*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Chị..."
Ngực Diệp Tâm Du đập phập phòng, móng tay bấm vào lòng bàn tay, cô cắn cánh môi đến mức trắng bệch, hai mắt khép hờ không phản kháng gì được.
Diệp Tuấn Kiệt nhìn bộ dáng của cô, trong lòng đã chắc chắn, hai tay anh nắm chặt lại thành đấm, gương mặt tuấn tú nổi lên một cỗ khí lạnh khắc nghiệt, cảm xúc cơ hồ đã mất khống chế.
"Người đàn ông kia là ai?" Hai mắt anh đỏ lên, hung hăng nện một quyền lên tường gần sát bên người cô, khớp xương vang lên răng rắc, trên mu bàn tay gân xanh nổi lên dày đặc.
"Á!" Diệp Tâm Du ngẩn ra, không hiểu tại sao em trai mình lại kích động như thế.
"Có phải là Tiếu Vũ Trạch không?" Anh gắt gao nhìn chắm chằm cô, bàn tay đem bả vai của cô nắm chặt lại, sử dụng sức lực to lớn của một người đàn ông cơ hồ muốn đem vai của cô bóp nát.
"Đau quá..." Diệp Tâm Du bị đau kêu lên một tiếng, nhíu đôi mày thanh tú lại, dùng sức giằng co: "Diệp Tuấn Kiệt, buông chị ra"
"Nói, tối hôm qua có phải cô ở cùng với Cường Đô La phải không? Cô cùng hắn đã làm những gì? Nói mau, nói!!!" Sức lực ở tay của Tuấn Kiệt càng tăng thêm nữa, toàn thân tản ra hơi thở lạnh lẽo như ma quỷ, kiên nhẫn đã mất hết không còn một chút nào, chỉ còn lại sát khí trong mắt.
"Tuấn Kiệt, em buông chị ra trước đã" Tâm tình Diệp Tâm Du cũng có chút kích động, đối với cơn ác mộng tối hôm qua, cô thật sự không muốn nhắc lại, tiếc là em trai của cô cứ nhắc đến việc này có chết cũng không buông ra.
"Không buông, cô phải nói cho tôi biết đó là người đàn ông nào? Nếu không có chết tôi cũng không buông!" Diệp Tuấn Kiệt cố chấp giữ lấy cô, trong mắt tràn đầy sự tức giận à ghen ghét, nắm lấy bả vai cô không buông lỏng.
Diệp Tâm Du cảm thấy bất đắc dĩ, sự tình xảy ra tối hôm qua đã khiến cho cô mệt mỏi vô cùng, bây giờ cô không có tâm tình để đi giải thích với đứa em trai cố tình gây sự này.
"Tuấn Kiệt, em nghe chị nói, chị đã mười tám tuổi rồi, chị có thể chịu trách nhiệm với những việc chị làm, em chỉ là em trai của chị, chị không cần phải báo cáo mọi việc mà chị làm cho em biết".
Cô dùng sức đẩy anh ra, trong lòng có một góc khuất không muốn người khác đυ.ng vào, giọng nói của cô trở nên nguội lạnh hơn bao giờ hết.
Trong mắt Diệp Tuấn Kiệt mang theo lửa giận ngút trời,Diệp Tâm Du chỉ nói một câu mà như đem tất cả hy vọng của anh dẫm nát hoàn toàn.
Anh chỉ là em trai của cô?
Những lời này thoát ra khỏi miệng cô, cô chỉ coi anh là em trai, cho nên anh không có tư cách xen vào chuyện của cô, thậm chí cô cùng người đàn ông nào phát sinh quan hệ thì anh cũng không có tư cách biết.
"Diệp Tâm Du, cô đủ rồi đó" Anh nở một nụ cười lạnh như ác quỷ tula, gương mặt tuấn tú cương nghị tản ra ngọn lửa, ánh mắt nhìn chăm chăm vào trước ngực của cô.
"Tuấn Kiệt, em muốn làm gì?" Diệp Tâm Du nhìn vẻ khác thường của em trai mình, cô đưa tay ôm ngực, kinh hoảng lùi về phía sau một bước, luống cuống hô.
