6.
Từ ngày đầu tiên mẹ kế và Chu Vi Vi chuyển đến, tôi đã nghĩ đến việc trực tiếp đuổi họ ra ngoài.
Nhưng tôi kìm suy nghĩ ấy lại.
Khi đó, tang lễ của mẹ tôi vừa kết thúc, ba tôi đã ngay lập tức dẫn hai mẹ con này vào cửa, chứng tỏ ông rất coi trọng hai người.
Nhà bà ngoại thì ở xa, nước xa không dập được lửa gần.
Nếu như tôi cãi nhau với ba, đối với tôi không có ích lợi gì, ngược lại tôi sẽ đẩy ông ấy cho mẹ kế và những người khác, mà căn nhà này khi ấy vẫn đứng tên ba tôi.
Vì thế tôi chấp nhận cho hai mẹ con họ vào cửa.
Mẹ kế bị tôi chọc tức, nửa ngày không có phản ứng.
Bà ta quơ tay lấy chổi lông gà, muốn quất vào người tôi.
Tôi tay không nắm lấy chổi lông gà của bà ta: “Dì Đỗ, đã đặt chân vào cửa Khương gia thì dì phải tuân theo quy củ cũ ở đây, dì được ba tôi cưới về chỉ để làm giúp việc miễn phí, dì đang làm gì vậy?"
Lời thoại này tôi học được khi xem những bộ phim truyền hình về đạo đức gia đình với bà ngoại.
Lúc ấy, tôi cảm thấy lời thoại này thật vô nghĩa, không nghĩ tới có một ngày tôi dùng tới nó.
Mẹ kế và ba tôi nɠɵạı ŧìиɧ với nhau.
Sức khỏe mẹ tôi vốn không tốt, lại phát hiện ba tôi nɠɵạı ŧìиɧ, tình trạng của bà ngày một tồi tệ hơn, vài ngày sau liền qua đời.
Tôi nhịn nhục cho đến bây giờ, không phải vì bà ta mang họ Đỗ.
Tôi muốn khiến bà ta phải hối hận vì đã kết hôn với ba tôi.
Mẹ kế bị tôi chọc tức đến sắp ngất, run rẩy hỏi: "Mày nói cái gì?"
Tôi lạnh lùng nhìn mẹ kế, cười khẩy nói: "Tuổi tác dì Đỗ cũng chưa lớn lắm, sao giờ đã bắt đầu lãng tai rồi?"
Mẹ kế nghiến răng nghiến lợi nói: "Khương Mãn, bao giờ ba mày về, tao sẽ cho mày đẹp mặt."
Tôi khinh thường, cười nói: "Dì Đỗ, vậy thì dì chưa biết rồi, nhà cửa, xe cộ, tiền tiết kiệm đều đứng tên tôi, dì với Chu Vi Vi muốn lấy tiền trong tay tôi, trước hết phải hầu hạ tôi tốt vào, hiểu không?"
7.
Việc ba tôi nɠɵạı ŧìиɧ, không chỉ có tôi biết mà ông bà của tôi cũng biết.
Bọn họ lo lắng mẹ kế vì tiền mới cưới ba tôi, vì vậy trước khi ba tôi kết hôn với dì Đỗ, tài sản trong nhà đều được chuyển hết cho tôi.
Con dâu có thể không phải người Khương gia, nhưng cháu gái thì chắc chắn là đúng.
......
Ngày Chu Vi Vi được thả ra, cũng đúng là ngày ba tôi đi công tác về.
Trước khi ba tôi về nhà, mẹ kế ôm Chu Vi Vi khóc nức nở trong phòng.
Mấy ngày sống trong trại tạm giam đã tạo nên những bóng ma trong lòng chị ta, khuôn mặt Chu Vi Vi trở nên gầy gò thấy rõ.
Ba tôi nhìn cái cằm nhọn hoắt của Chu Vi Vi, còn tưởng rằng chị ta đang cố gắng giảm béo.
Ông ấy không đồng ý bảo: "Có phải Vi Vi đang giảm cân không? Tại sao lại gầy như vậy? Con gái phải đầy đặn chút mới đẹp, gầy quá không đủ sức khỏe đâu."
Chu Vi Vi có nỗi khổ không thể nói, miễn cưỡng trả lời: "Vâng, từ nay về sau con sẽ không giảm béo nữa."
