Chương 5

19.

Sáng sớm hôm sau, ba tôi đưa mẹ kế đến một bệnh viện tư nhân làm kiểm tra lại, bao gồm siêu âm và thử máu.

Một kiểm tra đơn giản như vậy, bệnh viện sẽ không chẩn đoán sai.

Mẹ kế xác thực đang mang thai ở tuổi 41.

Sau khi trở về, vẻ mặt của ba tôi rất u ám, còn mẹ kế thì đang đắm chìm trong ảo tưởng về tương lai, không phát hiện ra sự thay đổi của ba tôi.

Bà ta huyên thuyên nửa ngày, không nghe ai trả lời, bèn ho khan vài tiếng, lấy giọng nói: "Mãn Mãn, bác sĩ bảo giai đoạn đầu thai kỳ phải đặc biệt chú ý, con nghĩ chúng ta có nên thuê thêm giúp việc không?"

Tôi mỉm cười với mẹ kế nói: "Con nghe ba con."

Mẹ kế chuyển ánh mắt sang phía ba tôi, nhẹ nhàng hỏi: "Ông xã, có được không anh?"

Bà ta vuốt ve bụng dưới, lo lắng nói: "Em cũng đã lớn tuổi rồi, mãi mới có thai, em sợ......"

Ba tôi không chờ mẹ kế nói xong, cười gằn, kiên quyết nói: "Chúng ta ly hôn đi."

"Anh nói gì vậy?" Mẹ kế trừng mắt, không dám tin nhìn ba tôi, "Ông xã, anh nói vậy là có ý gì? Em rất vất vả mới có thể mang thai con của anh, tại sao anh muốn ly hôn?"

Chu Vi Vi cũng luống cuống: "Đúng vậy, dượng, mẹ con đã mạo hiểm để mang thai, sao dượng có thể làm như vậy chứ?"

Ba tôi lạnh lùng nhìn hai mẹ con họ, cười khẩy nói: "Vì sao có đứa bé này, không phải cô biết rõ hơn tôi à?"

Mẹ kế nuốt nước bọt, nước mắt nói đến là đến.

Bà ta nhìn ba tôi với ánh mắt trách móc, im lặng không nói.

Nhưng ba tôi không bị lừa: "Trước mặt bọn trẻ, tôi không muốn làm lớn mọi chuyện, nếu hòa bình ly hôn, tôi còn có thể cho cô một ít tiền, còn để ra tòa, tôi đảm bảo cô 1 đồng cũng không nhận được."

"Dượng!" Chu Vi Vi kích động đứng lên.

"Vi Vi!" Mẹ kế vội vàng kéo chị ta, "Con về phòng trước đi."

Thấy vậy, vẻ mặt Chu Vi Vi càng thêm hoang mang.

Do dự một lúc, cuối cùng chị ta nghe lời mẹ kế, về phòng.

"Mãn Mãn, con cũng về phòng đi." Ba tôi quay sang nhìn tôi.

Tôi ngồi yên không nhúc nhích: “Ba, con lớn rồi, con cũng có quyền được biết mọi chuyện."

Ba tôi khẽ thở dài, đồng ý.

Ông ngước mắt nhìn mẹ kế, hỏi: "Cô biết vì sao tôi không tìm những người phụ nữ trẻ tuổi, xinh đẹp mà lại chọn cô không?"

20.

Mẹ kế lắc đầu, vẻ mặt bối rối, cả người khẽ run.

Ba tôi bình tĩnh nói: "Bởi vì ngay từ đầu, cô đã vì tiền mà đến với tôi, tuổi tác của cô cũng lớn, khó có khả năng sinh sản như một phụ nữ trẻ tuổi, vì vậy cũng không nảy sinh những vọng tưởng không đáng có."

Mẹ kế sửng sốt: "Em không hiểu ý của anh."

Như nhớ lại điều gì, mẹ kế nhìn tôi: "Anh chí thích Khương Mãn thôi à? Vì nó, anh thậm chí không muốn nhận đứa con trai này để kế thừa gia nghiệp phải không?"

Ba tôi mặt không biểu cảm, thản nhiên nói: "Vấn đề không phải là tôi muốn hay không, mà là tôi vô sinh rồi."

"Nếu như tôi còn có thể sinh, tôi sẽ tìm những cô gái trẻ, con trai mà, ai không muốn muốn chứ?" Ba tôi thẳng thừng nói, "Nếu không cô nghĩ vì sao tôi và mẹ Mãn Mãn không sinh thêm đứa thứ hai?"

