Chương 54: Cậy đẹp làm càn

Tuy nói Chu Nhiêu là nữ hai, nhưng cũng không nhiều cảnh quay lắm, theo đoàn được hai tháng đã xong vai.

Lục Già vẫn còn ở lại quay, Chu Nhiêu có được thời gian một tháng để giải quyết công việc.

Vì để ra ngoài du lịch, Chu Nhiêu đặc biệt thương lượng với Vưu Cầm chuyển công việc trong hai tháng kia đến khoảng thời gian này, sau khi Vưu Cầm điều chỉnh sắp xếp xong, cả một tháng này Chu Nhiêu đều bôn ba ở các thành phố lớn, ngay cả Lục Già quay phim trong đoàn còn thoải mái hơn so với cô.

Bởi vì nguyên nhân như thế nên hai người cũng chưa có thời gian để trò chuyện.

Chẳng trách nhiều người không muốn tìm một nửa kia trong giới này, cho dù thật sự hợp ý, dựa vào kiểu yêu đương trường kỳ bận rộn không thể gặp mặt này, dù đối phương có là ngôi sao xa không thể chạm tới cũng sẽ chiếm được tới tay thôi.

Trương Uyển theo sau Chu Nhiêu cũng không tốt, cô ấy gầy đến nỗi cằm nhọn lên, suýt nữa ngủ đứng ở hiện trường công tác rồi.

Ngay cả Trương Uyển còn mệt thành như thế, Chu Nhiêu tất nhiên càng không cần phải nói.

Đến khi Lục Già hoàn thành vai diễn, Chu Nhiêu vẫn đang quay chụp tạp chí và ghi hình tiết mục ở nơi khác.

Ngay ngày quay xong Lục Già đã mua vé máy bay định chạy tới thành phố Chu Nhiêu đang làm việc, muốn tới khách sạn cô đang ở cho cô một sự bất ngờ.

Sáng sớm Chu Nhiêu đã phát hiện hôm nay Trương Uyển có chút không thích hợp, rõ ràng đã nhiều ngày mệt mỏi bơ phờ như vậy, sáng nay lại mặt mày hớn hở, chắc chắn có vấn đề.

"Em cười gì vậy?" Chu Nhiêu đỡ cổ xoay hông, mấy ngày nay mệt tới mức xương cốt của cô đều lỏng lẻo hết, ngay cả eo quần cũng rộng hơn không ít.

Sáng nay cô phải đi quay phỏng vấn độc quyền, đến chiều lại phải ghi hình chương trình phỏng vấn, buổi tối còn phải quay chụp phỏng vấn cho tạp chí.

Phỏng chừng đến khi cô bận rộn xong xuôi trở về cũng đã rạng sáng.

Trương Uyển đưa cho cô quả táo, "Không có gì ạ, hôm nay thời tiết rất tốt, lúc mới tới còn có mưa dầm kéo dài, cuối cùng hôm nay cũng thấy mặt trời."

"Nhìn không ra em còn cần phải quang hợp đấy." Chu Nhiêu nhìn cô ấy một cái, trong lòng lại càng cho rằng trong này có chuyện kỳ quái.

Trương Uyển không nói gì dời mắt, "Em cũng không phải cây cỏ, sao lại cần quang hợp chứ."

Cắn một miếng táo, Chu Nhiêu cười cười không đáp lời.

_________________________

Khi ghi hình phỏng vấn người ta hỏi không ít chuyện tình cảm của cô và Lục Già, về những vấn đề này ekip của cô đã sớm soạn đáp án cho cô rồi, Chu Nhiêu cứ đọc dựa theo là được.

Cũng may phóng viên cũng là người có bản lĩnh, cuộc trò chuyện của hai người xem như vui vẻ, Chu Nhiêu cũng thuận lợi hoàn thành sớm công việc rời khỏi.

Mới vừa vào xe bảo mẫu, Chu Nhiêu còn chưa ổn định chỗ ngồi, thoáng nhìn ánh dương bên ngoài, bỗng nhớ tới một chuyện ---

Nếu cô nhớ không nhầm, hẳn là ngày hôm qua Lục Già đã quay xong rồi.

