Chương 10
Họ đi về nhà trong im lặng.
Ý tưởng đêm qua dường như không tệ. Cô không nghĩ anh ta sẽ kìm chế không cầu hôn Meg nếu như cô yêu cầu. Anh ta sẽ nhìn cô với ánh mắt kiêu kì sắt đá, và tiếp tục làm chuyện của anh ta. Và cô biết Meg sẽ không nói ‘không’.
Cần phải dùng đến những biện pháp liều lĩnh, và cô biết chúng chỉ có thể là những biện pháp nào.
Điều mẹ anh ta nói đã củng cố thêm quyết tâm của cô.
Nhưng cháu đã có cơ hội của mình, Mrs. Dew. Còn chị cháu thì không.
Đó là sự thật. Cô đã có cơ hội của mình. Cô đã lấy Hedley Dew. Việc anh chỉ sống được một năm và ốm nặng trong suốt thời gian đó không quan trọng. Cô đã có cơ hội của mình.
Không được để Meg làm thui chột cơ hội của chị ấy, ngay cả khi nó có vẻ rất mỏng manh đến gần như bằng không.
Cô sẽ lấy tử tước Lyngate thay vì Meg và cho anh một người vợ anh cần và cho chị và em gái cô quyền gia nhập dễ dàng vào xã hội.
Cô sẽ làm một con cừu hiến tế - mặc dù cô đã không nghĩ việc mình đang làm theo cái thuật ngữ ấy cho đến khi anh nói ra.
Nó thật sự chẳng thành vấn đề khi cả hai người họ không đặc biệt yêu mến lẫn nhau. Chuyện đó có thể thay đổi. Nếu họ lấy nhau, cô sẽ nỗ lực để khiến anh hạnh phúc, cô sẽ nỗ lực hơn nữa để bản thân mình cũng hạnh phúc. Xét cho cùng cô đã làm được điều đó một lần - và trong những hoàn cảnh khó khăn hơn nhiều.
Và cô không thể phủ nhận rằng cái lực hút tự nhiên mà cô tìm thấy ở anh quả thật rất khó cưỡng. Những cảm giác khác thường, gần như đau đớn xảy ra bên trong cô trước ý nghĩ được kết hôn với anh.
Nó sẽ không khó khăn...
Đêm qua nó có vẻ là một ý tưởng hay. Đến hôm nay cô gần như không chắc chắn được như thế.
Cô thậm chí không ngấp nghé được tới ngưỡng xinh xắn, nói gì đến đẹp.
Cô đã để sự khoác lác của mình bị bóc trần. Thật nhục nhã làm sao khi so sánh nụ hôn của cô với nụ hôn của anh ta.
Cô biết anh ta hôn cô chỉ để chứng minh một quan điểm, không phải vì anh ta muốn thế.
Cô đã bị bỏ lại với một cảm giác rằng mình đã giải phóng một thứ gì đó rất ư nguy hiểm.
Trời ơi! Cô vẫn còn nhức nhối ở những nơi mà cô không biết là mình có chúng.
Và rồi đến cú sốc lớn của việc khám phá ra anh là người thừa kế địa vị công tước. Cô đã cầu hôn một công tước tương lai.
Như thế nghĩa là cô có thể trở thành nữ công tước một ngày nào đó.
Cô sẽ trở thành nữ tử tước ngay sau khi kết hôn - mặc dù cho đến gần đây cô chưa từng có gan đi xa Throckbridge nhiều hơn một vài dặm - cô sẽ được ra mắt trước nữ hoàng, và rồi cô sẽ giới thiệu Meg và Kate với xã hội thượng lưu.
Và người đàn ông này sẽ trở thành chồng cô.
Nếu anh đã hôn như thế khi đứng bên hồ trong ánh sáng chan hòa ban ngày, thì anh sẽ còn làm gì với cô khi...
Ôi.
Cô vấp chân vào một bụi cỏ nhỏ xíu, và anh ép tay cô chặt hơn vào bên người mình và nhìn xuống cô một cách chớp nhoáng - với ánh mắt rất dữ dội như thể muốn nói anh không trông đợi một sự vụng về đến thế ở nữ công tước tương lai của anh.
Meg và Kate và Stephen sẽ nói gì?