Mẹ kế sợ nếu tiếp tục câu chuyện này sẽ lộ ra việc Chu Vi Vi bị tạm giam, vội vàng lảng sang chuyện khác: "Chuyến công tác của anh dài như vậy, chắc mệt lắm, nếu không anh đi nghỉ ngơi trước? Cơm nước nấu xong em sẽ gọi anh xuống ăn."
"Ba, chị gái không phải muốn giảm béo." Trong mắt tôi hiện lên tia ác ý, cố ý không cho mẹ kế toại nguyện.
"Hả? Không phải giảm béo?" Ba tôi sửng sốt, lo lắng nhìn Chu Vi Vi, "Hay là bị bệnh?”
"Khương Mãn, ba con mới đi công tác về còn mệt mỏi, con đang nói gì vậy?" Sắc mặt mẹ kế cùng Chu Vi Vi trở nên khẩn trương, vội vàng ngăn cản tôi.
Tôi ngây thơ nói: "Con chỉ không muốn ba hiểu lầm chị gái, dì Đỗ sao lại lớn tiếng với con thế?"
Ba tôi liếc nhìn mẹ kế: "Tôi đi công tác, cũng không phải làm việc liên tục 24/24, Mãn Mãn, con nói cho ba biết, có chuyện gì?"
Chu Vi Vi lo lắng đến mức sắp khóc.
Tôi cố ý giả bộ tổn thương, sụt sùi nói: "Việc con bị xé thẻ dự thi có liên quan với chị gái, chị ấy bị tạm giam mấy ngày, hôm nay vừa được thả ra..."
8.
Bầu không khí trong phòng khách im lặng kéo dài, mẹ kế và Chu Vi Vi không dám thở mạnh.
Mặt ba tôi trở nên tái mét với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Ông giơ tay lên, "Chát" một tiếng, khuôn mặt Chu Vi Vi hằn vết bàn tay.
"Tí tuổi đầu, sao mày có thể độc ác như vậy? Nếu không phải Mãn Mãn được tuyển thẳng, mày muốn con gái tao lãng phí thêm một năm để học lại à?"
Chu Vi Vi ôm mặt, bật khóc nức nở.
Mẹ kế thấy vậy, giả bộ buồn bã nói: "Là em sơ suất, bình thường công việc của em quá bận rộn, không có thời gian dạy dỗ tốt con bé..."
"Công việc của tôi không bận rộn à? Tại sao Mãn Mãn không làm trò độc ác như vậy?" Ba tôi không chừa mặt mũi cho mẹ kế, lớn tiếng quát tháo ngay trước mặt tôi và Chu Vi Vi.
Bà ta rất xấu hổ, nhưng ba tôi đang tức giận, bà ta chỉ dám ân cần xin lỗi.
Tôi mỉm cười: "Ba, thật ra dì Đỗ nói cũng đúng, công việc của dì cũng rất bận rộn, mà bây giờ chị gái đang trong thời gian cần quan tâm, kỷ luật..."
Tôi cố ý dừng lại một lát rồi nói tiếp: "Con nghĩ thế này, hay là dì Đỗ viết đơn xin nghỉ việc, dù sao lương tháng cũng không được bao nhiêu, không bằng ở nhà dạy lại chị gái”.
"Bây giờ chị gái đã biết bỏ tiền thuê bạn học xé thẻ dự thi của con, nếu mà không sớm quan tâm, về sau không may nghĩ quẩn, thuê hung thủ gϊếŧ người... Đến lúc đó hối hận cũng muộn rồi."
Nếu như ánh mắt có thể gϊếŧ người, tôi nghĩ hiện tại tôi đã chếc mấy lần rồi.
Nhưng mẹ kế cùng Chu Vi Vi chỉ dám chĩa mũi dao vào tôi khi ba tôi không để ý, bây giờ họ cũng không dám phản bác lời tôi nói.
Ba tôi không chỉ tệ bạc, mà còn có tính gia trưởng, tôi tin rằng điều đó mẹ kế hẳn biết rõ nhất.
Bây giờ Chu Vi Vi đã làm một việc không thể chấp nhận được như vậy, trong thời gian sắp tới, hai mẹ con họ sẽ tập trung vào việc làm vui lòng ba tôi.
