" Trên đời này, thứ sâu hơn biển cả chính là lòng người. Có lúc mỉm cười đấy, nhưng không có nghĩa là không đau khổ, không tuyệt vọng. "
Vừa thong thả bước chân trên hành lang tràn ngập ánh nắng, Đường Hiểu Hy vừa vui vẻ lặp lại câu nói ấy. Đó là câu nói nổi tiếng trong cuốn Kí ức độc quyền của Mộc Phù Sinh.
Hôm nay đối với Hiểu Hy chính là một ngày vui. Bởi vì sau bao ngày cất công chờ đợi thì cuốn tiểu thuyết mà cô yêu thích nhất cũng về tay cô rồi.
Ngay sau đó, một giọng nói cất lên cắt đứt dòng tâm trạng của Hiểu Hy, cùng với cả tiếng bước chân dồn dập đang chạy tới gần.
- Hiểu Hy!
Đường Hiểu Hy theo quán tính cũng ngẩng đầu lên, cơ mà chưa kịp nhìn kĩ là ai thì đối phương đã bổ nhào về phía cô, vẻ mặt còn vui phơi phới :
Hiểu Hy ngờ vực, híp mắt lại nhìn cô bạn trước mặt. Đó là Vũ Thời, cô bạn thân từ thời cùng nhau cởi chuồng tắm sông, thân thiết phải hơn chị em ruột thịt.
So với sự năng động của người bạn thân này, Hiểu Hy chỉ thở dài một tiếng :
- Có chuyện gì mà khiến lớp trưởng gương mẫu của chúng ta vui như Tết đến vậy hả?
- Cậu đúng là người tối cổ đó Tiểu Hy, luôn là người bắt sóng thông tin chậm nhất.
Ánh mắt Đường Hiểu Hy tràn đầy sự bất lực, cô kiên nhẫn hỏi :
- Được rồi, thế rốt cuộc là có tin tức gì mới mà tớ chưa biết?
- Hehe, tin sốt dẻo đó nha! Nói cho cậu biết, lớp chúng ta hôm nay sẽ chào đón thầy giáo mới đó! Nghe bảo là còn rất trẻ và vô cùng đẹp trai luôn nha.
Vừa nói, Vũ Thời vừa nhảy cẫng lên vì vui sướиɠ, không cách nào giấy nổi sự phấn khích :
- Cuối cùng, bạch mã hoàng tử cũng xuất hiện để cứu rỗi cuộc đời tớ. Thế là tớ sắp phải chào tạm biệt chuỗi ngày tháng độc thân vui tính rồi!!
Rốt cuộc, vẫn là vì chuyện này nên mới làm cô bạn thân Vũ Thời này của cô vui tới vậy. Vũ Thời ấy à, từ trước tới giờ luôn bên cạnh cô than vãn vì sao sống tới 18 năm cuộc đời rồi mà vẫn chưa có một mảnh tình nào vắt vai. Nếu như thật sự có người nào đến và hốt cô bạn này của cô đi thì thật tốt quá. Có cảm ơn hàng ngàn lần cũng cảm thấy chưa đủ.
Thôi thì là bạn thân của nhau, Hiểu Hy đành chúc cô may mắn, ra khơi thuận buồm xuôi gió, mau chóng bắt được mẻ cá lớn này.
Hiểu Hy cười cười :
- Đẹp trai gì đó thì tớ không biết nhưng tớ chỉ mong thầy ấy dễ tính một chút!
- Hầy, cậu đúng thật là. Có thể nào gạt bỏ mấy thứ ngôn tình kia qua một bên rồi nhìn vào thực tế đi, cái đẹp sinh ra là để chúng ta được ngắm nhìn kia mà! Cậu như vậy là đang lãng phí tinh hoa của trời đất đó! …
Chưa nói hết, Vũ Thời đã bị Hiểu Hy để lại cho cái bóng lưng đang khuất xa dần. Đối với dân nghiện ngôn tình như cô, nói bỏ đi là không thể nào.
Mặc dù Vũ Thời nói cô có vẻ không quan tâm nhưng sự thật thì không phải. Hiểu Hy cũng luôn khao khát có được một câu chuyện tình đẹp như mơ, câu chuyện tình giống như nam nữ chính trong vô số bộ truyện ngôn tình mà cô đã từng đọc. Dù họ trải qua rất nhiều sóng gió, nhưng điều quan trọng nhất chính là họ đã cùng nhau vượt qua để đi tới một cái kết viên mãn. Hiểu Hy vẫn luôn ước ao như thế., tự vẽ lên cho chính mình câu chuyện tình đẹp, đi tới cái kết khác hoàn toàn với câu chuyện hoa lưu ly kia.
Đúng như lời Vũ Thời nói, cái đẹp sinh ra để con người ta nhìn ngắm, để chiêm ngưỡng. Nhưng với Hiểu Hy, vẻ đẹp ấy không nằm ở hình thể bên ngoài mà nằm sâu trong tâm hồn con người.
- Nè, Đường Hiểu Hy, ít nhất thì cũng phải nghe người khác nói hết đã chứ! Đợi tớ với!