🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ "Nếu đã lăng xê cp, đương nhiên chúng ta phải làm cho đầy đủ, độ phổ biến của hai người đều rất cao." Tôn Nghiễm Nho đẩy gọng kính vàng, lộ vẻ nho nhã lại lão luyện, anh ta nói: "Mối tình này ngay từ đầu đã chịu sự chú ý, giai đoạn sau đương nhiên cũng phải thế, chẳng lẽ cô Chu định không làm gì cả, chỉ tương tác với danh nghĩa người yêu trên Weibo thôi ư?"
"......"
Đúng thật là cô đã nghĩ như thế, người đại diện của cô cũng nói thế mà.
Chu Nhiêu không lưu dấu vết liếc mắt sang Vưu Cầm một cái, người kia bình tĩnh như thường, cô cũng không nhìn ra rốt cuộc lúc trước Vưu Cầm là không biết hay là lừa gạt cô, nhưng xem ra hiện tại cũng chẳng có gì khác biệt, bởi vì trên hợp đồng chỉ còn thiếu mỗi chữ ký của cô.
Chữ của Lục Già vẫn phóng khoáng khí khái như mọi khi.
Chu Nhiêu lơ đãng nghĩ, cô giơ phần hợp đồng kia lên, nói: "Nhưng tôi nghĩ, không phải lịch trình công tác của cô Lục đã sắp xếp hết rồi sao?"
"Chuyện này cô Chu không cần lo lắng, trong khi hợp tác cùng cô Chu, những chuyện kia đều có thể lùi lại sau." Tôn Nghiễm Nho vô cùng tốt tính mà tâng bốc một câu, lại như nhắc nhở nói: "Hiện tại các cô đã là người yêu, sau này cô Chu phải chú ý cách xưng hô với người yêu nhé."
Chu Nhiêu mỉm cười siết chặt hợp đồng, vì mang khẩu trang khiến cho giọng nói có chút khó chịu, "Vâng, tôi sẽ chú ý."
Vưu Cầm hạ giọng thúc giục: "Mau ký tên đi."
Chu Nhiêu bĩu môi, thật sự cô rất muốn xoay người bước đi, chuyện này ngay từ đầu đã là một cái bẫy, mệt cho cô còn ngây ngây ngốc ngốc mà nhảy vào trong, cô thật đúng là có tiến bộ.
Trương Uyển thức thời dâng bút ký tên, dáng vẻ ân cần khiến Chu Nhiêu nhịn không được giương mắt lườm cô ấy, đối phương vẫn nở nụ cười vô tội, Chu Nhiêu chỉ đành cầm bút, ký tên mình vào chỗ trống.
Hợp đồng chia làm hai bản, công ty mỗi nhà giữ một bản, hợp đồng người yêu Lục Già Chu Nhiêu chính thức có hiệu lực.
Ký tên xong, Chu Nhiêu ra hiệu Trương Uyển đem mũ đến dự định chạy lấy người, Vưu Cầm ung dung ngăn cản cô, "Hiếm khi cô Lục đến Nguyệt Tinh một lần, là người yêu không phải nên đưa cô ấy đi tham quan xung quanh sao?"
Chu Nhiêu:......
Một kiếp này thật đúng là tránh không khỏi.
Chu Nhiêu liếc mắt nhìn Lục Già vốn chưa từng mở miệng nói chuyện từ sau cuộc họp, trong lòng nhịn không được thở dài.
Thật ra Lục Già là một người bạn rất tốt, nếu không lúc trước cô sẽ không bị rơi vào, đến giờ vẫn còn ở trong đó giãy dụa không có kết quả, không thể thoát thân.
Không làm người yêu, làm bạn bè bình thường cũng rất tốt. Nhưng làm người yêu giả, vì sao cô lại không thể khiến bản thân hoá thân vào vai diễn người thầm mến chứ? Chỉ đơn giản trước ống kính tỏ vẻ thân thiết một chút, ánh mắt nóng bỏng một chút, đường đường là ảnh hậu như cô ngay cả chút khả năng diễn xuất ấy cũng không có sao?
Một mực trốn tránh như vậy mới càng thêm lộ vẻ chột dạ, Chu Nhiêu cô cũng không phải cô gái nhỏ gặp chuyện chỉ biết trốn tránh.
Trăm nghìn suy nghĩ chẳng qua chỉ trong nháy mắt, Chu Nhiêu nhanh chóng điều chỉnh lại tâm tình, cô cầm mũ trong tay Trương Uyển đội lên, nhìn Lục Già, giọng điệu vô cùng thân thiết nói: "Còn ngồi đấy làm gì? Tôi đưa cậu ra ngoài tham quan."