Vẻ mặt mẹ kế trắng bệch như ma.

Bàn tay bà ta vô ý thức vươn tới bụng dưới.

Ba tôi không thể có con, nhưng bà ta lại mang thai.

Vì sao có đứa trẻ này, không cần nói cũng biết.

Tôi cúi đầu, giấu đi ý cưới trong mắt.

Dĩ nhiên tôi biết ba tôi không có khả năng có con được nữa.

Mặc dù ông ấy giấu rất kỹ, nhưng ai bảo mẹ tôi yêu tôi cơ chứ.

Trước khi qua đời, bà ấy đã nói bí mật này cho tôi, muốn tôi yên tâm.

Tạo cơ hội cho mẹ kế sinh em trai rồi tranh giành tài sản với mình, tôi không ngu đến thế.

Ngay từ đầu, tôi đã biết tính cách của mẹ kế, nếu như trong thời gian dài vẫn không thể mang thai, bà ta nhất định sẽ có những ý nghĩ lệch lạc.

Mẹ kế kết hôn với ba tôi vì tiền.

Bây giờ có cơ hội để có được phần lớn tài sản, bà ta không thể bỏ qua.

Nhưng những việc này có liên quan gì tới tôi đâu?

Tôi chỉ là "con ngoan trò giỏi”, bằng lòng để mẹ kế sinh em trai, chuyện này kể ra mọi người còn khen tôi là một cô con gái hiếu thuận, hiểu chuyện ấy chứ.

Không ai có thể chỉ trích tôi.

21.

Trước Tết Nguyên Đán, ba tôi và mẹ kế làm thủ tục ly hôn.

Giống như ba tôi đã nói, bây giờ ly hôn, bà ta còn có thể nhận được một khoản tiền bồi thường.

Nhưng nếu ra tòa, bà ta sẽ không nhận được bất cứ điều gì.

Vào ngày dọn ra khỏi nhà, Chu Vi Vi khóc thảm thiết.

Chị ta ôm đùi ba tôi, nhất quyết không chịu buông tay:

"Dượng, sao dượng có thể nhẫn tâm như vậy, mẹ con đã làm sai điều gì? Tại sao dượng muốn đuổi hai mẹ con con đi?"

Ba tôi bình tĩnh nhìn mẹ kế: "Mau dẫn nó đi, đừng ép tôi tát nó."

Mẹ kế thẳng tay tát Chu Vi Vi một cái: "Đi mau lên, đừng có làm mất mặt tao."

Mặc dù Chu Vi Vi đã quay lại nhìn ba lần, nhưng cuối cùng vẫn không thể không cùng mẹ chị ta bước ra khỏi cái nhà này.

Ba tôi có thể ly hôn dễ dàng như vậy, không phải vì mẹ kế tự nguyện rời đi, mà là ba tôi có trong tay chứng cứ nɠɵạı ŧìиɧ của bà ta.

Để mang thai, bà ta suốt ngày ra ngoài, thậm chí cầm tiền của ba tôi, vào quán bar thuê tiếp viên nam.

Có lẽ rút kinh nghiệm từ việc xé thẻ dự thi, mọi chi phí ở đó bà ta đều trả bằng tiền mặt.

Nhưng cũng chẳng để làm gì.

Trong thời gian tôi đi học, tôi trả tiền cho thám tử tư chuyên môn theo dõi bà ta.

Chỉ cần chỉ dẫn một chút, ba tôi dễ dàng tra ra tiếp viên nam mà bà ta đã thuê.

Sau khi mẹ kế rời đi, ba hỏi tôi: "Mãn Mãn, có phải con đã sớm biết chuyện này rồi không?"

"Vâng." Tôi gật đầu, không phủ nhận, "Bao gồm cả việc dì Đỗ muốn mang thai, cũng là do con chủ động nhắc tới."

Ba nhìn tôi với ánh mắt thất vọng: "Con làm như vậy có lợi ích gì cho con? Tài sản của ba đã chuyển hết cho con, con vẫn thấy chưa hài lòng phải không?"

Tôi ném một xấp ảnh xuống trước mặt ba: "Con nhặt được đống này khi sắp xếp di vật của mẹ, trước khi mẹ con qua đời, dì Đỗ đã đến tìm bà ấy."