Diệp Tuấn Kiệt dùng sức trên cánh tay, liên đem cô vây tại trong ngực, ngón tay sờ qua gương mặt cô, một tay khác ôm chặt vòng eo nhỏ nhắn của cô, làm cho cơ thể của hai người dính sát vào nhau không có khe hở.
"Chị sao?" Anh châm chọc cười một tiếng, giọng nói quỷ mị trầm thấp vang lên bên tai cô:
"Tôi sẽ cho cô biết rằng hôm qua không về nhà thì hậu quả như thế nào!"
"Xoạt..."
Anh tàn nhẫn xé rách quần áo của cô không thương tiếc, lộ ra bộ ngực trắng noãn trước mặt anh.
"Á á..."
TruyenHDTiếng thét hoảng sợ từ trong phòng khách vang lên.
"Em"Diệp Tâm Du vội vàng dùng đôi tay che trước ngực mình, không thể tin nhìn hành động ác liệt của đứa em trai này, trong mắt chứa đầy oán giận cùng nộ khí.
Cô quả thật không thể tin được, em trai cùng ba khác mẹ lại đang trong nhà công khai xé quần áo của cô.
Toàn thân Diệp Tâm Du co quắp lại, sắc mặt trắng bệch. Diệp Tuấn Kiệt, đến tột cùng thì anh muốn làm gì đây.
Sắc mặt Diệp Tuấn Kiệt chẳng có một tia hổ thẹn nào cả, một tay anh dùng sức đem toàn thân cô dán chặt vào trong cơ thể anh. Ngón tay thon dài vuốt ve gương mặt của cô một cách mập mờ.
Thân thể Diệp Tâm Du giống như có cái gì nặng nề đυ.ng phải, cô kinh hãi ngước mắt lên nhìn khuôn mặt tựa như điêu khắc của em trai mình, trong lúc nhất thời quên mất giãy giụa.
Ngay tại lúc này Diệp Tuấn Kiệt nắm cằm của cô, ánh mắt tĩnh mịch nhưng nóng rực, tầm mắt anh rơi trên cánh mội đỏ mọng mê người của cô, ngay sau đó nở một nụ cười tà mị, nghiêng người nhắm ngày môi cô mà hôn.
"Các người đang làm cái gì vậy?" Một giọng nói kinh hãi vang lên.
Diệp Tuấn Kiệt không vui chau mày, không tình nguyện mà buông Diệp Tâm Du ra, dừng động tác còn đang dang dở lại.
Mà giờ phút này Diệp Tâm Du cũng hoàn hồn lại, cô chỉnh lại quần áo, nhìn về phía người đang đứng ở chỗ xa.
Chỉ thấy mẹ kế Hồ Ngọc Hà đang khϊếp sợ nhìn một màn trước mắt, túi lớn trong tay đột nhiên tuột xuống chân, sững sờ ngay tại chỗ, cơ hồ quên phản ứng như thế nào.
"Mẹ kế!" Diệp Tâm Du vội vàng đẩy em trai mình ra xa, muốn giải thích với mẹ kế đôi chút nhưng lời vừa đến miệng nhưng lại không biết mở miệng như thế nào.
Lúc này quần áo cô xốc xếch, đầu tóc rối bời, lại bị em trai ép vào gốc tường, người nào thấy một màn như vậy mà không liên tưởng đến một cảnh mập mờ, huống chi mẹ kế vẫn luôn mơ ước đến gia sản của nhà họ Diệp nên sẵn sàng báo cho ba biết sự việc này ngay lập tức.
"Hai người các ngươi vừa mới làm cái gì?" Hồ Ngọc Hà bình phục tâm tình khϊếp sợ, thay thành một gương mặt lạnh lùng, mở miệng chất vấn.
Con ngươi Diệp Tâm Du co lại, hàm răng cắn chặt vào đôi môi đỏ mọng, muốn tìm ra một lời giải thích hợp lý.
Cô hiểu tính tình của người mẹ kế này, chuyện vừa xảy ra nếu cô không có lời nào để nói thì nhất định bà ta sẽ đem mọi chuyện nói cho ba biết không sót một chữ, đến lúc mặc kệ đối với cô hay với Thiên Uy đều bất lợi.
"Haha, không nói ra được đúng không? Các ngườii thật là lớn mật, là chị em mà dám làm ra loại sự tình này?" Ánh mắt Hồ Ngọc Hà sắc như dao, cười lạnh đùa cợt:
“Không biết khi lão gia biết chuyện này sẽ tức mà chết!"