Thân thể Lục Già còn chưa động, trên mặt đã nhuộm lên ba phần ý cười nhẹ nhàng, "Ừ."
Lục Già đứng dậy, trợ lý bên cạnh liền đưa mũ cho cô, Lục Già nhận mũ đang chuẩn bị đội, Chu Nhiêu chủ động đi đến cầm mũ trong tay cô, dịu dàng giúp cô đội mũ, thuận tay sửa sang lại tóc cho cô.
Theo động tác của Chu Nhiêu, một làn hương gỗ xen lẫn với hương thơm cay nồng ấm áp nhàn nhạt phả vào mặt, trong ổn trọng lại lộ ra mấy phần nồng nhiệt.
Là hương trà gừng của Fudia, loại nước hoa mùa đông yêu thích của Chu Nhiêu sau khi thành danh.
Khi Lục Già biết được đây là loại nước hoa Chu Nhiêu thích nhất, cố tình mua một lọ, đáng tiếc một chuỗi vị cay nồng khiến cô không thể thưởng thức nổi loại nước hoa ấy, lọ trà gừng vẫn cao ngạo đứng bên cạnh những lọ nước hoa cô thường dùng.
Mãi đến hôm nay, rốt cuộc Lục Già cũng nhận ra chỗ quyến rũ của loại nước hoa này.
Sau khi đội mũ cho Lục Già, Chu Nhiêu liền cho tay vào túi, "Đi thôi.", cô vốn thể hư, chân tay dễ dàng phát lạnh, hôm nay ra cửa lại quên mang găng tay, cũng chỉ có thể giữ ấm bằng túi.
Lục Già đi theo phía sau Chu Nhiêu, hai trợ lý liếc nhau, yên lặng duy trì khoảng cách.
Vừa ra khỏi phòng họp, Chu Nhiêu định đưa Lục Già đến phòng nghỉ của mình ngồi một lát. Vưu Cầm ngoài miệng nói đưa Lục Già tham quan công ty, nhưng thứ Nguyệt Tinh có thì Thiên Đông cũng có, sao cô có thể thật sự đưa Lục Già đi tham quan công ty chứ.
"Cậu ---" Lục Già mới vừa mở miệng, Chu Nhiêu đã quay đầu gọi Trương Uyển, Lục Già liền im lặng không nói gì.
"Trương Uyển!" Chu Nhiêu vẫy vẫy tay về phía sau cách đó không xa, Trương Uyển chần chừ nhìn đồng bọn bên cạnh một cái, đồng bọn làm động tác bảo cô ấy đi qua, lúc này cô ấy mới nhanh chóng bước tới.
"Chuyện gì vậy Nhiêu ca." Trương Uyển hỏi, lại nhịn không được liếc mắt trông sang Lục Già, Lục Già chú ý tới lịch sự gật đầu, Trương Uyển ngại ngùng dời mắt.
"......"
Chu Nhiêu vẫn nhịn xuống xúc động muốn gõ trán cô ấy, nói: "Em xuống mua cho chị ly ca cao marshmallow nóng, 80% đường, đưa đến phòng nghỉ." cô nghiêng đầu hỏi Lục Già, nói: "Tuy biết cậu không ăn những thứ không tốt cho sức khỏe, nhưng mà ---"
Lục Già đã nói trước với Trương Uyển: "Nước cam, không thêm đường."
Chu Nhiêu lúc này mới gật đầu, "Nhân tiện hỏi xem trợ lý của Lục bảo muốn uống gì, tính vào tài khoản của chị luôn."
Cô vốn tưởng rằng sẽ không thể gọi biệt danh "Lục bảo" này được nữa, không ngờ nhiều năm xa cách, cô vẫn có thể thản nhiên mà gọi Lục Già là "Lục bảo".
Quả nhiên cô kiên cường hơn bản thân nghĩ nhiều.
Sắc mặt Trương Uyển chần chừ, "Nhiêu ca, chị Cầm nói ---"
Không nghe Trương Uyển nói xong, Chu Nhiêu giơ tay như đầu hàng, "50% đường, không thể ít hơn nữa."
Trương Uyển biết thật ra cô còn có thể giảm hơn được nữa, nhưng Lục Già còn ở đây, cô ấy nên chừa chút mặt mũi cho Chu Nhiêu.
