Người yêu của Dan, theo như những gì tất cả đều biết, đã chết ở Phi Châu.
Nàng là một thiếu nữ đẹp rực rỡ. Nàng quyến rũ như một ảo ảnh yêu đương. Đích thực nàng là một ảo ảnh yêu đương. Nàng thông minh và ngạo mạn. Và nàng đối xứ tàn tệ với không biết bao nhiêu gã trai, sau khi làm họ mê đắm bằng đôi mắt sâu thẳm của nàng.
Trong lá thư cuối cùng gởi cho Dan, cách thời điểm đau thương bí hiểm ở Phi Châu ấy rất lâu về trước, nàng bảo, nàng đã không còn yêu cậu nữa rồi. Chính xác hơn, không phải nàng không yêu cậu. Nhưng bởi cậu không yêu nàng, nên nàng xem như tình yêu nàng đã từng dành cho cậu như một con diều dứt dây trên bầu trời Afghanistan.
Diều. Dứt dây. Buông trôi trên bầu trời thăm thẳm của Afghanistan.
“Dan, em là một con bé ích kỷ tận cùng, vì thế em đã lừa dối, độc ác, tàn nhẫn và làm tổn thương rất nhiều người. Em đã muốn có anh bằng được. Em đã muốn giữ anh bởi vì ý thích sở hữu. Chỉ vì sở hữu. Anh không từ chối. Nhưng từ đó trở đi, tất cả những gì em nhận được là sự im lặng điềm nhiên lạ thường. Em tàn độc vì em muốn khuấy động ý chí anh. Em tin tưởng một lúc nào đó anh sẽ vùng dậy và quất siết lấy em, và em sẽ mỉm cười thoả mãn đón anh vào lòng. Em vô số lần làm trò điên khùng với anh. Nhưng anh chẳng phản ứng gì cả. Thế rồi em nhận ra em đau buồn biết mấy. Em đã tưởng mình sẽ rời bỏ anh nhẹ nhàng như với nhiều người khác. Nhưng với tất cả tâm sức dốc ra, em kiệt quệ, và đau buồn thay, chính khi ấy em nhận ra em yêu anh sâu sắc.
Em như con diều bị cứa dứt dây trong lễ hội hỗn loạn ở Afghanistan.
Em đã nghĩ mình sẽ sống thọ và hạnh phúc.
Nhưng không. Em sẽ không sống thọ mà hạnh phúc. Hoặc hạnh phúc sẽ ngắn ngủi như đời con thiêu thân. Hoặc em sẽ thiếu cả hai.
Dan, anh thờ ơ như thế.”
Trong lá thư, nàng tiên đoán số phận của mình.
Vài tháng sau đó, thông qua bạn bè, Dan nhận tin nàng chết. Ở Phi Châu. Ở hồ Victoria, thượng nguồn con sông Nile huyền thoại. Nàng đã chết trong những vòng nước xoáy. Dưới đáy sâu xanh thẫm, nàng thấy gì? Thấy gì?