Mẹ anh ta sẽ nói gì?
Và ông nội anh ta nữa?
Tại sao anh ta lại giành lại thế thượng phong và cầu hôn cô? Đó là điều cuối cùng cô trông đợi trong tình huống đặc biệt đó. Cô đã định tháo lui tìm một cái hố đen sâu hun hút để trốn vào, tốt nhất là mãi mãi.
“Mrs. Dew,” anh nói khi họ bước lên sân hiên. Anh dừng chân và nhìn xuống cô lần nữa. “Vẫn còn thời gian để cô đổi ý. Tôi cảm nhận được tâm trạng lo âu của cô từ lúc chúng ta rời khỏi hồ. Cô có muốn lấy tôi hay là không? Cô có lời thề danh dự của một quý ông rằng bất kể câu trả lời của cô là gì thì tôi cũng không bao giờ lấy người nào trong các chị em cô.”
Cơ hội để thoát khỏi rắc rối!
Cô ngước nhìn vào mắt anh và tự dưng nghĩ một cách lẩn thẩn rằng cho dù ai đã tạo cho chúng màu xanh biếc - Chúa trời chăng! - cũng thật là tài tình vì người ta thường trông chờ một màu nâu sẫm đi với những đường nét Địa trung hải của anh.
Đúng, cô mong mỏi điều đó bất chấp tất cả mọi thứ. Nhưng...
“Ngài có mong muốn lấy tôi không?” cô hỏi anh.
Cánh mũi anh phập phồng và quai hàm siết lại thành một đường rắn đanh.
“Nó hoàn toàn không thích hợp, ma’am,” anh nói cộc lốc, “Khi trả lời một câu hỏi bằng một câu hỏi khác. Tuy nhiên tôi sẽ trả lời. Tôi đã cầu hôn cô. Vì thế tôi muốn một cuộc hôn nhân với cô. Tôi không phải kẻ dễ dao động, Mrs. Dew. Giờ tôi sẽ nghe câu trả lời của cô.”
Ah. Một người đàn ông có thói quen ra lệnh. Anh ta sẽ có quyền ra lệnh và bắt nạt cô suốt đời sau khi cô lấy anh ta.
Đó là nếu như cô để cho anh ta đi xa với nó.
“Tất nhiên tôi sẽ lấy ngài,” cô nói. “Tôi là người cầu hôn trước, ngài nhớ không?”
“Tôi nghi ngờ việc tôi quên nổi nó,” anh đáp trả.
Và anh hơi cúi đầu trước cô và chìa cánh tay ra lần nữa.
Cô không thể nén được phải cười thầm.
“Đó có phải cuộc cãi cọ đầu tiên của chúng ta?” cô hỏi anh.
“Tôi sẽ khuyên cô đừng cố đếm,” anh nói khi cô khoác tay anh. “Trước khi lễ cưới được tổ chức thì có lẽ cô đã nhận thấy mình không thể đếm được con số quá cao.”
Cô bật cười thành tiếng.
Và rồi làm mặt nghiêm túc trở lại.
“Ai sẽ thông báo đây?” cô hỏi khi họ trèo lên những bậc tam cấp đá cẩm thạch dẫn lên nhà.
“Tôi,” anh nói dứt khoát, giọng nghe khắc nghiệt.
Cô không tranh cãi. Cô thấy nhẹ hết cả người nếu sự thật được tiết lộ. Cô biết nói như thế nào đây?
Stephen đang đi ra khỏi phòng làm việc.
“Ah, Lord Lyngate,” cậu nói, “ngài đến thật đúng lúc. Meg vừa nhắn là trà đã được chuẩn bị sẵn trong phòng khách. Ngài tham gia cùng chúng tôi chứ? Và chị đang mặc đồ màu xanh, Nessie. Hôm nay không phải màu xám hay oải hương à? Đã đến lúc rồi, em phải nói thế.”
Trong khi đi theo cậu cùng với người chồng sắp cưới của mình. Vanessa tự hỏi liệu một trái tim có thể thực sự đập tung l*иg ngực người ta không.
