Chương 9

"Không có" Diệp Tuấn Kiệt ngẩn ra, thần sắc kiên định lắc đầu một cái.

Tinh thần của anh lúc nào cũng tập trung trên người cô làm gì có thời gian mà nhìn những ngừơi con gái khác, anh thích cô và cũng chỉ muốn một mình cô.

"Không có sao?" Diệp Tâm Du kinh ngạc "Chị còn tưởng rằng em yêu từ sớm rồi"

Từ nhỏ em trai cô đã ở nước ngoài, có quen qua đống bạn gái cũng không có gì là lạ.

Chắc là vì em cô chỉ mới mười sáu tuổi lại chưa quen một người con gái nào nên đối với cô mới có chút ảo tưởng? Diệp Tâm Du liếc trộm Diệp Tuấn Kiệt một cái, thấy ánh mắt sáng quắc của anh vẫn nhìn cô như cũ thì cô càng xác nhận ý nghĩ này.

Em trai cô đang trong thời kỳ trưởng thành, ở cái tuổi này đối với những thanh thiếu niên đều sinh ra rất nhiều hứng thú khác thường, hơn nữa em trai cô bình thường lại không qua lại với bất kỳ người con gái nào, nên đem tâm tư đặt trên ngừơi cô cũng không có gì là lạ.

" Tuấn Kiệt, em có muốn thử qua cảm giác yêu không?" Cánh môi Diệp Tâm Du hé mở, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Diệp Tuấn Kiệt với ánh mắt nóng bỏng.

Nhịp tim của Diệp Tuấn Kiệt như bị lỡ một nhịp, có cảm giác rung động khác thường dưới đáy lòng.

Cô ấy nói như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ cô ấy thấy anh tốt? Muốn cùng anh yêu nhau sao?

"Cũng được". Anh không chậm trễ gật đầu một cái, gương mặt đỏ ửng.

"Haha, em trai còn biết xấu hổ đấy" Diệp Tâm Du cười khanh khách, giơ tay lên múc một muỗng thức ăn đưa tới bên miệng anh:

"Nếm một chút xem"

"Được"Diệp Tuấn Kiệt nghe lời cô nói mở cánh môi ra ngậm một hớp canh.

"Thế nào? Có phải cảm giác vừa đăng đắng lại vừa ngọt ngào đúng không?"Diệp Tâm Du cười nhìn anh, một đôi mắt màu nâu sáng long lanh.

Khóe môi Diệp Tâm Du nâng lên thành một vòng cung:

"Ừ"

"Chờ em lớn lên một chút sẽ hiểu, tình yêu vừa ngọt ngào lại vừa đăng đắng như thế" Diệp Tâm Du nói một câu, ánh mắt như có điều suy nghĩ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Vừa ngọt ngào lại vừa đăng đắng, cô ấy là đang muốn nói anh sao? Mỗi lần nhìn thấy Diệp Tâm Du ở bất kỳ thời điểm nào anh đều muốn cùng cô thân mật, nhưng là cô luôn tránh né và kháng cự anh, trong lòng của anh lại có sự mất mát không nói nên lời, cho là cô không thích anh.

" Tuấn Kiệt, mấy ngày nữa chờ chị rãnh rỗi, chị sẽ giới thiệu cho em một vài cô gái để em làm quen" Diệp Tâm Du đột nhiên giống như nhớ tới cái gì, lấy lại tinh thần, dịu dàng nhìn Diệp Tuấn Kiệt nói.

Em trai cô quan tâm sự nghiệp quá nhiều, lơ là việc tiếp xúc với các cô gái cùng trang lứa nên cô với bổn phận là chị phải giúp anh thu xếp ổn thỏa chuyện này.

"Không cần" Lòng tràn đầy hy vọng của Tuấn Kiệt bị một câu nói của cô mà rơi xuống đáy cốc, anh lạnh lùng nói khuôn mặt phút chốc trở nên đau đớn.

Anh biết cô không bao giờ chấp nhận anh, cô chỉ xem anh như em trai, không thể nào có chuyện yêu anh? Cô gấp gáp muốn giới thiệu bạn gái cho anh như vậy, nhất định là để anh không quản cô cả ngày, như vậy cô có thể tự do tìm người đàn ông khác rồi.

Tay Diệp Tuấn Kiệt nắm thật chặt thành quyền, lần đầu tiên trong đời anh đau thế này và càng căm hận thân phận chị em của bọn họ hơn bao giờ hết.

