“Tâm Du, sao em lại ở đây?” Cường đô la bước xuống xe khó có thể tin được nhìn người con gái trước mắt, không phải Tích Tuyết nên đến trường vào giờ này sao? Sao cô lại ở trong con hẻm nhỏ này?
“Anh Cường?” Diệp Tâm Du kinh ngạc sửng sốt, sắc mặt lập tức một thoáng trắng, thoáng xanh. Thật không sai, sợ điều gì sẽ gặp đúng điều đó, cô len lén tới con đường nhỏ này để mua thuốc tránh thai, chính là lo sợ bạn trai của cô sẽ biết được mắc công cô lại giải thích. Nhưng hiện tại thì tốt rồi cô bị anh Cường bắt gặp tại chỗ luôn.
“Tâm Du, sao em lại ở chỗ này? Sao sắc mặt em khó coi vậy? Em có sao không?” Tiếu Vũ Trạch cảm nhận được ánh mắt của cô có gì đó không đúng, nên vô cùng lo lắng hỏi.
“Em, em không có việc gì… không có gì. Chắc là do thời tiết nóng quá nên cơ thể cảm thấy có chút mệt mỏi thôi” Nhịp tim của cô đập loạn lên, cô đem thuốc tránh thai giấu kỹ trong túi, trên mặt miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.
“Bị cảm nắng sao?” Cường đô la vừa nghe cô bị cảm nắng, vội vàng quan tâm sờ cái trán của cô, thấy trán cô rất nóng, lập tức đem cô kéo lên xe:
“Tâm Du, anh dẫn em đi bệnh viện kiểm tra một chút”.
“Bệnh viện?” Diệp Tâm Du giật mình, vội vàng tránh tay của Cường đô la ra, sắc mặt càng thêm khó coi. Nếu đến bệnh viện, bị bác sĩ phát hiện ra mình có thai thì cô càng không biết giải thích với Vũ Trạch thế nào.
“Em không muốn đi bệnh viện” Thái độ Diệp Tâm Du cường ngạnh, giọng nói cương quyết, đôi tay cô níu chặt cửa xe, không muốn đi vào.
“Nhưng sắc mặt của em khó coi như vậy, không đi bệnh viện thì biết làm như thế nào?” Cường đô la hơi nhíu chân mày, kéo tay của cô qua, dịu dàng dụ dỗ:
“Tâm Du ngoan, cùng anh đi bệnh viện được không?”
“Không!” Diệp Tâm Du vội vàng lắc đầu, sắc mặt cô kém như vậy là tại vì cô bất ngờ gặp anh Cường
tại đây, chờ anh đi rồi thì sắc mặt cô sẽ đỡ hơn.
“Anh Cường, anh không đi làm sao? Anh đi làm đi, em sẽ về nhà nghỉ ngơi xíu là khỏe thôi”. Diệp Tâm Du khéo léo nói với anh, giọng nói êm ái thúc giục anh đi mau.
Cường đô la đời nào chịu đi khi thấy cô trong tình trạng thế này, anh nắm cằm của Diệp Tâm Du lên nói:
“ Tâm Du, em ngã bệnh rồi, làm sao anh bỏ em lại đây được? Em nên ngoan ngõan cùng anh đi bệnh viện đi”.
Diệp Tâm Du im lặng thở dài, xem ra anh ấy sẽ không dễ dàng rời đi như vậy nhưng cô cũng không thể cùng anh đi bệnh viện. Bất đắc dĩ nên cô cũng chỉ nói:
“Anh Cường, em không chịu được mùi thuốc trong bệnh viện đâu hay anh đưa em về nhà của anh để em nghỉ ngơi một chút là được rồi.”
Cô muốn anh Cường
trực tiếp đưa cô về nhà của cô nhưng nhớ lại những gương mặt xa lạ trong ngôi nhà kia cô thà ở trong biệt thự của bạn trai nghỉ ngơi một chút.
“Ừ, như vậy cũng được” Trong lòng Cường đô la vô cùng vui mừng, lập tực gật đầu đồng ý. Khó có cơ hội được Tâm Du mở miệng chủ động đến nhà anh. Huống chi ở biệt thự của anh cũng có bác sĩ riêng, anh có thể tự tay chăm sóc cho cô dĩ nhiên là không còn gì tốt hơn rồi.