Katherine đang ngồi bên cửa sổ, lật xem quyển mẫu thời trang Miss Wallace để lại cho cô hôm qua. Margaret ngồi sau khay trà, mặc chiếc áo dài ban ngày còn tốt nhất của mình. Trông cô quả quyết và tự chủ khi cô thấy rằng tử tước Lyngate đã tới. Cô hẳn đang chuẩn bị tinh thần cho lời cầu hôn cô nghĩ đang sắp đến, Vanessa nghĩ.
“Chào đức ngài,” cô nói, “Ngài đến vừa lúc dùng trà. Xin mời ngồi?”
“Tôi sẽ ngồi,” anh nói, “nhưng trước tiên tôi muốn nói một điều có liên quan đến tất cả các vị.”
Trông Margaret rõ là mất hết can đảm - như thể chờ đợi một lời tuyên bố công khai diễn ra ngay tại đó. Stephen trông thích thú, và Katherine ngước lên từ quyển mẫu cô đang nghiên cứu.
“Mrs. Dew,” tử tước nói, “vừa ban cho tôi một vinh dự lớn khi chấp nhận cuộc sống hôn nhân với tôi.”
Vanessa ước gì mình đã ngồi xuống ngay khi bước vào trong phòng. Nhưng giờ đã quá trễ. Cô chỉ có thể đứng ngay tại chỗ trên đôi chân muốn sụm xuống đến nơi.
Một sự im lặng đáng sợ dường như trải ra mãi mãi, mặc dù có lẽ nó không lâu hơn một hoặc hai giây.
“Tôi thấy.” Stephen là người đầu tiên tìm lại được lưỡi mình. “Ồ, tôi thấy, đây là một sự ngạc nhiên.”
Và cậu nắm lấy tay tử tước trong tay mình và lắc liên hồi và rồi nhấc bổng Vanessa lên trong một cái ôm nghẹt thở, cười toe toét với cô khi làm thế.
Katherine nhảy dựng lên và chạy ào ngang qua phòng.
“Ôi,” cô hét, “Chuyện này thật tuyệt vời. Nhưng là một điều em không ngờ tới. Sao mà em ngờ được? Chẳng ai trong hai người có một biểu hiện dù nhỏ nhất rằng hai người có cảm tình với nhau. Nhưng dĩ nhiên - hai người đã khiêu vũ với nhau ở buổi tiệc. Và ngài, thưa đức ngài, đã chẳng nhảy với một ai ngoài Nessie.
Trong một khắc trông cô như thể sắp lao vào vòng tay anh, nhưng nếu cô có ý định đó, thì cô đã tỉnh táo suy nghĩ lại và thay vào đó lao vào vòng tay Vanessa sau khi Stephen đã thả cô ra.
Margaret vẫn đứng im sau khay trà. Vanessa gặp mắt cô qua vai của Katherine và nhìn thấy trong đó một biểu hiện không thể nào đọc nổi.
“Nessie?” cô nói. Cô thậm chí không nhìn tử tước Lyngate.
Vanessa băng qua phòng đến với cô, hai tay giang rộng.
“Meg,” cô nói, “chúc em hạnh phúc đi. Hãy chúc cho bọn em hạnh phúc?”
Biểu hiện đó - bất kể là gì - đã biến mất, để được thay thế bằng một nụ cười gượng ép.
“Tất nhiên rồi,” cô nói, nắm lấy hai tay Vanessa và siết chặt. “Chị chúc em tất cả hạnh phúc trên thế gian. Và ngài nữa, thưa đức ngài.”
Anh cúi đầu với cô - với người phụ nữ anh đã đến để cầu hôn hôm nay.
Và rồi, khi lời thông báo đã được đưa ra cùng sự bùng nổ ban đầu của ngạc nhiên và vui sướиɠ đi kèm, tất cả ngồi xuống và uống trà và ăn bánh như thể đây là một buổi chiều bình thường như bao buổi chiều khác.