Nếu như không phải do tầng máu mủ ruột thịt ngăn trở thì giờ phút này anh đã thổ lộ với cô, để cho cô trở thành người phụ nữ của anh.

Diệp Tâm Du thấy em trai mình tức giận, cô cũng không hiểu cô đắc tội với anh chỗ nào, chỉ có thể cúi gầm đầu dùng thìa bạc ăn cơm, không muốn nhiều lời nữa.

"Sao em không ăn đi Tuấn Kiệt?" Cô thấy Diệp Tuấn Kiệt không muốn động vào thức ăn, cô không khỏi lo lắng hỏi.

"Không thích"Diệp Tuấn Kiệt tức giận nói.

Diệp Tâm Du để thìa xuống, thái độ ôn hòa:

"Vậy em muốn ăn cái gì?"

"Tôi muốn ăn... chị..." Đôi mắt đầy thâm trầm của Diệp Tuấn Kiệt nhìn cô, khóe miệng giơ lên một nụ cười nhạt, cố ý sát lại gần cô nói:

"Làm cơm cho tôi ăn"

"Hả?" Diệp Tâm Du sửng sốt một chút khóe môi cứng đờ.

Anh muốn cô nấu cơm cho anh ăn sao? Nhưng cô là thiên kim đại tiểu thư có bao giờ xuống bếp đâu sao nấu cơm cho anh ăn được.

"Chị không biết làm sao?" Diệp Tuấn Kiệt tựa hồ nhìn thấu tâm tư của cô.

"Ai nói chị không biết làm?" Diệp Tâm Du không phục hừ một cái, cô cũng không muốn cho đứa em trai này cười nhạo cô đâu, cầm túi xách lên, cô nháy mắt với Diệp Tuấn Kiệt:

"Chị với em đi siêu thị mua thức ăn về nấu"

Hai chị em trả tiền, ra khỏi phòng ăn, đi tới một siêu thị lớn có rất nhiều hàng hóa.

Diệp Tâm Du đi vào siêu thị trên tay cầm một cái giỏ, nhìn đông nhìn tây một chút.

im lặng đi theo sau, đẩy một chiếc xe.

"Tuấn Kiệt, em thích ăn cái gì đây?" Diệp Tâm Du đi dạo nửa ngày mới nhớ tới những thứ mình cần mua.

"Chị ăn cái gì, tôi ăn cái đó" Diệp Tuấn Kiệt vẫn nói lại câu nói kia.

Diệp Tâm Du suy nghĩ xíu, cuối cùng quyết định nói:

"Ừ, chị tính làm mấy món sở trường"

Diệp Tuấn Kiệt kinh ngạc nhìn cô, khuôn mặt không thể tin được, tựa hồ như đang chất vấn:

chị mà cũng có những món sở trường sao? Việc căn bản nhất là nấu cơm chị còn không biết mà còn dám nói đến sở trường?

"Tuấn Kiệt, không nên dùng ánh mắt hoài nghi như thế nhìn chị, mặc dù chị không tự mình xuống bếp nhưng có thấy anh Vũ Trạch làm không ít lần, nên tối nay có thể đảm bảo cho em một bữa tối hài lòng." Diệp Tâm Du ôm guơng mặt củaDiệp Tuấn Kiệtlại tràn đầy tự tin mà nói.

Trước kia cô thường tới nhà anh Cường chơi, có vài món cô thích ăn nên muốn anh Cường

làm nên cô ăn, xem nhiều lần tự động quen tay.

Tâm nhất thời trầm xuống, cau mày hỏi:

"Cường Đôla thường tự xuống bếp làm đồ ăn cho cô sao?"

"Đúng vậy" Trên mặt Diệp Tâm Du nổi lên nụ cười ngọt ngào, nói tới bạn trai, cô cảm thấy rất hạnh phúc.

Lòng Diệp Tuấn Kiệt đau nhói, anh đột nhiên cảm thấy nụ cười trên khuôn mặtDiệp Tâm Du lúc này rất chói mắt, anh không thích cô vì người đàn ông khác mà cười như vậy, cô là của anh. Cho dù có đối tốt với cô như thế nào đi chăng nữa thì trong tâm cô cũng chỉ có Cường Đôla mà thôi, tại sao lại là anh?

Diệp Tuấn Kiệt nắm chặt tay thành nấm đấm, khớp xương trắng bệch, ẫn nhẫn tức giận.