Ba tôi suy nghĩ một lát: "Mãn Mãn nói rất có lý, em về sau đừng đi làm nữa, chỉ cần ở nhà chăm sóc con cái, làm nội trợ chu toàn, dù sao chút tiền lương ít ỏi của em, nhà này cũng không thiếu."
Ba tôi nói xong, còn bổ sung thêm một câu: "Vẫn là Mãn Mãn hiểu chuyện."
Tôi nở một nụ cười ngọt ngào với ba, tri kỉ nói: "Ba, dù sao tiền tiết kiệm trong nhà đều ở chỗ con, sau này, tiền tiêu vặt của dì Đỗ với chị gái cứ để con đưa cho."
"Cái này không thích hợp..." Mẹ kế không nhịn được nữa, mở miệng.
Ba tôi tức giận trừng mắt nhìn bà ta: "Làm sao mà không thích hợp?"
9.
Bởi vì chuyện của Chu Vi Vi, cuối cùng mẹ kế đã lựa chọn từ chức.
Bà ta vốn dĩ là một trưởng phòng nhỏ trong công ty của ba tôi.
Tôi bí mật nhờ người tiết lộ việc bà ta nɠɵạı ŧìиɧ với người trong công ty.
Vì vậy, ngay cả khi không có chuyện của Chu Vi Vi, chẳng bao lâu nữa bà ta cũng phải từ chức về làm nội trợ mà thôi.
Buổi sang, sau khi ba tôi đi làm, mẹ kế bắt đầu tỏ thái độ với tôi.
Tôi ngồi trên ghế sofa, đọc một cuốn sách nào đó, đồng thời nói với mẹ kế: "Dì Đỗ, dì rửa giúp con ít hoa quả."
Mẹ kế tức giận nói: "Khương Mãn, tao là trưởng bối của mày, không phải người hầu, mày muốn ăn hoa quả thì tự mình đi rửa đi?"
Tôi quay đầu nhìn mẹ kế, nói: "Dì Đỗ, dì đừng quên, dì từ chức ở nhà để chăm sóc tôi và con gái của dì, dì nghĩ xem nếu tôi mách ba tôi, mỗi ngày khi ông ấy vừa đi thì dì quát tháo, cáu gắt với tôi, dì đoán ba tôi có tức giận hay không?"
"Tính tình của ba tôi thế nào, chắc dì Đỗ cũng hiểu rõ nhỉ."
Thật ra trước đây nhà tôi có thuê bảo mẫu, nhưng tôi đã bảo với ba cho bảo mẫu nghỉ việc với lý do "Mẹ con mới qua đời, dì Đỗ cùng chị gái đã chuyển đến, bảo mẫu có thể nghĩ dì Đỗ là tiểu tam."
Mẹ kế mặc dù không tình nguyện, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn cúi đầu trước tôi.
Tôi biết dì ta đang ngột ngạt và muốn làm chuyện lớn, tôi sẵn sàng cho dì ta cơ hội đó.
Vì vậy, khi dì ta mang đĩa trái cây đã được rửa sạch ra, tôi ra vẻ già đời hỏi: "Dì Đỗ, dì cũng đến nhà tôi được một thời gian rồi phải không?"
Mẹ kế bỗng nhiên đặt mạnh đĩa trái cây lên bàn trà: "Mày muốn nói cái gì?"
Ánh mắt tôi nhìn chằm chằm vào bụng bà ta, giọng điệu không hài lòng: "Nhưng sao bụng dì vẫn không có động tĩnh gì? Hay là dì không có khả năng có con?"
Vẻ mặt mẹ kế kinh ngạc, không nghĩ tới tôi sẽ hỏi vấn đề này.
Một lát sau, mẹ kế mới nói: "Mày muốn tao sinh thêm à?"
Tôi thở dài, nói: "Ba tôi trước kia rất muốn sinh đứa thứ hai, nhưng không có cơ hội, dù sao bây giờ dì cũng không đi làm, điều kiện nhà mình cũng đủ nuôi thêm đứa nữa, vậy nên tôi muốn có thêm em, coi như thỏa mãn mong muốn của ba tôi."
Mẹ kế hớn hở ra mặt, ngoài miệng lại nói: "Nếu như con muốn dì sinh thêm một em nữa thì để dì suy nghĩ thêm một chút."