“Em lên xe đi, hôm nay anh không đi làm nên sẽ ở bên cạnh em cả ngày”. Cường đô la dìu Diệp Tâm Du lên xe, cài dây an toàn cho cô, nhìn gương mặt diễm lệ mà anh đã mơ ước bấy lâu nay đã sắp ở bên cạnh anh.
Diệp Tâm Du ngồi vào trong xe, tảng đá trong lòng rốt cuộc cũng buông xuống, cô thở ra một hơi thật sâu, cầm điện thoại lên nhắn cho bạn tốt Trần Tiểu Mạt, nhờ cô ấy xin cho cô nghỉ ngày hôm nay.
Chiếc xe đen chạy thẳng đến biệt thự nhà họ. Một chiếc xe Lamborghini khác cũng theo sát phía sau bọn họ.
Diêp Tuấn Kiệt hung hăng đập tay xuống tay lái, đáng chết, quả nhiên Lạc Tích Tuyết đi tìm Cường Đô La, cô không chờ được mà muốn ở bên tên đó như thế sao?
“Ưm…”
Diệp Tâm Du nhắm hờ con mắt, đôi môi đỏ mọng phát ra những tiếng rêи ɾỉ mê người, kí©h thí©ɧ Cường Đô La hơn nữa.
Anh càn quét mọi ngóc ngách ngọt ngào trong miệng cô, điên cuồng giải thoát quần áo trên người anh ra, anh không chờ được nữa rồi, anh muốn cô, muốn cảm thụ những gì tốt đẹp nhất thuộc về cô.
Dưới ánh đèn lờ mờ, cô tĩnh lặng như một nữ thần, trên chiếc ga giường trắng càng thêm có vẻ mông lung mà duyên dáng. Tròng mắt Cường Đô La đen láy hứng hực lửa nóng, anh không hề chớp mắt nhìn người con gái ở dưới thân, đáy mắt có tham muốn giữ lấy hiện lên rõ ràng.
“Anh Cường … anh muốn làm gì….” Diệp Tâm Du bị đôi mắt anh hù dọa, cơ thể cô co rút về phía sau, một mực thối lui về phía cuối giường.
Nụ cười của Cường Đô La ưu nhã như thường ngày, chỉ là động tác của anh không chút nào dịu dàng kéo lấy chân của cô, đem lấy cô lần nữa nằm ở dưới người anh.
“Tâm Du, anh đã đợi em năm năm rồi, tối nay em hãy cho anh đi” Hô hấp của anh trở nên cực nóng, phun trên gò má tinh xảo của cô, trong mắt rõ ràng như muốn nuốt chửng lấy cô.
“Không, đừng! Anh Cường đừng…” trong lòng Diệp Tâm Du chấn động, vội vàng lắc đầu, kháng cự muốn đẩy anh ta ra.
Cô không phải là không muốn cho anh mà là hiện tại cô không thể cho anh được, cô không muốn ngay cả sự trinh bạch của bản thân cô cũng không thể cho anh, cứ như vậy trao thân cho anh, cô không muốn làm cho anh Cường đau lòng, nếu như cô không phải là xử nữ nữa thì cô không tưởng tượng được anh Cường sẽ đau lòng và thất vọng như thế nào.
Bọn họ yêu nhau đã năm năm, anh Cường cũng chưa từng chạm vào cô, mà cô thì một lần sơ sót đã xảy ra
một đêm với Vũ Khắc Tiệp, nếu như cô đã không còn trong trắng nữa thì làm sao cô dám đối diện với anh Cường đây.
“Không cần sao?Tâm Du em quên rằng trong túi áo em có thuốc tránh thai để chuẩn bị cho đêm nay sao, chẳng lẽ anh đã nghĩ sai?” Cường đô la nâng cằm của cô lên, tròng mắt tuấn dật trở nên u ám.
Không chờ Tâm Du có phản ứng gì, khuôn mặt tuấn mỹ của anh đã cúi xuống, lần nữa đặt môi mỏng của anh lên cánh môi của cô, cuồng nhiệt xâm nhập vào khoang miệng cô, chiếm đoạt ngọt ngào thuộc về cô, hưởng thụ từng chút từng chút …
“Ưm…..” Diệp Tâm Du cố gắng chống cự, nhưng thân thể Cường Đô La cường tráng nằm rạp trên người cô, bất luạn cô có giãy giụa như thế nào thì cũng không làm anh ta nhúc nhích nửa phân.