"Thiên Uy, em làm sao vậy?" Diệp Tâm Du nhìn vẻ mặt nhợt nhạt của em trai có chút khác thường, không khỏi lây anh một cái kinh ngạc hỏi.

Diệp Tuấn Kiệt giật lấy cái giỏ trong tay cô, trong mắt lóe lên sự kiên định: "Tích Tuyết, tối nay tôi sẽ xuống bếp làm cho chị ăn"

"Hả?" Diệp Tâm Du thiếu chút nữa cho là mình nghe nhầm, anh nói gì, anh muốn tự thân xuống bếp làm đồ ăn cho cô ăn, nhưng chẳng lẽ anh biết làm sao?

"Hả cái gì?" Diệp Tuấn Kiệt đưa tay ôm hông cô, kéo cô vào trong ngực, dán sát bên tai cô trầm thấp hỏi:

" Tâm Du muốn ăn gì?"

Diệp Tâm Du sững sờ tại chỗ nhìn em trai cô như một người khác, chưa tỉnh hồn lại nên cũng không thấy dáng vẻ ái muội của hai người.

Hai chị em vừa cười vừa mua một đống thức ăn lớn, đến quầy thu ngân, Diệp Tuấn Kiệtmóc tiền trong bóp ra, còn Diệp Tâm Du thì bị máy trên quầy hấp dẫn.

"Bà xã, em thích hương vị gì, hương tiêu, dâu tây hay là chanh?" Từ phía sau cô có đôi vợ chồng đang chọn lựa thức ăn.

"Ông xã, có thể lấy cái đó không?" Người phụ nữ dựa sát vào l*иg ngực ngừơi đàn ông, đỏ mặt nhỏ giọng nói:

"Người ta vẫn thích anh chủ động trực tiếp một chút"

"Không đươc, bà xã, em quên lần trứơc chúng ta không có chuẩn bị các biện pháp phòng tránh nên em mang thai ngoài ý muốn sao?" Người đàn ông kiên quyết bác bỏ.

Kế tiếp bọn họ có nói gì nữa thì Diệp Tâm Du cũng không có nghe lọt, trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ, tối hôm đó cô hình như không có sử dụng các biện pháp phòng hộ gì cả, vạn nhất cô có thai ngoài ý muốn thì nên làm thế nào?

"Chị cũng muốn mua một hộp sao?" Diệp Tuấn Kiệt thanh toán tiền hàng xong, thấy Diệp Tâm Du vẫn nhìn chằm chằm vào hộp đồ ăn lại nói với cô nhân viên:

"Thêm một hộp nữa"

"Hả?" Trên trán nhân viên quầy lập tức hiện ra mấy cái vạch đen.

"Cái đó là sản phẩm không bán cho người chưa thành niên" Sững sờ trong chốc lát, cô nhân viên có tinh thần nghề nghiệp mà nói với anh.

"Có tiền vẫn không mua được sao?" Guơng mặt tuấn tú của

Diệp Tuấn Kiệt hiện lên sự ẫn nhẫn xen lẫn tức giận, lại có người dám không bán đồ cho anh.

" Tuấn Kiệt, không có gì đâu, chị không cần cái đó" Diệp Tâm Du mới hoàn hồn, liền vội vàng kéo em trai đi: "Ngốc, chị đâu có nói là muốn mua cái kia. Đi, về nhà thôi"

Diệp Tâm Du vừa thẹn vừa giận kéo Diệp Tuấn Kiệt ra khỏi siêu thị, cho đến lúc tới bãi đậu xe cô mới buông anh ra, cô buồn bực ngồi vào xe thở hổn hển, trên mặt đã đỏ một mảng.

Mới vừa rồi thật là quá mất mặt, thật sự không biết trong đầu Diệp Tuấn Kiệt nghĩ cái gì nữa, tự nhiên trước mặt nhiều ngừơi như vậy lại muốn mua cái đồ vật đó, anh không biết là anh còn chưa trưởng thành sao? Cũng may cô nhận viên đó có trách nhiệm nên không bán cho anh, bằng không một khi mua về nhà rồi thì mẹ kế nhất định lại có đề tài để mà nói với ba đây.

Trên đừong về nhà, Diệp Tâm Du bĩu môi, không nói thêm gì với Diệp Tuấn Kiệt, ngược lại tâm tình của Diệp Tâm Du rất tốt, trong đầu không ngừng nhớ tới hình ảnh xấu hổ đến mức đáng yêu của Diệp Tâm Du nãy.