Rrong mắt Diệp Tuấn Kiệt thoáng qua tia lạnh lùng sắc bén, anh đem Lạc Tích Tuyết bảo vệ ở sau lưng, con ngươi hung ác quét nhìn khuôn mặt người đàn bà với lớp phấn dày, nhướng mày khinh miệt nói: “Tôi đang nói chuyện với chị của tôi còn không đến phiên người ngoài như bà xen vào"
"Người ngoài? Diệp Tuấn Kiệt, cậu dám nói tôi là người ngoài?" Hồ Ngọc Hà bị một câu nói này của Diệp Tuấn Kiệt làm cho nóng nảy, vốn là bà còn muốn lợi dụng chuyện vừa rồi của bọn họ để đổi một số tiền hiện tại thì bà không thể không báo chuyện này cho lão gia biết.
"Hừ, đừng cho rằng mới vừa rồi tôi không thấy hai người các ngươi làm gì, chờ lão gia trở lại, tôi nhất định sẽ đem chuyện này nói cho lão gia biết không thiếu một chữ". Mẹ kế ghen ghét nói, khóe miệng nở ra một nụ cười hả hê.
"Tùy bà" Diệp Tuấn Kiệt ôm Diệp Tâm Du đi lên lầu hai, môi mỏng để lại một câu, chỉ là giọng nói ấy làm cho người ta không rét mà run, uy hϊếp nói:
"Chỉ là tôi không đảm bảo mạng của con gái bà."
Diệp Tâm Du và Diệp Tuấn Kiệt đi lên lầu, trên đường đi hai người đều không nói gì, sau lưng chỉ nghe được tiếng oán trách của mẹ kế.
" Tuấn Kiệt, chị thật sự rất mệt mỏi, em để chị về phòng của chị được không?" Đi tới cửa phòng, Diệp Tâm Du không để Diệp Tuấn Kiệt mở miệng đã đẩy cửa đi vào, vội vã tiến vào.
Diệp Tuấn Kiệt đứng ở cửa phòng, tròng mắt đen phức tạp, có chút bi thương bất đắc dĩ, cuối cùng anh cũng nghe lời cô xoay người rời đi.
Xem ra muốn để cho cô tiếp nhận anh, cũng không phải là chuyện một sớm một chiều dù sao bọn họ cũng là chị em, anh cần cho cô thời gian để thích ứng với mối quan hệ biến chuyển này.
Về phần đêm qua cô đã ở cùng với người đàn ông nào, người nào dám động đến người phụ nữ của Diệp Tuấn Kiệt này thì nhất định sẽ chịu hậu quả.
Diệp Tâm Du vừa về phòng của mình, chuyện đầu tiên mà cô làm là đi tắm, cô rất ghét trên người mình có mùi của người đàn ông khác.
Ở trong phòng tắm, cô cẩn thận chà chà những dấu hôn, đợi đến khi nó đỏ hẳn lên thì mới thay áo ngủ đi ra ngoài.
Có chút mệt mỏi cô nằm lên giường, trợn tròn mắt nhìn trần nhà, cả người cứng đờ như pho tượng.
Cả buổi tối hôm qua, đến tột cùng là có chuyện gì cô còn chưa hiểu, hiện tại lại xuất hiện thêm một đứa em trai kỳ quái, hành động của Diệp Tuấn Kiệt vừa rồi là có ý gì? Không phải anh định hôn cô chứ?
Diệp Tâm Du bị chính ý nghĩ này của mình làm cho giật mình, cơ hồ bật dậy. Không thể nào, tuyệt đối không có chuyện như vậy được, bọn họ là chị em, sao Diệp Tuấn Kiệtlại có ý nghĩ trái luân thường đạo lý như vậy.
Nhưng nếu không phải vừa rồi anh muốn hôn cô, thì chẳng lẽ động tác vừa rồi của anh là muốn đánh cô? Bởi vì đêm qua cô không về còn quan hệ với người đàn ông khác nên anh sợ mất mặt mũi của nhà họ Diệp nên định cho cô một bạt tai.