Trừ một điều là cuộc trò chuyện đã vượt xa mức bình thường. Tử tước Lyngate bảo với họ là anh sẽ nói chuyện với mẹ mình, người đang định lên đường đi London trong một tuần để trang bị cho em gái anh thật đầy đủ cho mùa vũ hội sắp đến. Chắc chắn bà sẽ vui mừng đón nhận người vợ hứa hôn của anh và giúp cô chọn lựa váy áo cô dâu và chuẩn bị cho cô một sự giới thiệu ở cung điện sau đám cưới. Trong lúc ấy, anh sẽ đi lo liệu để thông báo kết hôn được gửi đến cả giáo xứ của cô và của anh không chậm trễ một giây để tất cả có thể xong xuôi trong vòng một tháng và còn dư nhiều thời gian trước khi mùa vũ hội chính thức bắt đầu.
...trong vòng một tháng...
Mọi người lịch sự ngồi nghe anh nói - cả Vanessa. Và tất cả đều biểu lộ mối quan tâm với những kế hoạch của anh và đưa ra những nhận xét thích hợp và hỏi những câu hỏi đúng chỗ - trừ Vanessa.
Độ nửa giờ sau tử tước Lyngate từ biệt họ, cúi đầu chào đáp lễ từng người, và cầm lấy tay Vanessa và đưa nó lên môi.
“Nếu có thể được,” anh nói, “tôi sẽ sang đón em vào chiều mai và đưa em tới Finchley Park thăm mẹ tôi. Bà sẽ muốn gặp em đấy.”
“Em rất vui lòng,” cô nói, kéo giãn sự thật sao cho mỏng dính đến mức không còn lại chút gì.
Và anh đi khỏi, mang theo Stephen cưỡi ngựa đi cùng.
Katherine cũng rời khỏi phòng sau vài phút liến thoắng vui sướиɠ cộng thêm những cái ôm bốc đồng khác. Cô sẽ đi viết thư cho bạn bè ở Throckbridge và kể cho họ tin này.
Điều đó nhắc Vanessa nhớ ra mình phải viết thư ngay cho gia đình Dew không chậm trễ. Cô hi vọng tin này sẽ không làm họ quá buồn.
Nhưng cô sẽ nghĩ về chuyện đó sau. Cô đột ngột còn lại mỗi mình với Margaret, người vẫn ngồi trên chiếc ghế cũ mặc dù khay trà đã được dọn đi. Vanessa ở cách đó vài bước chân.
Margaret phá vỡ im lặng.
“Nessie,” cô nói, “em đã làm gì vậy?”
Vanessa cười vui vẻ. “Em đã tự hứa hôn với một người đàn ông đẹp trai, giàu có và đầy thế lực,” cô nói. “Ngài ấy hỏi và em đồng ý.”
“Em có chắc nó diễn ra theo cách ấy không?” Margaret hỏi, ánh mắt nhìn thẳng không hề dễ chịu. “Hay là em đã hỏi ngài ấy?”
“Như thế không hợp khuôn phép tí nào,” Vanessa nói.
“Nhưng không phải là chuyện em chưa từng làm trước đây,” Margaret nhắc nhở cô.
“Em rất hạnh phúc với Hedley,” Vanessa cãi.
“Đúng, chị biết.” Chị cô cau mày. “Nhưng em sẽ hạnh phúc với Lord Lyngate ư? Chị có cảm tưởng rằng em thậm chí còn không thích ngài ấy lắm.”
“Em sẽ hạnh phúc,” Vanessa nói, vuốt tay lên mặt vải của chiếc áo xanh da trời.
“Em làm thế vì chị đúng không?” Margaret hỏi.
“Em làm thế vì em muốn,” Vanessa nói, nhìn lại cô. “Chị để tâm đến thế sao, Meg? Chị thực sự muốn ngài ấy cho riêng mình ư? Giờ chuyện đó đã quá muộn rồi, em sợ rằng có lẽ chị sẽ để tâm. Hoặc đã.”
“Em làm thế vì chị,” Margaret nói, siết chặt hai bàn tay trong lòng đến mức Vanessa có thể thấy những khớp ngón tay của cô trắng bệch. “Em làm thế vì chúng ta. Ôi, Nessie, em phải làm một kẻ tử đạo vì chúng ta ư?”
“Chị luôn làm thế,” Vanessa bảo cô.