Ba tôi nhìn những bức ảnh, vẻ mặt giật mình.

Tôi giễu cợt nói: "Lúc ấy bệnh tình của mẹ con đã có chuyển biến tốt đẹp, nhưng bà ấy lại đột ngột qua đời, ba nghĩ nguyên nhân vì sao?"

Ba tôi mấp máy môi hồi lâu, miễn cưỡng nói: "Xin lỗi, ba không biết..."

"Ba." Tôi gọi ông ấy, "Mẹ con qua đời, dì Đỗ phải chịu trách nhiệm, ba cũng vậy."

22.

Nɠɵạı ŧìиɧ, một người đâu có thể làm được.

Không cần biết dì Đỗ cố tình dụ dỗ ba tôi hay không, nhưng nếu ba tôi không có suy nghĩ nɠɵạı ŧìиɧ, đối phương dù sử dụng thủ đoạn bẩn thỉu cũng không thể thành công.

Chuyện này xảy ra, là do hai bên đều tình nguyện.

"Dì Đỗ gián tiếp hại chết mẹ con, nhưng người cho dì ta cơ hội, là ba."

Nếu như ba tôi không đi quá giới hạn, nếu như ba tôi không nɠɵạı ŧìиɧ thì mẹ kế cũng không có cơ hội này.

Vì vậy, ông ấy phải chịu phần lớn trách nhiệm về cái chết của mẹ tôi.

Nhưng ông ấy vẫn đối xử với tôi rất tốt, từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ việc đưa hai mẹ con nhà kia vào nhà ngay khi tang lễ của mẹ tôi vừa kết thúc, ông ấy không để tôi phải chịu oan ức, ngay cả khi tôi và Chu Vi Vi cãi nhau, ông ấy đều kiên định đứng ở phía tôi.

Hơn nữa, ông ấy vẫn là ba tôi, dù trong lòng tràn đầy ghê tởm, tôi cũng không thể nói ra những lời độc ác với ông ấy.

Tôi vừa yêu cũng vừa hận ba tôi.

Nhưng mẹ kế “cũ” của tôi thì khác.

Ngay từ đầu tôi đã hạ quyết tâm, chỉ cần tôi còn sống, tôi sẽ không để bà ta ở lại căn nhà này.

Nhưng tôi cũng hiểu rõ ba tôi, vì vậy lần đầu tiên mẹ kế và Chu Vi Vi vào cửa, tôi lựa chọn nhẫn nại.

Tranh cãi có ích lợi gì, một ngày nào đó, quan hệ máu mủ cũng vì tranh cãi mà phai nhạt dần.

Muốn thắng phải dựa vào sách lược.

Đó là điều mẹ tôi đã dạy tôi.

Mặc dù sức khỏe của bà ấy rất kém, nhưng bà vẫn dạy cho tôi rất nhiều điều.

Ba tôi ngồi trong phòng khách cả một đêm.

Ngày hôm sau, khi tôi rời giường ăn sáng, ông ấy nói xin lỗi với tôi.

"Mãn Mãn, chuyện này là lỗi của ba, ba xin lỗi con." Vẻ mặt ba tôi mệt mỏi, "Chuyện của mẹ, con nói đúng, ba có trách nhiệm rất lớn."

"Con yên tâm, sau này ba sẽ không mang bất cứ người phụ nữ nào về nhà nữa."

Tôi đặt đũa xuống, bình tĩnh nói: "Ba, ba vẫn còn trẻ, mẹ con đã qua đời, cho dù ba muốn tìm thêm cho con vài người mẹ kế, con cũng không phản đối, dù sao con cũng không thể sống với ba cả đời, nhưng mà..."

Tôi dừng lại: "Ba tìm ai cũng được, nhưng không thể là dì Đỗ."

......

Một tháng sau, ba tôi và mẹ kế cũ thuận lợi lấy được giấy ly hôn.

Sau này, ông ấy vẫn luôn giữ lời hứa với tôi, không tìm bạn gái.

Mãi cho đến năm cuối đại học của tôi, ông ấy mới bắt đầu yêu đương trở lại.

Nhưng tôi không quan tâm.

Mẹ tôi đã qua đời, không ai có quyền ngăn cản ông ấy tái hôn.

Mọi tài sản trong nhà đều thuộc về tôi, tôi còn phải tranh đoạt làm gì?

Tổn thương tình cảm.

[Hoàn]