Thoáng thấy dáng vẻ Trương Uyển rõ ràng là không yên lòng, Chu Nhiêu nheo mắt.

Không phải Lục Già tới đây chứ?

Thấy Trương Uyển đang vặn ngón tay, Chu Nhiêu thình lình hỏi: "Không phải em nói địa chỉ khách sạn cho Lục Già chứ?"

"Đúng ạ ---"

Trương Uyển không hề đề phòng mở miệng theo bản năng, đến khi cô ấy ý thức được bản thân đã bại lộ che miệng mình lại, tất cả đã muộn rồi.

Đôi mắt Chu Nhiêu khẽ rũ, lạnh lùng nói: "Chị với Lục Già ai mới là người phát lương cho em?"

Trong lòng căng thẳng, Trương Uyển như cây rau nhỏ bị cắt mà rũ đầu, căng thẳng nói: "Em biết sai rồi, sẽ không có lần sau."

"Tốt nhất là không có lần sau." Chu Nhiêu trừng mắt nhìn cô ấy một cái.

Tính ra đây đã là lần thứ ba, nếu Trương Uyển không mật báo với Lục Già, sao Lục Già có thể biết cô ở đâu, còn tới chỗ khách sạn cô đang ở nữa.



Nhưng mà... hai người các cô đã một tháng chưa gặp mặt rồi.

Đáy lòng Chu Nhiêu cũng thoải mái không ít, cô không nhịn được lấy điện thoại ra xem, lúc này mới phát hiện Lục Già nhắn cho cô mấy tin Wechat

Lục ngốc: Nhiêu Nhiêu, bây giờ mình có hơi đau đầu

Lục ngốc: Mình nhận được điện thoại của dì Trang, dì họ cắt hết hoa trong vườn rồi

Lục ngốc: Nghe dì Trang nói trên tường đã sắp bị dì ấy vẽ thành vườn thú rồi

Lục ngốc: Mình có chút muốn đánh người, làm sao bây giờ

"......"

Nội tâm Chu Nhiêu vô cùng phức tạp, cho dù cô đã gặp qua nhiều người kỳ lạ, nhưng đây vẫn là lần đầu cô thấy người như dì họ của Lục Già vậy.

Vì sao lại vẽ lung tung trong nhà người khác, loại hành vi nếu do trẻ con làm sẽ bị đánh đòn này lại do một người lớn bốn mươi tuổi trong nhà làm?

Vừa lúc định đi ăn cơm, Chu Nhiêu dứt khoát gọi điện thoại cho Lục Già.

Điện thoại thật lâu không có ai bắt máy, ngay lúc Chu Nhiêu nghĩ Lục Già đang vội không có thời gian nghe máy, đối phương rốt cuộc cũng bắt mát, lọt vào tai là tiếng chà xát rất nhỏ và tiếng hít thở có vẻ nặng nề.

"Nhiêu Nhiêu, bây giờ cậu đang nghỉ ngơi sao?" Giọng Lục Già vẫn thế, nhưng ngữ điệu lại hơi nặng hơn so với trước.

Xem ra cậu ấy thật sự tức giận không ít.

"Ừ, mình vừa mới xem tin nhắn cậu gửi." Chu Nhiêu nói: "Sao lại thế?"

Bên kia Lục Già hít một hơi thật sâu, ngữ điệu bất giác nặng hơn mấy phần, "Mình mới vừa trở về nhìn xem, bức tường ở lầu một đều bị sơn lại hết rồi, dì Trang nói còn nhẹ, đây sao là bị dì ấy vẽ thành vườn thú được, đến cả trần nhà cũng bị dì ấy in một đống dấu tay màu đỏ.

Dấu tay màu đỏ trên trần nhà......

Chu Nhiêu tưởng tượng một chút, nếu cô là Lục Già chắc sẽ thật sự sẽ đánh nhau với người dì họ kia mất.