“Đó là chuyện khác,” Margaret nói. “Nó là số mệnh của chị phải bảo vệ các em, để đảm bảo cho các em có một cuộc sống tốt đẹp nhất có thể. Chị rất muốn tất cả các em được hạnh phúc. Em cưới Hedley vì lợi ích của chú ấy, và giờ em sẽ lấy Lord Lyngate vì lợi ích của bọn chị. Em không được làm thế, Nessie. Chị sẽ không cho phép. Chị sẽ viết một lá thư cho ngài ấy và gửi sang Finchley Park ngay lập tức. Chị sẽ -“
“Chị sẽ không làm một việc như vậy,” Vanessa nói. “Em hai mươi tư tuổi rồi, Meg. Em là một quả phụ. Chị không thể sống thay cuộc đời em. Chị cũng không thể sống cho cuộc đời của Kate và Stephen. Nó không phải là số mệnh của chị khi phải từ bỏ những giấc mơ của chị và những cơ hội được hạnh phúc của bọn em. Tất cả chúng ta gần như đã trưởng thành. Kate sẽ có nhiều cơ hội khác nhau với sự bảo trợ của em. Và Stephen sẽ được giúp đỡ trở nên chín chắn bởi tử tước Lyngate và Mr. Samson và những gia sư đang được tìm thuê cho nó trước khi nó vào trường Oxford. Đã đến lúc chị nhìn về phía trước cuộc đời mình vì lợi ích của bản thân chị.”
Trông Margaret sững sờ. Nếu Crispin đã lên đường nhập ngũ mà không nói một lời với Meg ngoại trừ chỉ cần một lời từ biệt, Vanessa nghĩ. Thì giờ đây chị ấy sẽ chấm dứt được những cảm xúc về anh ta.
“Ôi, Meg,” cô nói, “không phải là chúng em không còn cần chị nữa. Dĩ nhiên bọn em cần có chị, luôn luôn. Chúng em cần chị như một người chị cả. Chúng em cần tình yêu của chị. Nhưng chúng em không cần cuộc đời chị. Chị muốn chúng em được hanh phúc. Thì bọn em cũng muốn điều tương tự cho chị.”
“Chị mơ ước em lại tìm thấy tình yêu,” Margaret nói, những giọt lệ rưng rưng trong mắt. “Nhưng lần này là một tình yêu có thể đi hết cuộc đời. Em xứng đáng có một hạnh phúc mãi mãi về sau hơn bất cứ ai mà chị biết.”
“Và chẳng phải em đang có sao?” Vanessa hỏi. “Ngài ấy là người thừa kế tước hiệu công tước. Ngài ấy đã bảo với em hồi nãy. Em đã không hề biết. Còn gì có thể kinh ngạc hơn? Làm sao mà em không thể hạnh phúc trong suốt phần đời còn lại cho được? Em sẽ trở thành nữ công tước một ngày nào đó.”
“Một công tước?” Margaret nói. “Ôi, Nessie, chị cũng chẳng biết gì. Em sẽ đương đầu bằng cách nào đây? Nhưng tất nhiên là em sẽ làm được. Em đã trưởng thành, như em vừa chỉ ra cho chị thấy. Tất nhiên là em sẽ ứng phó được - và xuất sắc nữa là khác. Chị tự hỏi liệu tử tước Lyngate có biết mình may mắn thế nào khi có được em không?”
“Em cho là không,” Vanessa nói, đôi mắt cô lấp lánh. “Nhưng ngài ấy sẽ nhận ra. Em định sống thật hạnh phúc với ngài ấy, Meg ạ. Cực kỳ hạnh phúc.”
Chị cô nghiêng đầu sang một bên và quan sát cô một cách cẩn thận.
“Ôi, Nessie,” cô nói.
Và cả hai cùng đứng dậy và sà vào vòng tay nhau, và vì những lí do không thể giải nghĩa được mà cả hai đều khóc.
Mình vừa mới được đính hôn, Vanessa nghĩ. Những giọt nước mắt của mình là do hạnh phúc.
Đương nhiên là thế.
Cô sẽ kết hôn lần nữa.
Với tử tước Lyngate.
Người có thể trong một triệu năm nữa cũng chẳng yêu cô.
Không phải là cô cũng yêu anh, tất nhiên, nhưng dù là thế...
“Bà đã nói gì?” Vanessa hỏi.