Ngoài cửa sổ ánh trăng lượn lờ, bóng đêm mông lung. Một tia ánh sáng mong manh xuyên qua rèm cửa sổ mỏng, chiếu vào gian phòng, soi rọi bóng hình xinh đẹp của người con gái.

Diệp Tâm Du ngước mắt lên nhìn bầu trời đêm, khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ nhưng buồn rầu.

Đêm hôm đó rốt cuộc cô và Vũ Khắc Tiệp có phát sinh chuyện gì không, cô không nhớ nổi gì cả, nhưng vì để phòng ngừa trường hợp xấu xảy ra thì chuyện ngừa thai là rất cần thiết.

Nhưng vấn đề là, cô nên mua loại thuốc tránh thai nào đâu?

Nếu có một người con gái đi tiệm thuốc mua loại thuốc này thì rất dễ bị hiểu lầm, rất dễ bị người ta nghĩ là loại phụ nữ lẳиɠ ɭơ,nhưng nếu đi bệnh viện thì cô lại lo lắng bệnh viện sẽ báo cho ba biết, vì để giữ danh dự của nhà họ Diệp nên việc cô gả cho Vũ Khắc Tiệp chắc chắn sẽ xảy ra.

Cho nên bệnh viện là nơi cô không thể đi, ngày mai cô chỉ có thể cải trang đến tiệm thuốc mua thôi.

"Haiz!!!" Diệp Tâm Du thở dài một hơi, cô thật sự rất mệt mỏi, đã không còn kịp đợi Diệp Tuấn Kiệt gọi cô xuống ăn cơm, cô đành đi ngủ.

Đợi đến khi Diệp Tuấn Kiệt làm xong bữa tối, đi vào phòng phát hiện thấy cô đã ngủ thϊếp đi, ngay cả quần áo trên người cũng không thay ra.

Chắc là cô đã mệt mỏi lắm rồi.

Diệp Tuấn Kiệt nghĩ tới điều này, đến gần bên giường cô, muốn giúp cô thay bộ đồ ngủ để ngủ thoải mái hơn. Tay cách lớp váy thật mỏng, mơn trớn theo lưng cô mà đi xuống, kéo váy cô ra một cách khéo léo, lộ ra một thân thể trắng noãn ngọc ngà.

Ngón tay không tự chủ được thăm dò thân thể cô, bàn tay lạnh của anh chạm phải thân thể mềm mại làm cho tâm tình anh dao động.

Ánh mắt của Diệp Tuấn Kiệt tối sầm lại, một cỗ khí nóng rực từ sâu trong cơ thể đang gợn sóng. Cơ hồ là không chần chừ, anh nắm vòng eo mảnh khảnh của Lạc Tích Tuyết, đem thân thể mềm mại của cô ôm vào trong ngực. Cơ thể của cô thoảng mùi hương nhẹ, quanh quẩn chóp mũi anh làm anh kích động dâng trào.

Trong lòng Diệp Tuấn Kiệt không khỏi tăng lên tốc độ. Đôi môi nóng bỏng của anh tiến lại gần cô, hô hấp nóng rực, anh cúi người đè cô dưới thân, nhẹ nhàng mυ"ŧ cổ cô lại vừa giải thoát cho quần áo của cô đi.

Ngón tay của anh tháo nút dây áo ngực của cô ra, từng chiếc từng chiếc rơi xuống nền nhà lạnh lẽo, cho đến khi cơ thể hoàn mỹ lộ hoàn toàn trước mắt anh.

"

Tâm Du"

Trong bóng tối, anh gọi tên của cô, giọng nói khàn khàn mang theo sự đè nén đã lâu, giống như đến từ chỗ sâu nhất trong đáy lòng anh, tựa như ma quỷ nĩ non bên tai cô.

Anh ôm cô vào trong ngực, một đôi mắt đen tĩnh mịch chăm chú nhìn vào cô, nhìn đôi môi đỏ mọng mà anh đã thèm muốn từ lâu, trong mắt anh dấy lên một tầng sương mù.

Ngón tay của anh dừng lại trên môi của cô, xẹt qua gò má bóng loáng, đặt lên mi tâm của cô, cảm nhận sự tồn tại chân thật nhất của cô. Mà Diệp Tâm Du đang ngủ say cũng không nhúc nhích, như một con búp bê khéo léo, ngoan ngoãn để mặc anh muốn làm gì thì làm.