Môi lưỡi tiếp xúc thân mật như có dòng điện khác thường chạy qua, khiến Diệp Tâm Du vừa vội lại vừa sợ. Cô sợ nếu anh Cường phát hiện ra chân tướng, phát hiện ra cô không còn thuần khiết như trong tưởng tượng của anh nữa thì sẽ như thế nào?
Dưới tình thế cấp bách, cô chỉ có thể cắn môi anh, cố gắng gọi lý trí của anh quay về. Ai ngờ, Cường Đô La chỉ bị đau trong chớp mắt, ngay sau đó đôi môi ấm áp của anh đã chạy dọc theo đường cong hoàn hảo trước ngực cô rồi một đường đi xuống, để lại những dấu hôn nóng rực cùng tê dại….
Quản gia Chu đang sắp xếp cho những người hầu dọn dẹp mọi ngõ ngách trong khu biệt thư, thiếu gia khó có thời gian rãnh rỗi mà mang tiểu thư Diệp đến đây nghỉ phép, bọn họ là người làm trong gia đình phải có bổn phận dọn dẹp biệt thự sao cho sạch sẽ để lưu lại ấn tượng tốt trong lòng tiểu thư Diệp
“Đing đoang…….” Ngoài cổng truyền đến tiếng bấm chuông dồn dập, quản gia đi ra ngoài mở cổng.
“Cậu là?” Cổng chính vừa mở ra, đứng phía ngoài là một người thiếu niên mặc chiếc áo gió màu đen, người thiếu niên này trong rất quen mắt, giống như đã thấy ở đâu đó.
“Tôi là Diệp Tuấn Kiệt, chị của tôi Diệp Tâm Du có phải ở đây không?” Diệp Tuấn Kiệt nói thân phận của mình ra, hai con mắt sắc bén cứ như vậy nhìn thẳng vào trong nhà.
“À, thì ra là thiếu gia Diệp”
Quản gia Chu nghe được lời giới thiệu của Diệp Tuấn Kiệt nên hai mắt tỏa sáng. Cậu chính là em trai của tiểu thư Lạc, chàng trai mới mười sáu tuổi đã được giao trách nhiệm là tổng giám độc của tập đoàn Lạc thị, trên ti vi cũng có nói nhiều về cậu, khó trách ông cảm thấy quen mắt.
“Chị tôi đâu?” Trên mặt Diệp Tuấn Kiệt là sự lạnh nhạt thường ngày, anh chỉ một lòng muốn nhìn thấy Tâm Du
của anh.
“A, tiểu thư Diệp vừa mới cùng thiếu gia lên lầu rồi, để tôi đi gọi cô ấy xuống”. Lúc này quản gia mới phản ứng lại, nhiệt tình mời Tuấn Kiệt vào phòng khách của biệt thự.
Nghe được tin Diệp Tâm Du hiện đang ở cùng Cường đô la, đôi mắt hẹp dài của Lạc Thiên Uy hiện ra tia ẩn nhẫn.
Hai tay anh nắm thành quả đấm, trực tiếp trầm mặt đi lên lầu:
“Không cần, tự tôi lên tìm chị ấy”.
“Hả?” Quản gia ngẩn ra, sắc mặt có chút khó xử. Thiếu gia Lạc cứ xông lên như thế, ngộ nhỡ quấy rầy thiếu gia và tiểu thư Diệp thì sẽ không tốt.
“Thế nào?” Diệp Tuấn Kiệt ngừng bước chân, trong mắt lóe lên tia sắc bén, anh xoay đầu lại chất vấn.
“Việc đó…” Trên khuôn mặt quản gia nở một nụ cười, suốt nửa ngày mới tìm được lý do viện cớ:
“Thiếu gia Diệp, ngài không biết đường, để tôi dẫn ngài đi”.
Nói xong, anh nói với người giúp việc một vài câu, sau đó tự mình dẫn Lạc Thiên Uy lên lầu hai.
Bên trái dãy hành lang là phòng mà Cường đô la đặc biệt vì Diệp Tâm Du mà tranh trí, quản gia đương nhiên sẽ đưa cậu đến phòng đó đầu tiên.
“Tiểu thư Diệp, cô có ở bên trong không ạ?” Quản gia Chu lễ phép gõ cửa gọi cô.