Lục Già cố nén lửa giận trong lòng, nói: "Hai thùng sơn lớn cũng không còn lại chút nào, đến cả vật dụng trong nhà cũng phải đổi."

"Buồn cười nhất chính là, mình hỏi dì ấy sao lại làm như vậy." Lục Già cười lạnh nói, "Cậu biết dì ấy nói sao không?"

"Dì ấy nói chơi vui."

Chu Nhiêu nghe lời này cũng có chút bốc hỏa, khó tin nói: "Cậu có đánh dì ấy không?"

Lục Già hít sâu mấy hơi, lại kìm nén lửa giận trong lòng, "Không có, thân thể dì ấy không tốt lắm, mình nói nếu dì ấy ở đây không vui có thể tới nhà bạn dì ở, dì ấy nói dì ấy ở rất vui, mình không ở đây rất tốt."

"......"

Chu Nhiêu không thể không cảm thán Lục Già được dạy dỗ tốt, nếu là cô chắc đã sớm ném hành lý của người dì họ này ra ngoài, may mà nhà cô không có họ hàng nào như vậy.

Không thể không nói, Chu Nhiêu có chút tò mò đối với người dì họ cậy đẹp làm càn này, cô không khỏi hỏi: "Rốt cuộc người dì họ này của cậu xinh đẹp thế nào mà lại có thể dưỡng thành tính cách như vậy?"

Phải đẹp tới mức nào mới có thể dưỡng thành tính tình tùy hứng như thế được?

Lục Già bên kia trầm ngâm một lát: "Ừm... đại khái là mình bị dì ấy chọc tức nhiều lần muốn động thủ, nhưng nhìn đến mặt dì ấy vẫn không xuống tay được."

Chu Nhiêu nghe lời này kinh ngạc đồng thời cũng có chút tức giận, mệt cho cô nghĩ Lục Già là ngại luân lý đạo đức các loại mới không động thủ, kết quả lại bởi vì dáng vẻ dì họ này rất đẹp, không nhẫn tâm xuống tay?

Chu Nhiêu cười lạnh nói: "Nói vậy là không có gì phải không, mình bên này đang bận, cúp máy trước."

Không để ý tới tiếng kêu của Lục Già, Chu Nhiêu dứt khoát cúp máy.



Ngay cả Trương Uyển cũng cảm thấy lửa giận đột ngột của cô, theo bản năng thả nhẹ hơi thở.

Chu Nhiêu tức giận ngực phập phồng dữ dội, dáng vẻ sóng trào mãnh liệt khiến Trương Uyển nhìn thấy trong lòng cực kỳ hâm mộ.

Điện thoại đột nhiên đổ chuông, Chu Nhiêu cũng không thèm nhìn đã cúp máy, dứt khoát chỉnh về chế độ im lặng, vứt điện thoại vào lòng Trương Uyển.

Trương Uyển luống cuống tay chân cầm điện thoại, điện thoại lại rung lên, hai chữ "Lục ngốc" sáng loáng trên màn hình biểu lộ thân phận của người gọi tới.

Xem ra chị Già nói gì sai chọc Nhiêu ca tức giận rồi.

Chu Nhiêu lạnh lùng nghiêm mặt tựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần, đến khi chuông điện thoại của Trương Uyển vang lên ---

Trương Uyển vội cầm điện thoại ra, sau khi nhìn thấy tên người gọi, không nhịn được còn cẩn thận nhìn sang Chu Nhiêu, thấy người kia còn đang nhắm mắt dưỡng thần, nên nhận cuộc gọi:

"Alo, em là Trương Uyển." Trương Uyển lén quan sát Chu Nhiêu, vừa lên tiếng trả lời: "Vâng, chị ấy ở đây, vâng---"

Một ánh mắt sắc bén như đao phóng đến, Trương Uyển theo bản năng ngồi nghiêm chỉnh, đưa điện thoại đến trước mặt cô, mặt kéo căng nói: "Nhiêu ca, chị Già tìm chị."