Cô che khuôn mặt của mình lại, tim không khỏi dập liên hồi, nguy hiểm thật nếu mẹ kế không kịp thời xuất hiện thì có lẽ em trai đã cho cô một bạt tai rồi. Cô lớn như vậy rồi nếu như bị em trai của mình đánh thì chẳng phải mất thể diện lắm sao?
Nhưng mà bây giờ em trai cô không phải là vấn đề phiền toái nhất, mà là mẹ kế, bà ta cho rằng cô và em trai ở phòng khách quan hệ lén lút, nếu bà ta nói việc này cho ba biết thì ba sẽ nổi cơn thịnh nộ không trừng phạt cô mới là lạ.
Diệp Tâm Du phiền não nghĩ, vừa mới mở điện thoại di động ra trong đó có nhiều tin nhắn và cuộc gọi nhỡ, nhiều nhất là của bạn trai Cường Đô la.
Thấy bạn trai lo lắng quan tâm mình như thế, lòng của cô nhói một cái như chìm vào trong đáy cốc. Nếu như đêm qua cô vàVũ Khắc Tiệp phát sinh quan hệ thật thì trong sạch của cô không còn nữa, cô làm sao mà xứng đáng với tình yêu của Vũ Trạch dành cho cô đây.
Nghĩ tới nghĩ lui,Diệp Tâm Du cảm thấy hổ thẹn với bạn trai của mình, cô tắt điện thoại di động quyết định ngủ một giấc đến sáng mai.
Đợi đến lúc cô tỉnh lại đã là gần hoàng hôn ngày hôm sau rồi, Diệp Tâm Du cảm thấy bụng rất đói, cô rời giường xuống lầu, muốn tới phòng bếp kiếm chút đồ ăn lại phát hiện trong nhà thật sự rất yên tĩnh chỉ có mình cô.
Chẳng lẽ mẹ kế lại nhanh như vậy đã bay tới Liên Xô nói cho ba biết?
Trong tủ lạnh không có gì, quản gia Ngô không biết đi đâu rồi mà thiếu niên xấu xa Diệp Tuấn Kiệt đó càng không biết ở chỗ nào.
"Cô đang mắng tôi sao?" Sau lưng bất thình lình truyện đến tiếng nói làm cho Diệp Tâm Du sợ hết hồn, em trai yên lặng đột nhiên xuất hiện làm cô còn tưởng là quỷ.
"Không có gì, sao chị lại mắng em" Diệp Tâm Du nặn ra một nụ cười, trong lòng thầm, nghĩ sao em trai cô biết được, mới vừa rồi là cô mắng anh là một đứa trẻ xấu xa, nhưng chỉ lầm bầm trong miệng thôi chẳng lẽ anh có thuật đọc tâm sao.
"Cô đói bụng rồi à?" Diệp Tuấn Kiệt thấy Diệp Tâm Du tìm thức ăn ở khắp nơi.
"Ừ, thật đói" Diệp Tâm Du ôm bụng, nhón chân lên ngăn tủ tìm kiếm:
"Em biết quản gia thường làm điểm tâm để chỗ nào không?
"Tôi ăn rồi" Diệp Tuấn Kiệt thành thật trả lời.
"Cái gì?"
Diệp Tâm Du mở to mắt, những món điểm tâm quản gia chuẩn bị để trong tủ lạnh chẳng lẽ đã bị anh ăn hết.
"Haizzz. Ai biểu cô không rời giường sớm" Khóe mắt Diệp Tuấn Kiệt khẽ hếch lên tựa như tức giận nói. Anh đã ở ngoài cửa đợi cô một ngày rồi.
Diệp Tâm Du chớp chớp hàng lông mi thật dài, có chút kinh ngạc hỏi:
"Chẳng lẽ em chờ chị nãy giờ sao?"
Trên khuôn mặt Diệp Tuấn Kiệt nổi lên một tầng đỏ ửng, bị đoán trúng tâm tư nên có chút quẫn bách nói:
"Hôm nay tôi không phải đi làm"
"Vậy sao?" Diệp Tâm Du cố ý che miệng lại cười, lại gần mặt của anh, nhéo nhéo hai má đang đỏ lên của anh:
"Em thật dáng yêu"
Dù sao Diệp Tuấn Kiệt cũng chỉ mới mười sáu tuổi mặc dù thường ngày anh có những biểu hiện không giống những đứa bạn cùng trang lứa nhưng số tuổi của anh còn rất nhỏ.