Nhưng chờ cả nửa ngày bên trong hoàn toàn không có người đáp lại. Ông gõ thêm hai cái nữa:
“Tiểu thư Diệp
, em trai của cô đến tìm cô, cô có ở trong đó không?”
Vẫn là không có người đáp lại.
“Ông chắc chị tôi ở trong phòng này sao?” Diệp Tuấn Kiệt không khỏi có chút nghi ngờ, gõ cửa nửa ngày cũng không có người đáp lại, rất rõ ràng là Diệp Tuấn Kiệt không ở trong đó.
Trong mắt quản gia cũng nhất thời xẹt qua sự nghi ngờ, không đúng, lúc nãy rõ ràng ông dẫn cô vào trong phòng này mà, chẳng lẽ lúc sau thiếu gia lại…….?
“Thiếu gia Lạc, có thể là thiếu gia
nhà tôi đã dẫn tiểu thư Diệp
ra ngoài rồi, nếu không cậu ở trong phòng khách chờ một chút, tôi gọi điện cho thiếu gia?” Quản gia khom người cung kính hỏi.
Diệp Tuấn Kiệt nhướng mày cũng không có suy nghĩ nhiều nói:
“Như vậy cũng được”.
Nói xong anh xoay người đi xuống lầu.
Chỉ là chân anh vừa bước được vài bước lại nghe thấy giọng nói trầm thấp đầy quyến rũ mập mờ phát ra từ một căn phòng.
“Anh Cường”
Anh nghe giọng nói này cũng đủ biết đó là của Tích Tuyết, cô ở nơi nào? Đang cùng Cường đô la làm gì?
Đáng chết!
Trong lòng Lạc Thiên Uy bùng lên ngọn lửa lớn, môi mỏng mím chặt thành một đường, anh sải bước đến căn phòng phát ra âm thanh.
“Thiếu gia Diệp cậu muốn đi đâu?” Quản gia đuổi theo, đi lên ngăn Diệp Tuấn Kiệt, ông không muốn thiếu gia Diệp phá chuyện tốt của thiếu gia nhà họ.
“Tránh ra!” Tròng mắt đen của Diệp Tuấn Kiệt càng thêm lạnh lùng, môi mỏng cứng rắn nói ra hai chữ.
Trên trán quản gia rỉ ra tầng mồ hôi lạnh, lên tiếng lấy lòng:
“Thiếu gia Lạc, tiểu thư Diệp đã quen thiếu gia nhà tôi năm năm rồi thì việc xảy ra giữa bọn họ là chuyện rất bình thường, cậu đừng đi quấy rầy bọn họ”.
“Cút!!!!” Ánh mắt Diệp Tuấn Kiệt run lên, anh một cước đạp quản gia ra, không do dự đi tới một căn phòng
“Ken két…”
Anh đẩy cửa phòng ra, cảnh tượng bên trong hoàn toàn lọt vào mắt anh, khí lạnh trong mắt anh càng trở nên nhiều hơn.
“Lúc nãy cậu Kiệt trở về nói với lão gia nói muốn đi ra nước ngoài học tiếp, rồi đùng đùng đi ra ngoài cũng không biết ai chọc giận vị thiếu gia này” Quản gia bắp múc cho
Tâm Du một chén canh, giọng nói có chút khinh thường.
Bà không thích việc lão gia trọng nam khinh nữ như thế, thiếu gia Diệp vừa mới trở lại đã đem toàn bộ sản nghiệp giao cho anh, vậy tiểu thư Tâm Du thì làm như thế nào? Dù gì thì cô cũng là con gái ruột của lão gia mà.
Sắc mặt Diệp Tâm Du có chút phức tạp, liếc thấy ngoài cửa sổ trời đã tối, cô không khỏi lo lắng cho em trai.
Rốt cuộc Tuấn Kiệt có tâm tình gì? Tại sao đột nhiên lại đòi ra nước ngoài? Xem ra cô cần phải gặp anh hỏi rõ mới được.
“Quản gia bắp, bác ngồi xuống đây ăn cùng cháu đi” Diệp Tâm Du lôi kéo quản gia ngồi xuống, đưa cho bà một bộ bát đũa.
Quản gia bắp
mỉm cười nhìn cô, cả nhà này chỉ có mình tiểu thư là tôn trọng bà, không coi bà như người làm.
Sau khi ăn tối xong, quản gia bắp
đi quét dọn phòng, còn Diệp Tâm Du thì ngồi trên sofa tại phòng khách, vừa đọc tạp chí vừa chờ em trai về.