Cô ngồi trong cỗ xe du lịch của tử tước Lyngate một lần nữa, nhưng lần này cô có anh là bạn đồng hành thay vì hai chị em gái. Họ đang trên đường tới Finchley Park, gần như chỉ sau cuộc đính hôn của họ có hai tư giờ. Cơn mưa phùn nặng hạt che mờ những ô cửa sổ. Cô đang được đưa đến gặp mẹ anh.
“Bà ấy nóng lòng muốn gặp cô,” anh bảo cô.
“Nhưng tôi hỏi bà nói gì cơ mà.” Cô quay sang nhìn anh. “Chẳng phải bà đã trông đợi ngài cầu hôn Meg ư? Và rồi ngài trở về và nói với bà rằng ngài đã cầu hôn tôi thay vào đó. Bà đã nói gì?”
“Bà hơi ngạc nhiên một chút,” anh thú nhận, “nhưng bà đã vui lên sau khi tôi bảo rằng cô mới là người tôi muốn kết hôn.”
“Ngài thực sự nói thế ư?” cô hỏi anh. “Và bà tin lời ngài? Tôi dám cá là bà không tin. Và tôi cá là bà chẳng vui tẹo nào.”
“Các quý cô,” anh nói, “không cá cược.”
“Ôi, vớ vẩn,” cô nói. “Bà không vui, đúng không? Tôi thà biết từ bây giờ trước khi tôi gặp lại bà.”
Anh chắt lưỡi.
“Vậy thì tốt,” anh nói. “Bà không vui - hoặc ít nhất là không thoải mái. Cô không phải là chị cả, và cô đã có một đời chồng.”
“Và tôi không xinh đẹp,” cô nói.
“Tôi biết nói gì về chuyện đó đây?” anh hỏi, rõ ràng cáu tiết. “Cô không xấu xí. Cô cũng không phải quốc sắc thiên hương.”
Quả là những ngôn ngữ của tình nhân với nhau!
“Tôi sẽ làm cho bà thích tôi,” cô nói. “Tôi hứa là sẽ làm được. Bà sẽ thích tôi khi bà thấy tôi có thể làm ngài dễ chịu.”
“Ah,” anh nói. “Hôm nay chỉ có dễ chịu thôi à? Hôm qua cô biết cách làm tôi hài lòng và làm tôi vui vẻ.”
Anh đang nhìn cô nghiêng về một bên. Hàng mi của anh lại cụp xuống trên đôi mắt trong một vẻ bình lặng gây lúng túng mà cô còn nhớ từ buổi vũ hội.
“Cả dễ chịu nữa,” cô nói vững vàng.
“Vậy thì,” anh nói, “tôi đúng là người đàn ông may mắn.”
“Đúng thế,” cô đồng ý - và cười.
“Và tôi muốn được làm con nhện bò qua tấm thảm trong phòng khách nhà cô sau khi tôi rời khỏi đó hôm qua,” anh nói. “Nhất là sau khi cô và chị cô còn lại một mình với nhau, vì tôi nghĩ rốt cuộc sẽ tới lúc đó.”
“Chị ấy không buồn đâu, nếu đó là điều ngài muốn biết,” cô nói. “Ít nhất là không buồn vì ngài đã cầu hôn tôi chứ không phải chị ấy.”
“Tôi bị tiêu tan hi vọng,” anh nói.
“Chị ấy đã chúc phúc cho chúng ta,” cô nói.
“Cả chuyện đó ư,” anh nói, “tôi có thể tin được. Cô ấy yêu thương cô quá mức. Tuy nhiên cô ấy sẽ không vui, vì biết rằng cô đã hi sinh bản thân như một con cừu hiến tế vì gia đình.”
“Tôi không có ý định trở thành thứ gì như thế,” cô bảo anh. “Tôi sẽ trở thành vợ ngài - nữ tử tước của ngài. Tôi sẽ học hỏi để làm tốt công việc đó - rồi ngài sẽ thấy.”
“Tôi sẽ bước sang tuổi ba mươi trong năm nay,” anh nói. “Lí do hàng đầu khiến tôi quyết định kết hôn năm nay là để thiết lập một phòng trẻ không trì hoãn thêm nữa. Cần phải có một người thừa kế.”
Anh đang nhìn thẳng vào cô từ dưới hàng mi hạ thấp - cố ý muốn làm cô lo lắng, tất nhiên.