"Đừng nói tôi đáng yêu, tôi là một người đàn ông thành thục" Diệp Tuấn Kiệt bày ra một bộ mặt nghiêm túc thô lỗ, có bộ mặt phớt lờ cùng Diệp Tâm Du giải thích. Anh ghét cô xem anh như một đứa bé.
"Được thôi, em là một người đàn ông thực thụ được chưa." Diệp Tâm Du cưng chìu sờ sờ đầu anh:
"Chị muốn ra ngoài ăn cơm, em có muốn đi cùng chị không?"
"Muốn". Diệp Tuấn Kiệt không chút do dự gật đầu, hiện tại cô muốn đi đâu anh sẽ đi theo đến đó, anh không muốn bỏ lỡ cô lần nữa.
"Vậy em ở chỗ này chờ chị, chị lên trên lầu thay bộ đồ khác đã" Diệp Tâm Du nhẹ giọng nói, rồi đi lên lầu.
Diệp Tuấn Kiệt cũng vội vàng đuổi theo:
"Tôi đi với cô". Anh cũng không muốn tách xa cô dù chỉ một giây đồng hồ.
Trong gương, Diệp Tâm Du đổi một thân váy màu vàng nhạt, cổ áo có đường viền hoa văn lộ ra xương quai xanh xinh đẹp, mái tóc đen quăn lọn buông xuống hai vai, gương mặt tinh xảo, nhẵn nhụi trơn bóng chỉ có một bộ quần áo đơn giản nhưng cũng làm cho người ta không rời mắt khỏi cô được.
"Chị mặc bộ này xem được không, Tuấn Kiệt?" Diệp Tâm Du quay đầu lại thấy em trai đang không chớp mắt nhìn cô, làm cô không khỏi mỉm cười.
Diệp Tuấn Kiệt vội vàng gật đầu, tâm không tự chủ được mà nhảy lên:
"Rất đẹp!"
Diệp Tâm Du giơ khóe môi lên, đi tới dắt tay em trai nói:
"Đi thôi, hôm nay chị mời, dẫn em đi ăn một bữa thật ngon"
Diệp Tuấn Kiệt rất tự nhiên cầm tay cô, cảm thấy đôi tay lạnh lẽo đặt ở trong tay cô đột nhiên ấm áp hẳn lên, trong lòng rung lên cảm giác khác thường.
Hai chị em lái xe đến một nhà hàng sang trọng kiểu phương tây. Diệp Tâm Du chọn một vị trí gần cửa sổ kéo em trai ngồi xuống. Bàn ăn tinh xảo, ánh đèn thủy tinh rọi cả gian phòng, bên tai vang lên tiếng nhạc, đem lại không khí vô cùng tốt cho bữa ăn.
"Em thích ăn cái gì?" Diệp Tâm Du cong đôi môi đỏ mọng lên nói, đưa tờ thực đơn cho Diệp Tuấn Kiệt:
"Muốn ăn cái gì thì tự mình kêu đi"
"Chị ăn cái gì thì em ăn cái đó" Con ngươi nóng rực của Diệp Tuấn Kiệt khóa chặt cô, khóe môi hiện lên một nụ cười tà mị.
"hả?" Diệp Tâm Du ngẩn ra, ngay sau đó nhìn thực đơn hướng phía người phục vụ nói: "Trước tiên cho hai ly cam vắt, hai phần bít tết bảy phần chín, hai chén canh cá hồi"
Nhân viên phục vụ nhanh chóng nhớ kỹ những món cô gọi, sau đó lên tiếng:
"Quý khách dùng cơm vui vẻ" sau đó lập tức rời đi.
Hai người ngồi đối diện nhau, Diệp Tâm Du một tay chống cằm ngó ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt như có điều suy nghĩ.
Mà Diệp Tuấn Kiệt thì đem toàn bộ sự chú ý dồn vào trên người Diệp Tâm Du, nhìn cánh môi như hai cánh hoa hơi căng mọng như có nước bắn ra làm cho tâm trí anh bay đâu mất, anh mong một ngày nào đó anh có thể đường hoàng hôn lên cánh môi kia
"Tuấn Kiệt, em có bạn gái chưa?" Diệp Tâm Du quay đầu lại chợt hỏi ra một câu nghi vấn.