Em gái! Cuối giờ đi uống café với anh nhé?

Anh Thảo hơi khó chịu. Lưu Ly vẫn không tỏ ra quan tâm đến bọn người này, cơ thể cô đang có dấu hiệu mệt mỏi, mọi thứ trước mắt bổng chốc trở nên chập choạng, hai tai ù đi. Cô đưa tay lên trán bóp mạnh, vẫn không thấy dễ chịu hơn, sắc mặt hơi tái nhợt đi.

- Lưu Ly! Khó chịu sao? Anh Thảo đã nhận ra dấu hiệu bất thường của bạn mình, cô bé đỡ lấy tay cô đứng dậy.-Cố lên, tớ đưa cậu lên phòng ý tế.

- Em bị bệnh sao? Để anh chăm sóc em nhé. Gã du côn đưa tay lên trán Lưu Ly, cô bé lạnh lùng gạt xuống.

- Không cần.

Tên này đột nhiên nổi điên, gã nắm chặt tay Lưu Ly kéo cô bé lại gần mình một cách thô bạo. Lưu Ly nhăn mặt cố vùng ra, nhưng sức lực cô bé không ăn thua gì với tên con trai lực lưỡng. Nó hung hăng đè chặt cô xuống chiếc ghế đá và nở một nụ cười bẩn thỉu.

- Ngoan nghe lời anh. Để anh chăm sóc cho em. Nếu không đừng trách anh không biết thương hoa tiếc ngọc.

- Anh làm gì vậy? Buông bạn ấy ra! Anh Thảo lao đến định kéo gã du côn ra, nhưng đã bị đám đàn em của nó giữa lại.

Lưu Ly nhìn tên trước mặt tức giận, khuôn mặt cô tái xanh, một thứ cảm giác khó chịu ùa về. Nó làm cô nhớ đến cảnh tượng kinh hoàng hôm nào. Những tên thuộc hạ của Thành Phong cũng từng nhìn cô như thế này, đến bây giờ cô vẫn còn ám ảnh về những gì đã xảy ra. Tên du côn vẫn không buông cô bé ra, gã cúi sát xuống mặt cô bé đùa cợt.

Lưu Ly ra sức giẫy giụa, vết thương trên bụng cô nhói đau, nhưng trên hết là cảm giác buồn nôn và chóng mặt, Lưu Ly hiểu đây là dấu hiệu cho thấy cô sắp ngất xỉu, hai cánh tay bé nhỏ của cô vung loạn xạ vào mặt tên côn đồ trước mặt, cả người dâng lên một cảm giác sợ hãi và kinh tởm.

Đột nhiên cả đám xôn xao chợt im bặt, rồi đám bạn của tên này vội vã bỏ chạy bán sống bán chết. Tên này lúc đó mới nhìn lên. Hổ Phách đang đi đến. Bộ dạng chỉ có thể diễn tả bằng hai từ: Khủng khϊếp.

- Mày đang làm trò gì đó?

Gã này luống cuống thả Lưu Ly ra. Hổ Phách đã đi đến trước mặt nó. Đôi mắt đen thẳm bây giờ sắc lạnh tựa hai lưỡi dao găm. Anh Thảo vội đi đến đỡ Lưu Ly dậy. Lưu Ly thấy hơi choáng, cô đưa tay lên dụi dụi hai mắt, cơ thể vẫn khó chịu. Đối mắt díu lại, cả người cô chỉ muốn đổ gục xuống. Cô định nói Anh Thảo đưa mình về lớp. Nhưng rồi có một điều khiến cô phải chú ý.

Hổ Phách đang nắm đầu gã học sinh cá biệt kia giáng mạnh vào tường, máu gã túa ra khắp mặt, đôi mắt kinh hoàng của nó cũng nhuộm đỏ máu. Hổ Phách lúc này dường như nổi điên. Lưu Ly hơi tái mặt. Nếu cứ để Hổ Phách như vậy một chút thôi sẽ xảy ra án mạng mất.

- Hổ Phách…dừng lại đi!

Hổ Phách không dừng lại, tên kia hình như đã ngất xỉu, máu từ vết thương trên trán nó túa ra ướt đẫm chiếc áo sơ mi đồng phục. Hổ Phách vẫn giáng mạnh đầu nó vào tường. Đám Hoa Thiên đứng bên cạnh đó chỉ im lặng nhìn cậu chứ tuyệt nhiên không có hành động can thiệp.

- Hổ Phách! Dừng lại đi. Lưu Ly nhìn cậu hốt hoảng, rồi cô bé quay sang đám bạn cầu cứu.-Hoa Thiên…các anh mau cản anh ấy lại đi!

Đáp lại sự hốt hoảng lo lắng của Lưu Ly chỉ là cái nhún vai thờ ơ của đám đàn anh, thực sự thì họ cũng không có ý định can thiệp nếu không muốn nói là họ còn giúp Hổ Phách tẩn tên xấu số kia một trận. Lưu Ly nhìn mấy đàn anh bất lực, rồi cô loạng choạng đi lại gần Hổ Phách.

Một tiếng động nhỏ nhưng đủ để khiến Hổ Phách quay sang. Lưu Ly đã nằm gục dưới đất, mặt trắng bệch, hai mắt nhắm chặt.

- Lưu Ly!!! Cậu sao vậy? Anh Thảo cúi xuống lay mạnh. Lưu Ly không trả lời.

Hổ Phách giờ mới chịu dừng lại, cậu ném tên du côn đang sống dở chết dở trong tay mình ra rồi chạy đến bế xốc cô bé đưa lên phòng y tế. Ở một góc tường gần đó, có kẻ nhíu mày không hài lòng. Sau khi đám Hổ Phách đưa Lưu Ly đi rồi, kẻ đó mới chậm chậm đi lại gần tên học sinh đang nằm gục dưới đất, máu me nhuộm đỏ người.

- Vô dụng! Cẩm Vân đưa chân lên đạp mạnh vào bụng tên xấu số đang bị thương, đôi môi đỏ mọng mím lại tức tối.-Bảo cho con bé đó một trận thôi mà cũng không làm được.

Thêm Bình Luận