Chương 3

Không chỉ Vũ Thời mà tất cả các bạn nữ trong lớp đều vô cùng phấn khích. Thầy giáo mới đến thay cho " lão phù thủy " đã dày vò bọn họ suốt thời gian qua, đã vậy lại còn rất trẻ và dẹp trai, với những thiếu nữ đang ở độ tuổi mới lớn.

- Im im, lão phù thủy đến kìa!

Cả lớp đột nhiên im lặng, Vương Quái chính là chủ nhiệm kiêm giáo viên môn Văn của lớp Đường Hiểu Hy, người cũng như tên vậy, làm việc rất nghiêm túc, kiến thức chuyên ngành rất chắc, tính cách còn cứng nhắc hơn, được sinh viên ‘thân tặng’ cho biệt danh là “ Lão phù thủy già "

- Từ hôm nay trở đi, giờ tự học Anh văn của các em đã kết thúc, thầy xin giới thiệu, đây là thầy dạy Anh văn mới của các em, thầy Triệu.

Bóng người đứng ngoài cửa từ từ bước vào lớp. Cả lớp học ngay lập tức bùng nổ. Ai nói thầy giáo mới đẹp trai chứ? Phải là siêu siêu cấp đẹp trai mới đúng!

- Ban cán sự lớp hãy cố gắng giúp đỡ thầy. Thầy Triệu, lớp của tôi phải làm phiền thầy rồi!

Vương Quái vui vẻ quay sang nói với Triệu Hải Thiên, nghe thế, anh cũng gật đầu cười cười:

- Đừng khách sáo!

- Vậy, thầy Triệu, tôi đi trước đây, có vấn đề gì thì cứ tìm tôi! - sau đó " lão phù thủy " cũng rời đi trước sự thở phào của những học sinh trong lớp.

Triệu Hải Thiên bước lên bục giảng, để cặp sách lên bàn. Anh mặc chiếc áo sơmi dài tay rất tươm tất, khuy áo nho nhỏ tinh xảo màu vàng, chiếc khuy thứ nhất thì không có cài chỉ để hờ hững, hàng khuy áo phía dưới thì đều cài vào, mà tay cả khuy ống tay áo cũng cài lại đàng hoàng.

- Tôi tên là Triệu Hải Thiên.

Triệu Hải Thiên mỉm cười, tự giới thiệu bản thân mình.

Các bạn nữ cũng không còn là dáng vẻ e dè như hồi nãy lúc thầy vương còn ở trong lớp, lập tức tỏ ra cởi mở hơn.

- Thầy Triệu, thầy bao nhiêu tuổi rồi, không biết là thầy đã có bạn gái chưa?

- Thầy Triệu, tên thầy đẹp thật đó, cũng giống như khí chất bên ngoài vậy, Hải Thiên, có phải bầu trời và sóng biển dung hòa làm một không?

- Giọng nói thầy hay như vậy, khẳng định thầy giảng bài cũng sẽ rất hay nha ~

- Thầy ơi, sở thích của thầy là gì vậy? Thầy có thích ăn bánh kem không?

Trước sự nhiệt tình của mấy cô học sinh nữ, Triệu Hải Thiên cũng không có bày ra vẻ ngượng ngùng, anh cũng từ tốn mà trả lời :

- Tôi năm nay 25, không thích đồ ngọt, chỉ có thể trả lời như vậy, còn những cái khác là chuyện cá nhân, không tiện trả lời! Trước đó thì, ai là lớp trưởng của lớp mình vậy?

Nghe tên được réo lên, Vũ Thời ngay tức khắc đứng dậy, nghiêm chỉnh trả lời ;

- Em tên Vũ Thời, là lớp trưởng ạ!

Triệu Hải Thiên cười cười, sau đó nói tiếp:

- Được rồi, cảm ơn em, chúng ta bắt đầu học, tiết trước các em học đến bài nào rồi?

Đường Hiểu Hy ngồi ngay ngắn nghe giảng, bình thường thì mấy giáo viên lần đầu tiên lên lớp đều điểm danh học sinh trước, nhưng mà Triệu Hải Thiên mới chỉ bắt đầu dạy buổi đầu tiên, cho nên cũng không điểm danh gì cả!

Kết thúc tiết học, mọi người đều công nhận đây chính là một giáo viên đích thực, phát âm chuẩn, giảng ngữ pháp rất cặn kẽ, mà dịch bài lại hay và dễ hiểu nữa!

Hiểu Hy sắp xếp lại sách vở, sau tiết học vừa rồi là thời gian nghỉ trưa nên thông thường, cô cùng Vũ Thời sẽ dẫn nhau xuống căn tin ăn trưa.

Trong đầu Hiểu Hy chợt nghĩ ra gì đó, liền huých nhẹ vào tay Vũ Thời, nét mặt có hơi không đứng đắn :

- Nè, thấy sao rồi, người tình trong mộng của cậu?

Khác xa với dự kiến của cô, ấy thế mà Vũ Thời tỏ rõ sự không hài lòng.

- Cậu sao thế? Thầy ấy có chất giọng rất hay và giảng bài cũng dễ hiểu nữa, hơn nữa thầy ấy còn rất biết lắng nghe học sinh, thế mà sao trông cậu ỉu xìu thế?

Vũ Thời lắc đầu :

- Thầy ấy quá lạnh lùng, cậu không thấy sao? Thầy ấy giống như đang tạo ra mọt bức phòng than để không ai lại gần đó! Hầy, nói tóm lại, nếu chỉ có mỗi có gương mặt đẹp trai ấy thôi thì hoàn toàn không phải gu của tớ!

Tất nhiên là trên mặt Hiểu Hy toàn là dấu hỏi chấm, cô ngây ngô hỏi lại :

- Có sao?

Thế tại sao cô lại không nhìn thấy. Đúng là chỉ những người có đôi mắt thấu hiểu tình trường như Vũ Thời mới có thể nhìn ra được những cái mà người bình thường không thể thấy.

- Cậu đúng là chả biết gì hết, Tiểu Hy à, nói tóm lại là thầy ấy sẽ out ra khỏi danh sách của tớ. Mà thôi, không nói tới chuyện này nữa, tớ đói rồi, chúng ta đi ăn thôi!