Trên đường đi, họ đã băng qua một đoạn đường đèo dốc.
Có một rặng núi chắn giữa nơi họ ở và miền duyên hải. Có một con đường độc đạo, men theo sườn núi, chạy dưới bóng của những vỉa rừng xanh rì. Một cung đường đèo cua theo miệng vực thẳm. Hẹp té, hiểm trở. Những khúc quanh ngặt. Lên, xuống. Sâu hút hắt.
Chris chưa bao giờ leo đèo.
Vô lăng của chiếc Corrona phủ đầy bóng của vòm lá. Vô vàn mảng nắng lướt qua, rồi lại lướt qua. Chris nhấn ga một cách ngập ngừng. Hắn chưa từng nghĩ mình sẽ vượt một đoạn đường dốc lạ lùng đến thế. Một dốc núi lả lướt quanh co, chẳng biết dẫn về đâu. Cua trái, rồi phải. Bên cạnh con đường bé nhỏ là cả một vực núi, xanh ngòm ngòm và sâu hoắm. Một bên núi, một bên vực, và chiếc Corrona như một bào tử màu xanh dương im lặng lách qua.
Nếu như, nó rơi xuống vực. Hoặc không kịp thắng lại trước một khúc quanh, lao vào núi.
Nếu như, họ chết.
Chris nín thở, bàn tay siết chặt vô lăng đã bắt đầu rướm mồ hôi. Hắn căng mắt ra nhìn từng khúc đường lộ rõ sau mỗi lần rẽ. Mắt hắn bị quấn chặt vào vòm xanh rì của cây cối. Người hắn như lâng lâng bay mỗi lần nương theo con đường mà lướt lên hay xuống một đoạn dốc. Bất chợt hắn thấy say mê con đường này, vẻ đẹp bí hiểm và chết chóc của nó, vẻ quyến rũ lả lướt như cuốn người ta lên những tầng mây. Cả sự sợ hãi thót lòng. Và toàn thân như được lọc hết qua một màu xanh.
Thế rồi hắn thấy, chuyện mình đang làm thật là vô nghĩa. Ấy là khi, đột nhiên hắn nghĩ đến biển, cái hải cảng xa xôi đáng nguyền rủa mà hắn đang nhắm tới. Đèo, biển, hải cảng, vòm cây, hẻm núi, vực, tại sao lại là tất cả những thứ đó. Mà không phải chỉ đơn giản là cuộc sống thường ngày với một tách cà phê nóng vào buổi sớm?
Tất cả xảy ra trong cái tháng Sáu bất thường này.
Bỗng dưng Chris ghét Dan kinh khủng.
Cậu ta đang làm gì? Có lẽ ngủ. Có lẽ nằm co ro trên băng sau, nhìn lên mảng trời lọc qua cửa kính xe để đếm chuỗi đốm nắng trôi tuột qua mắt mình.
Có lẽ vẫn còn buồn bã.
Nhưng khi Chris buông trôi cho chiếc Corrona tuột đi trên một triền dốc uốn lượn, Dan đặt tay lên người hắn.
Bàn tay ấy, bàn tay vươn ra từ phía sau lưng ghế, cùng với toàn bộ thân người, chạm vào phía trước ngực Chris. Phía dưới cổ, ngay gần nơi trái tim.
Chris không nhìn xuống. Hắn không dám nhìn xuống. Lơ là một chút, biết đâu chiếc xe sẽ lao xuống vực. Thế nên mặc kệ thứ hơi nóng kỳ quặc tỏ ra nơi trái tim mình đang đập và vùng xúc giác gần kề, Chris vẫn giữ cho mắt mình nhìn thẳng.
Dan gần như nhoài hết người về phía trước. Cánh mũi cậu ta khẽ chạm vào phía sau gáy Chris. Chiếc Corrona chệch choạc vυ"t xuống triền dốc thoải. Trong khoảnh khắc, chẳng hiểu chuyện gì đã diễn ra. Một tiếng rít vụt lên khi bánh xe cạ mạnh vào mặt đường. Bên trong xe im lặng đến ngạt thở. Còn bên ngoài, chiếc xe chúi xuống, độ cao vùn vụt lướt về bên trên, cành lá thoắt chốc trở nên hung bạo.
Thoắt chốc, rồi biến mất.
Chỉ có nơi bàn tay chạm vào vùng gần với trái tim hắn, hơi nóng vẫn không thôi lan tỏa.
Dan đã nhìn qua gáy Chris về phía trước. Đăm đăm.
Khi chiếc Corrona đã đi gần hết qua cung đường dốc, cậu từ tốn rút tay về. Chris thở phào, như thể cả năm nay hắn bị nghẹn phổi và giờ đây khối nghẹn ấy đã được nhấc lên. Nhưng tim hắn vẫn còn đập mạnh, hoặc lâu lâu lại nhói lên một nhịp.
Cho đến tận bây giờ, ở cái khách sạn Rosa cũ kỹ này.
~
Suốt cả buổi sáng hôm đó, bầu trời chao chát chao chát tiếng những đàn chim phương nam. Từ miền cực buốt giá, chúng bay về thị trấn thành từng đàn lớn, cánh rợp cả một khoảng không trung. Trong những hơi gió luồn qua các ngõ ngách trong thị trấn, người ta có thể ngửi thấy mùi chúng. Lũ chim, chúng sà xuống mặt biển, tự do tận hưởng những thời khắc ấm áp của mùa hè. Tháng Sáu, buổi trưa là một khối hơi nóng khổng lồ úp trùm lên các bờ bãi. Biển thảnh thơi căng mình ra dưới bầu trời nóng rẫy. Đám thuyền ngoài xa, trông nhỏ xíu như kiến, chầm chậm lướt đi.
Mọi việc đều có vẻ ổn thỏa. Chưa có dấu hiệu gì sẽ mưa.
Chris nghĩ thế.
Hắn ngồi lười nhác như một con mèo bất đắc chí trong một quán café gần chợ hải sản. Ăn một lát cá phi lê rán và một cốc nhỏ nước quả lên men. Vẻ như cả hôm nay nữa, hắn sẽ chỉ ngồi đây thôi, cùng với thứ thời tiết vừa oi ả vừa rộng mở. Mùi cá tươi, hay mùi gạch những con tôm sống lùa hết vào trong bầu không gian chật hẹp. Chris nghĩ có lẽ áo hắn cũng đã có mùi như lũ cá rồi. Hay là mùi biển. Thứ mùi nồng, man mác vương khắp mọi nẻo, ùa vào trong khoang mũi, khiến mỗi lần tim hắn nhói lên lại càng thêm khó chịu.
Mỗi lần hắn nhớ đến hơi thở cậu phả sau gáy.
Liệu, có giống như hơi biển không nhỉ?
Thực lòng mà nói, Chris yêu chuyến đi này. Như yêu quán café nhỏ của hắn. Như yêu kem dâu trưa thứ hai. Rất vô căn cứ. Nhưng hắn yêu cảm giác phóng túng mà đơn côi tận cùng khi phóng đi trên những con đường thẳm. Hắn yêu rặng núi có cung đường đèo xanh rì lá. Yêu tháng Sáu bất chợt trùm phủ lên mọi nơi. Yêu những nét vẽ nhỏ như hoa trên rèm cửa, những nét vẽ trong bản đồ mô tả cái thị trấn lặng lẽ đầy mùi cá.
Cả thứ hơi nóng đau đáu u buồn đã từng đặt gần chỗ trái tim.
Có lẽ.