“Oh,” cô thốt lên, và biết mình đang đỏ mặt. Những ngón chân cô co lại trong đôi giày. “Nhưng dĩ nhiên. Chuyện đó hoàn toàn có thể hiểu được. Đặc biệt là khi ngài mong chờ được trở thành công tước một ngày nào đó.”
“Có bất cứ vấn đề gì,” anh hỏi, “về những đứa con với Dew không?”
Cô lắc đầu và cắn môi.
“Cô đã bảo tôi,” anh nói, “rằng cô không còn là trinh nữ và tôi tin cô. Nhưng có lẽ cô vẫn gần như trinh trắng phải không?”
Cô quay đầu đi đột ngột. Cô không thể tin tưởng vào giọng mình. Cô nhìn những vệt nước chảy ngoằn nghèo theo những con đường riêng của chúng trên kính cửa sổ của chiếc xe.
Chuyện đó đã xảy ra ba lần - trong cả cuộc hôn nhân. Và trong đó có hai lần Hedley đã khóc
“Tôi xin lỗi,” tử tước Lyngate nói, đặt bàn tay mang găng lên tay áo cô. “Tôi không cố ý làm cô buồn.”
“Cũng dễ hiểu,” cô nói, “là ngài sẽ muốn biết liệu tôi có khả năng sinh con không. Trong chừng mực mà tôi biết, thì có. Tôi hi vọng là mình có khả năng.”
“Chúng ta sắp tới Finchley rồi,” anh nói. “Cô sẽ thấy nó khi vòng qua chỗ rẽ tiếp theo.”
Anh vươn người qua chỗ cô để lau hơi nước trên cửa sổ bằng ống tay áo choàng.
Nó cũng là một lâu đài bằng đá xám, nhưng cái này cổ kính hơn Warren Hall. Nó to lớn và chắc chắn với những hàng lan can và những bức tượng viền quanh mái và dây thường xuân phủ kín nhiều chỗ trên tường. Tòa nhà được bao quanh bởi những bãi cỏ điểm xuyết các cây cổ thụ, vẫn còn trơ trụi lá. Cừu được thả cho gặm cỏ cách nhà một quãng, có lẽ là dưới một hàng rào thấp. Còn có một ngôi nhà khác - nhưng nó quá lớn để được gọi là nhà tranh - nằm về phía xa hơn, ở sát bờ hồ.
Không có một sự tráng lệ nào như Warren Hall ở nơi đây. Nhưng đối với Vanessa nó trông uy nghi và thanh bình và thân thiện - tuy nhiên cái từ cuối cùng nhắc cô nhớ đến điều cô sắp đối mặt trong những bức tường kia trong vài phút tới. Cô ngồi co vào trong ghế.
“Nó trông sẽ đỡ hơn dưới ánh nắng,” anh nói.
“Bây giờ trông nó đã rất đẹp rồi,” cô bảo anh.
Cô hít một hơi thật sâu khi cỗ xe dừng lại bên ngoài hai cánh cửa đôi trước nhà và buông ra một hơi thở thật không may là nghe rất rõ.
“Tôi nghĩ,” cô nói sau khi anh bước xuống các bậc thang và chìa tay ra cho cô, “đáng lẽ tôi phải nhìn xa hơn cái yêu cầu đơn thuần rằng chỉ cần kết hôn thôi tới những gì sắp đến.”
“Phải,” anh tán thành khi cô bước xuống, “lẽ ra cô phải làm thế. Nhưng cô đã không nghĩ tới, đúng không?”
“Và những lời ‘giá như’ đều vô nghĩa,” cô nói. “Chính ngài đã nói vậy vào ngày chúng tôi tới Warren Hall.”
“Chính xác,” anh nói. “Cô đã mắc kẹt với tôi rồi, Mrs. Dew. Và tôi -”
Anh dừng lại đột ngột.
“Và ngài cũng mắc kẹt với tôi.”
Cô thường nhìn thấy điều thú vị trong những việc kì lạ nhất. Cô bật cười.
Nó tốt hơn cho cả tinh thần và sự kiêu hãnh của cô hơn là khóc lóc.
Anh nhướng mày lên và chìa tay ra.