Chu Nhiêu đang định nói "Cúp máy đi", bỗng cảm thấy bản thân có phải hơi quá đáng hay không, mới đầu cũng chính cô hỏi rốt cuộc dáng vẻ người dì họ kia đẹp cỡ nào, hơn nữa Lục Già cũng chỉ miêu tả với cô xem người kia đẹp ra sao, cô phản ứng lớn như vậy thật có vẻ có chút làm kiêu.

Nhưng thật sự khiến người ta khó chịu mà.

Dù trong lòng khó chịu, Chu Nhiêu vẫn đặt điện thoại lên tai, lạnh lùng nói: "Còn chuyện gì nữa?"

Người bên kia đầu dây như nói nhanh đến không kịp dừng: "Nhiêu Nhiêu cậu đừng hiểu lầm, thật sự mình đã giải quyết xong rồi, câu vừa nãy chỉ là miêu tả với cậu chút thôi, không có ý tứ gì khác! Nếu cậu không tin bây giờ mình đi đánh dì ấy một trận, vừa lúc trước đây mình từng bị dì ấy đá vào hồ nước, bây giờ thù mới hận cũ cùng tính cho rõ ràng!"

Chu Nhiêu cũng đã sớm nghĩ vậy, nhưng khi nghe Lục Già nói thế, giọng vẫn dịu đi một chút, "Ừ, cho nên cậu còn việc gì nữa không?"

Lục Già bên kia nghe ra ngữ điệu dịu đi của cô, "Có, mình muốn nghe giọng cậu một chút, cậu đừng cúp máy được không."

Suýt nữa bị chọc cười, Chu Nhiêu kiềm giọng, trầm giọng nói: "Cậu muốn nghe sẽ cho cậu nghe à?", nói xong liền cúp máy, trả điện thoại cho Trương Uyển.

Làm việc bên cạnh Chu Nhiêu nhiều năm như vậy, Trương Uyển nhìn ra được lúc này tâm tình của cô khá hơn không ít, trong lòng không khỏi lấy làm lạ, phụ nữ trong tình yêu quả nhiên không thể hiểu nổi.

Đưa trả điện thoại lại cho Chu Nhiêu, Chu Nhiêu trông thấy liền nhận về.

Màn hình quả nhiên nhìn thấy mấy tin nhắn Lục Già gửi tới:

Lục ngốc: [hình ảnh]

Lục ngốc: Đây chính là dì họ xinh đẹp nhất kia

Lục ngốc: Đừng giận mà, chúng ta đã một tháng chưa gặp mặt rồi, cho mình nghe giọng cậu chút không được sao?

Ấn mở xem bức ảnh kia, ánh mắt Chu Nhiêu phút chốc bị người phụ nữ trẻ tuổi ở bên trái hấp dẫn.

Không chút khoa trương mà nói, tuy Chu Nhiêu đã lăn lộn trong giới này nhiều năm nhìn thấy không ít người đẹp đỉnh cao, nhưng khi nhìn người phụ nữ này, cô cũng nhịn không được ngừng thở.

Trong lòng quỷ dị thừa nhận câu nói kia của Lục Già, đối diện với một người đẹp thế này, dù là cô cũng không xuống tay được.

Thấy thần sắc cô khác thường, Trương Uyển tò mò nhìn cô, "Nhiêu ca chị xem gì thế?"

Chu Nhiêu khẽ nhíu mày, "Xem tiên nữ."

Trương Uyển âm thầm bĩu môi, lại ân ân ái ái!

Chu Nhiêu đưa điện thoại tới trước mặt Trương Uyển, "Đây, chia sẻ cho em."

Vốn tưởng là hình selfie của Lục Già, Trương Uyển ôm suy nghĩ xem nữ thần nhìn vào màn hình, bỗng kinh diễm trừng to mắt.

Vị thần tiên tỷ tỷ này là ai? Từ hôm nay trở đi, vị này chính là nữ thần bổn mệnh của cô ấy!