Ví dụ như không dễ tăng cân, nên không cần ăn kiêng.
Thấy Trương Uyển ngoan ngoãn đi tìm đồng bọn, Chu Nhiêu lúc này mới nói với Lục Già, ngữ điệu vô cùng thân thiết, "Trợ lý này của tôi là fan trung thành của Già thần, nếu cậu không để ý, tí nữa cho em ấy cơ hội chụp chung bức ảnh nhé."
Lục Già tỏ vẻ bất đắc dĩ nói: "Cậu đã mở lời, sao mình có thể để ý."
Mặc dù đang đeo khẩu trang cũng không cản trở Chu Nhiêu cười ra tiếng: "Hahahaha."
Nghe được tiếng cười của cô, đôi mắt Lục Già khẽ sáng, khóe môi bất giác nâng lên.
Xứng đáng là "chị cả" của Nguyệt Tinh, phòng nghỉ của Chu Nhiêu là xa hoa thoải mái nhất trong tất cả nghệ sĩ, ánh sáng và khung cảnh bên ngoài cũng là tốt nhất. Chẳng qua Chu Nhiêu không thường đến nơi này, phần lớn thời gian nghỉ ngơi của cô đều trải qua trên máy bay hoặc xe bảo mẫu*.
*Xe bảo mẫu: loại xe có không gian rộng, chở được nhiều người, được trang bị đầy đủ với nhiều chức năng, có thể được dùng như một phòng nghỉ tạm thời, phòng thay đồ hoặc phòng trang điểm cho các ngôi sao.
Nguồn: https://baike.baidu.com/item/%E4%BF%9D%E5%A7%86%E8%BD%A6/1949096
Tuy rằng trong phòng nghỉ đã mở hệ thống máy sưởi, nhưng tay Chu Nhiêu vẫn lạnh, cô làm ổ trên ghế salon tìm tư thế thoải mái nhất, dáng vẻ lười biếng nói với Lục Già: "Đừng khách sáo, tùy tiện ngồi."
Ngồi xuống chiếc sofa đơn gần Chu Nhiêu nhất, Lục Già nói: "Người đại diện của cậu bảo cậu đưa mình đi tham quan, cậu lại đưa mình tới nơi này lười biếng?"
Chu Nhiêu cười cười, không chút lưu tình vạch trần: "Nói như cậu thật sự muốn đi tham quan nơi này vậy, chẳng lẽ trọng điểm không phải là tôi đưa cậu đi sao?"
Nghe được lời này mặt mày Lục Già đều giãn ra vài phần, ý cười còn chưa hiện, Lục Già lại lộ ra mấy phần chần chừ, cô nói: "Hôm qua ---"
"Cậu còn nói, hôm qua khiến tôi sợ nhảy dựng." Chu Nhiêu nghiêng đầu nhìn cô, giọng điệu ẩn chứa oán trách thân mật, "Tôi đang ăn lẩu sau lưng người đại diện, một cuộc điện thoại của chị ấy gọi tới khởi binh vấn tội, dọa tôi nghĩ chị ấy phát hiện tôi đang lén ăn lẩu.", không mảy may đề cập tới chuyện Lục Già đăng Weibo.
Lục Già nghe nói thế khóe môi hơi nâng lên, "Chị ấy có phát hiện không?"
Chu Nhiêu thở dài phiền muộn, "...... Lúc chị ấy tới thì phát hiện."
Lục Già không khỏi cười khẽ thành tiếng, chỉ là ý cười chưa chạm đến đáy mắt.
Cô không phải kẻ ngốc, nghe ra được Chu Nhiêu đang tránh đi đề tài kia.
"Đã qua lâu như vậy, cậu vẫn còn dùng loại nước hoa kia à." Chu Nhiêu than nhẹ, "Giờ đã là mùa đông, còn dùng hương lạnh như thế."
Loại nước hoa K&D hương núi lạnh kia, là lúc trước cô dùng tiền tiêu vặt nửa năm đặc biệt chọn làm quà sinh nhật mười tám tuổi cho Lục Già, Lục Già rất thích nước hoa này, chỉ cần là lúc các cô ra ngoài chơi, Lục Già sẽ dùng loại nước hoa này.
Không ngờ đã qua lâu như vậy, cậu ấy vẫn còn dùng.
Có lẽ, Lục Già là vì cuộc gặp hôm nay mà cố ý dùng nó? Là để tỏ ra xem trọng người bạn này.
"Mình thích nó, tới giờ vẫn thích." Lục Già hàm ý nói, "Chẳng phân biệt mùa nào."