Tôi biết bà ta đã bị tôi thuyết phục.
Nhưng tôi không nghĩ bà ta lại nóng lòng như vậy.
Sau khi thu dọn bàn ăn của bữa sáng, mẹ kế sửa soạn đi ra ngoài.
Trước khi đi, bà ta còn yêu cầu tôi chuyển mấy nghìn tệ.
"Mãn Mãn, dì chuẩn bị đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe, nếu như không có vấn đề dì, dì sẽ tranh thủ để sang năm con có em trai."
Tôi chuyển cho bà ta một vạn tệ:
"Đi đi, dì làm kiểm tra toàn diện luôn, mua thêm ít thuốc bổ, chút tiền này nhà chúng ta không thiếu, sinh con là chuyện lớn, không nên tính toán chi li."
Mẹ kế cưới tươi như hoa, tôi cũng vậy, chỉ có Chu Vi Vi không cười nổi.
10.
Tôi không biết bác sĩ đã nói gì với bà ta, hai ngày sau, mẹ kế nói lại với tôi: "Mãn Mãn, kết quả kiểm tra có rồi, sức khỏe của dì không có vấn đề, hoàn toàn có thể sinh."
Mẹ kế năm nay đã 41 tuổi.
Mặc dù được bảo dưỡng rất tốt, trông như mới ngoài 30 tuổi, nhưng dù sao bà ấy cũng được coi như một sản phụ lớn tuổi.
Thế nên tôi giả vờ do dự: "Di Đỗ, chuyện này là do con sơ suất, con quên mất dì đã ngoài 40 tuổi rồi, lớn tuổi như vậy mang thai rất nguy hiểm, nếu không dì quên chuyện này đi."
"Không được!" Mẹ kế vội vàng nói, "Bây giờ dì ở nhà cũng không có việc gì làm, chờ con và Vi Vi đi học Đại học, sẽ không có ai bên cạnh dì, nếu có thể có thêm đứa bé, coi như dì cũng bớt cô đơn."
Giống như sợ tôi không đồng ý, bà ta còn nói: "Không phải Mãn Mãn thích có em trai sao? Để dì Đỗ sinh cho con em trai nhé."
Nụ cười trên môi tôi càng rạng rỡ: "Nếu dì Đỗ đã kiên trì như vậy, thì dì cứ sinh đi."
Mẹ kế nghe vậy, nụ cười trên mặt càng chân thành.
"Nhưng mà chuyện này dì đừng nói cho ba con biết, chờ đến khi có tin tốt, chúng ta cho ông ấy một bất ngờ."
Tôi thở dài nói, "Dù sao tuổi tác của dì và ba con cũng lớn rồi, sợ là rất khó mang thai, nếu nói trước với ba mà không có thai được, không may ba con không vui, khác nào chúng ta biến khéo thành vụng."
"Được, cứ làm theo con nói đi." Mẹ kế nhanh chóng đồng ý.
"Mẹ." Cuối cùng Chu Vi Vi nhịn không được lên tiếng, "Mẹ đã lớn tuổi thế này, còn muốn sinh cái gì?"
"Con thì biết cái gì!" Mẹ kế lớn tiếng với Chu Vi Vi, "Con cùng Mãn Mãn đều là con gái, về sau các con lập gia đình, tài sản trong nhà cũng cần có người thừa kế."
Khi Chu Vi Vi nghe thấy điều này, sự tức giận trên mặt lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ mặt khoe khoang, đắc ý.
Có lẽ chị ta nghĩ rằng, chỉ cần mẹ kế sinh được con trai thì mọi chuyện trong nhà này đều do bọn họ quyết định.
Như sợ tôi hiểu lầm, mẹ kế vội vàng giải thích: "Mãn Mãn, dì Đỗ muốn sinh thêm đứa nữa, không phải vì muốn chiếm đoạt tài sản Khương gia, nhưng mà công ty của ba con to thế này, dù sao cũng phải có người thừa kế đúng không?"
Tôi mỉm cười gật gù đồng ý: "Dì Đỗ nói đúng, con hiểu rồi, tài sản Khương gia nhất định phải có người thừa kế, cho nên dì Đỗ, dì phải cố gắng sinh cho ba con một người thừa kế nha."