Cô rất lo lắng cho đứa em trai này, không thể nói lý do tại sao có lẽ do bọn họ có máu mủ tương thông và cùng mất mẹ từ nhỏ.
Cô biết em trai trở về nhà này sẽ không thích ứng kịp, dù sao từ nhỏ Tuấn Kiệt cũng chỉ có một mình quen cuộc sống cô đơn ở nước ngoài, anh không có tình thương của mẹ, ba lại không ở bên cạnh nên anh nhất định cần rất nhiều sự ấm áp.
Vốn là cô có thể làm bạn với anh, kết quả tối hôm qua đã vì anh Cường mà bỏ quên anh, nhất định trong lòng Tuấn Kiệt không dễ chịu.
Có lẽ nên kiếm bạn gái cho anh, như vậy anh sẽ không còn thiếu cảm giác ấm áp nữa, nhưng tuổi của anh nói chuyện yêu đương có lẽ là quá sớm.
Diệp Tâm Du suy nghĩ miên man, rốt cuộc cô mơ màng ngủ lúc nào không hay.
Đợi đến nửa đêm Diệp Tuấn Kiệt trở lại phát hiện trong phòng khách vẫn có đèn sáng, anh đoán là quản gia bắp quên tắt đèn, vì vậy anh lê thân mệt mỏi đi tắt đèn không ngờ lại bắt gặp một bóng dáng nho nhỏ nằm trên sofa.
Là cô sao? Diệp Tâm Du! Cô đang đợi anh ư?.
Tim Diệp Tuấn Kiệt cứng lại, thân thể mệt mỏi của anh nhất thời phấn khởi hẳn lên, lạnh lẽo trong lòng bỗng có dòng nước ấm chảy qua.
“Tâm Du, về phòng ngủ thôi” Anh tới gần sát mặt cô, giọng nói dịu dàng:
“Ngủ ngoài này sẽ bị cảm lạnh đó”.
“Ưm”Diệp Tâm Du hiển nhiên không có nghe thấy lời anh nói, cô lật người đem trọn thân thể nép vào trong ngực anh.
Diệp Tuấn Kiệt thuận thế ôm cô, nhìn người đang ngủ say trong lòng, anh nhịn không được vươn tay lưu luyến di chuyển trên dung nhan diễm lệ của cô, nhẹ nhàng đυ.ng vào môi của cô, cảm giác mềm mại, ấm áp, làm cho lòng anh dao động lần nữa.
Lúc ban ngày vừa hạ quyết tâm rời khỏi cô, hiện tại anh lại nhịn không mà muốn ở lại bên cạnh cô.
Trong giấc mộng, có lẽ Diệp Tâm Du vì khát nước nên cô đưa lưỡi liếʍ đôi môi khô khốc.
Chính hành động lơ đãng này đã làm cho Diệp Tuấn Kiệt vô cùng khó khăn, cổ họng anh căng thẳng, kềm chế không được đem môi khóa lên môi cô.
Hai thân thể hòa quyện vào nhau trên ghế sofa trong phòng khách, ôm nhau trao nụ hôn nóng bỏng, cảm giác tê dại như bị điền giật lần nữa đánh úp
Diệp Tuấn Kiệt.
Anh tham luyến hôn cô, một tay khác thuận thế chui vào áo cô, xoa bóp trên da thịt mịn màng.
Anh say mê vẻ đẹp của cô, không cách nào tự kềm chế được, đã không còn thỏa mãn với chạm nhẹ như vậy nữa rồi. Anh cạy mở hàm răng của cô ra, hướng vào nơi sâu thẳm nhất trong khoang miệng cô mà đoạt lấy, bàn tay cũng dần dần di chuyển khắp người cô, đặt lên cái nơi căng tròn.
“Ưm, Cường ” Diệp Tâm Du vô thức ngâm một tiếng, vươn tay ôm cổ Diệp Tuấn Kiệt, dần dần bắt đầu đáp lại anh.
Thân thể Diệp Tuấn Kiệt cứng đờ, bả vai run lên, từng trận chua xót trong lòng lại tản ra.
Thì ra trong lòng cô trước sau đều chỉ có Cường đô la, anh căn bản không phải là người đàn ông trong lòng cô, cái nhận thức này làm cho anh đau lòng, ngực dâng lên trận chua xót.