Chu Nhiêu nghe vậy ngẩn ra, đang định nói gì, cửa phòng nghỉ bỗng bị đẩy ra, Trương Uyển cầm hai ly nước đã đóng gói kỹ lưỡng tiến vào. Chu Nhiêu mới đưa tay khỏi túi, nhận ca cao marshmallow Trương Uyển đưa qua.
Lòng bàn tay lạnh lẽo áp vào thành cốc bị nhiệt độ ấm áp kia làm cho nhoi nhói, nhưng sau khi cảm giác châm chích qua đi, bàn tay dần ấm lên.
Trương Uyển đưa nước cam cho Lục Già, Lục Già nhẹ gật đầu nói cảm ơn, cầm trong tay nhưng chưa uống, ánh mắt vẫn dừng trên người Chu Nhiêu.
Chu Nhiêu tháo xuống khẩu trang cắn ống hút nhẹ nhàng hút một ngụm, vẫn mang kính râm, không có ý định gỡ xuống.
Thấy cô còn mang kính râm, Lục Già nói: "Không tháo kính râm xuống à?"
Chu Nhiêu cũng không ngẩng đầu lên, "Không được, quầng thâm tôi quá dày lại có mụn, trang điểm che không nổi, tôi không bỏ xuống được."
"Nơi này cũng không có người ngoài, cậu không cần mang." Lục Già không đồng tình nhíu mày.
Chu Nhiêu nhả ống hút ra, ống hút bị cô cắn không còn tròn như lúc đầu nữa, khóe môi cô cong lên, hơi bất đắc dĩ nói: "Vậy cũng không được, nói thế nào chúng ta cũng là người yêu lần đầu gặp mặt, ai gặp người yêu lại không sửa soạn cho mình thật xinh đẹp chứ, tôi cũng không thể để cậu nhìn thấy dáng vẻ mình như vậy."
Không đợi Lục Già phản ứng, Chu Nhiêu lại ngẩng đầu liếc sang Trương Uyển, bổ sung: "Trợ lý của tôi còn là fan của cậu, tôi tiều tụy ngồi cạnh cậu như vậy, vậy không phải em ấy sẽ càng thích cậu sao, tôi không đồng ý."
Không thể nhìn đến khuôn mặt Chu Nhiêu, Lục Già có chút thất vọng, nhưng chỉ cần một phần làn da trắng nõn, và đôi môi đỏ thắm xinh đẹp kia cũng đủ để khiến người ta mơ màng.
Nghĩ đến vừa rồi Chu Nhiêu có nhắc tới với mình, Lục Già chủ động hỏi Trương Uyển có muốn chụp ảnh chung hay không, khiến cho Trương Uyển vừa hưng phấn lại ngại ngùng gật đầu, Trương Uyển nhìn một vòng, cuối cùng đưa điện thoại cho Chu Nhiêu, nhờ cô chụp ảnh giúp.
Chu Nhiêu bĩu môi, nhưng vẫn chụp ảnh cho bọn họ.
Ảnh vừa chụp xong, trợ lý Lục Già đã bước vào, đến bên cạnh Lục Già thấp giọng nói: "Chị Già, buổi chiều đã hẹn với đạo diễn Trương, chúng ta nên đi rồi."
Lục Già mày liễu khẽ nhíu, Chu Nhiêu lại hiểu lòng người mà nói: "Cậu mau đi đi, lần sau chúng ta lại gặp."
Nghe nói thế, mắt Lục Già khẽ sáng, cô lấy điện thoại ra nói: "Hôm qua mình thêm Wechat của cậu, cậu còn chưa đồng ý."
Chu Nhiêu lúc này mới nhớ tới còn có chuyện này, vừa mở Wechat ra vừa nói: "À, hôm qua bị người đại diện giục xem kịch bản, quên mất việc này, bây giờ tôi thêm đây."
Mục bạn bè quả nhiên có lời mời kết bạn của Lục Già, Chu Nhiêu nhấn chấp nhận, rồi chuyển sang giao diện nhắn tin với Lục Già.
Nhìn thấy thông báo mới trong Wechat, đôi mắt Lục Già sáng lên, cô cong khóe môi, cũng chưa thỏa mãn với lần gặp ngắn ngủi này.
Nhìn theo Lục Già rời đi, Chu Nhiêu nhịn không được uống ly ca cao nóng đã nguội lạnh, bĩu môi chán ghét.
Chẳng ngọt tí nào.