Nếu như thời gian có thể ngừng lại ở thời khắc này thì tốt biết mấy, anh hy vọng mỗi ngày đều có thể ôm cô ngủ như thế này, mùi thơm của cô chỉ có thuộc về một mình anh, cảm thụ vẻ đẹp của cô cũng chỉ có mình anh.

Chỉ là anh cũng biết một nguyện vọng đơn giản như thế nhưng đối với anh lại xa xỉ đễn cỡ nào.

Cô là chị của anh, là chị em cùng ba khác mẹ với anh, đứng trên luân lý đạo đức thì việc anh yêu say đắm cô là việc mà người đời không thể nào chấp nhận, thậm chí sẽ gặp phải những lời nhục mạ của người đời.

Nếu như anh muốn cưới cô, thích cô, nhất định sẽ dọa đến cô, mà ba anh nhất định cũng sẽ không bao giờ đồng ý, cho nên anh chỉ có thể che giấu tình cảm của mình, yên lặng làm một người em, một người bạn bên người cô.

Nhưng là, khi anh biết được có người đàn ông khác chạm vào cô thì anh thật không có biện pháp nào nữa, anh thật sự rất đố kỵ, không cách nào làm nguôi đi cơn giận, anh thích cô lâu như vậy, hôn cũng không dám hôn, nhưng tại sao người đàn ông kia lại có thể chạm vào nữ thần mà anh một lòng bảo vệ như thế?

Lòng của Diệp Tuấn Kiệt hung hăng co rút lại một chút, trong đôi mắt tràn đầy sự đau đớn.

" Tâm Du, em là của anh, là người phụ nữ của Diệp Tuấn Kiệt này" Tay Diệp Tuấn Kiệt mạnh mẽ kéo cô vào ngực, ghé vào bên tai cô nói nhỏ:

"Bây giờ và vĩnh viễn về sau, vô luận sống chết như thế nào thì em cũng phải ở bên cạnh anh, cùng anh ở chung một chỗ vĩnh viễn "

Anh ôm cô thật chặt, ôm vô cùng chặt, cho đến khi thân thể của hai người dán sát không có chút khe hở nào, cho đến khi tay của anh không thể chặt hơn nữa.

Chuyện đêm qua làm cho anh sợ hãi. Anh sợ người con gái trong ngực anh sẽ như mây khói, chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng rời xa anh, dù anh có cố gắng thế nào cũng không được nữa.

Anh không muốn là em trai của cô, anh muốn là một người đàn ông của cô, cả đời là người đàn ông của cô, có như vậy thì cô mới có thể mãi mãi ở bên cạnh anh, vĩnh viễn đều không rời bỏ anh.

Anh ôm cô thật chặt, cảm thụ sự tồn tại chân thật của cô, cảm thụ hương thơm trên người cô, nghe hơi thở trầm ổn của cô, anh có thể đè nén giục vọng của mình xuống để chỉ được ôm cô như thế này.

"Ưʍ..." Diệp Tâm Du khó khăn thở, trong mộng cô cảm thấy có một áp lực cường đại đang gắt gao trói buộc cô.

Diệp Tuấn Kiệt nhanh chóng buông cô ra, đưa tay chà nhẹ sau lưng cô cho cô dễ thuận khí, cánh môi đỏ mộng trơn bóng dưới ánh đèn thủy tinh càng thêm mê người, trong lòng anh một trận run sợ.

Không kềm chế được chính mình, anh cúi đầu, đem môi anh đặt lên môi cô.

Cảm giác giống như chạm phải điện, tê dại trong nháy mắt truyền khắp cơ thể của anh, môi cô thơm mềm, làm cho anh nghiện, tựa như anh đang hút bạch phiến, hôn thế nào cũng không đủ cuối cùng cũng chỉ có thể trầm luân.

Rốt cuộc anh không thể thõa mãn chỉ với nụ hôn này, chiếc lưỡi tinh xảo của anh cạy mở hàm răng của cô ra, hướng vào sâu trong miệng cô dò xét.

Trong nháy mắt lưỡi của cả hai tiếp xúc lẫn nhau, anh giống như bị giật điện, cả người run lên, cô ngọt quá, miệng anh phát ra tiếng rêи ɾỉ mê say.

Du͙© vọиɠ của đàn ông bắt đầu có phản ứng, thân thể cô giãy giụa, đưa hai tay vòng qua cổ của anh, hai người dính sát vào nhau thật chặt.