" Ngày nọ, thời Trung Cổ có một hiệp sĩ trẻ và người yêu đang đi dạo dọc theo bờ sông Danube. Cô gái trông thấy một đám hoa màu xanh đang trôi xuôi theo dòng sông.
– Em muốn có đóa hoa xinh đẹp đó! - cô gái la lên.
Truyền thuyết hoa lưu ly khi cố hái bị dòng sông cuốn trôi
Ngay tức khắc, người tình dũng cảm của cô phóng mình xuống dòng sông và vớt lấy đám hoa trôi. Nhưng hỡi ơi, do bị vướng víu bởi sức nặng của bộ áo giáp hiệp sĩ. Anh ta đã không thể vượt qua được bờ sông trơn trợt dù đã cố gắng hết sức. Cảm thấy mình đang nhanh chóng bị chìm xuống, anh ném hoa lên bờ cho người yêu và bằng những hơi thở tàn cuối cùng của mình trước khi chìm mãi.
Anh gọi nàng một lời như trăn trối:
- Xin đừng quên nhau!
Người yêu đau khổ đã không bao giờ quên anh. Cô cài những cánh hoa ấy trên tóc cho đến khi chết.
Và cũng vì vậy mà hoa Lưu Ly có cái tên là Forget me not. "
Đôi mắt đầy nếp nhăn của bà dần khép lại khi câu chuyện kết thúc, khuôn mặt phúc hậu của bà quay sang hướng cô bé đang ngồi ngơ ngác với chiếc bánh trên tay.
- Bà ơi, thế hóa ra, đằng sau những bông hoa nhỏ bé ấy lại ẩn chứa một câu chuyện bi thương như vậy!
Miệng cô bé mím lại, vừa nói vừa cắn nốt chiếc bánh vẫn còn ăn dở. Đôi ma bánh bao bầu bĩnh cứ thế chuyển động theo nhịp điệu, tiếng " chóp chép " vui tai, nghe sao mà đáng yêu.
Bà lão cười hiền từ, ngón tay khẩy nhẹ lên chóp mũi hồng hồng :
- Đúng vậy, tất cả loài hoa đều có câu chuyện của riêng chúng, và Tiểu Hy của chúng ta cũng hãy tự tạo nên một câu chuyện của riêng mình với cái kết thật đẹp nhé!
Đường Hiểu Hy ngoan ngoãn gật đầu, khóe môi cong cong :
- Nhất định ạ! Bởi vì bà đã đặt tên con là Hy trong hi vọng cơ mà!
*
Những tia nắng của buổi sớm mùa thu khẽ đùa giỡn trên hàng mi của Đường Hiểu Hy. Cô nheo mắt lại rồi từ từ hé mắt ra. Khung cảnh mờ ảo bên khung cửa sổ dần được làm cho rõ nét. Sau một loạt động tác vươn người, khởi động cơ thể, Đường Hiểu Hy cũng rời khỏi giường.
Lâu lắm rồi mới lại mơ về ngoại.
Đường Hiểu Hy nhẹ nhàng đưa đôi chân trần sải bước trên nền thảm lông, chậm rãi đi tới trước gương.
- Ngoại ơi, Tiểu Hy " vọng " của ngoại đang sống rất tốt, và con vẫn đang viết nên câu chuyện của con với cái kết đẹp nhất, vì thế ngoại ở trên đó hãy yên tâm nhé!
Đường Hiểu Hy đứng trước gương, tự thủ thỉ với chính mình.
- Đường Hiểu Hy, con còn định ngủ tới bao giờ? Không nhanh lên thì muộn học bây giờ! - thứ âm thanh đầy nội lực được phát ra đó chính là giọng nói của Hiểu Đồng, mẹ Đường Hiểu Hy.
Đường Hiểu Hy nhanh chóng thay trang phục, túm tóc thành đuôi ngựa gọn gàng, rồi hai chân thoăn thoắt chạy trên cầu thang, vừa chạy vừa đáp lại :
- Con xong rồi đây ạ, vả lại cũng còn sớm mà mẹ!
- Còn không phải hôm nay đến lượt mẹ đi trực nên phải đến sớm, sợ không có ai gọi con dậy rồi bị trễ học sao!
Nghe ngữ khí thì có vẻ mẹ cô đang rất tức giận. Cơ mà mới sáng sớm, ai lại đi chọc giận mẹ? Không lẽ lại là mấy học sinh cá biệt của mẹ.
Đường Hiểu Hy ngồi nghĩ bần thần, chậm rãi bỏ từng miếng bánh mì lát bơ vào miệng.
- Vâng, con biết mà, vì thế nên hôm trước con mới mua một chiếc đồng hồ báo thức để không bị dậy muôn. Mẹ yên tâm đi, con gái của mẹ cũng lớn rồi mà!
Sau khi lát bánh cuối cùng được nhai hết, Đường Hiểu Hy rời bàn :
- Dù sao vẫn còn sớm nên con sẽ đi bộ tới trường, coi như là tập thể dục. Mẹ cũng mau lên nhé không lại muộn!
Sau đó cô cũng nhanh chóng rời đi.