Chương 26: Thăm đoàn phim

Một lão Tề táo bạo ---

Chu Nhiêu nhấn vào phần giới thiệu, nhìn lại phần giới thiệu không thể rõ ràng hơn, biết được vị này là ai, cô cố nén cười theo dõi ông lão này.

Nhưng mà "sinh lòng quyến rũ lão già" ---

Chu Nhiêu có chút tò mò ấn mở video, không có hình ảnh, chỉ có âm thanh truyền đến, giọng nữ kệch cỡm chỉ vừa nói một câu "Chủ tịch Tề phải không? Là tôi, Chu Huyên." Chu Nhiêu đã vội vàng tạm dừng video.

Nghe thấy những lời này cũng khiến cô nuốt không trôi, nếu nghe hết không chừng phải nôn cả bữa sáng ra mất.

Vẫn nên xem khu bình luận có dân mạng nào nhiệt tình tóm tắt nội dung không.

Quả nhiên, bình luận nhiều like nhất chính là một dân mạng nhiệt tình tóm tắt cho những quần chúng ăn dưa bất tiện không xem được video:

"Đây là ghi âm cuộc gọi, nội dung là: Chủ tịch Tề phải không, là tôi Chu Huyên. Tôi tìm ngài còn có chuyện gì nữa, còn không phải chuyện đó sao. Tôi lại không làm gì cả, sao ngài lại ức hϊếp tôi. Không những ức hϊếp tôi, bên nhãn hàng hủy hợp tác còn không nói, còn dùng loại lý do này, tôi đạo đức dơ bẩn, ngài cũng thật xấu xa (phiên dịch viên đã bỏ mình, các học sinh còn lại chờ thuận tiện tự xem đi)"

"Hahahahaha, đừng nghe phiên dịch viên nói bừa, đó chính là toàn bộ nội dung, bởi vì ông ấy tức giận cúp máy luôn rồi"

"Cảm ơn ông đã giúp người ta thể nghiệm một phen cảm giác được mỹ nhân quyến rũ, chưa kể, có chút thích"

"Cmn, lúc đi vệ sinh bấm mở video, bây giờ điện thoại rớt trong bồn cầu rồi, ông chuẩn bị bồi thường cho cháu thế nào?"

"Nôn nôn nôn!! Thật buồn nôn!! Vừa nghe đã muốn đá cô ta một cái ra ngoài không gian luôn!"

"Đây là cảm giác của người có tiền sao? Có chút ghen tị, tôi cũng muốn bị sinh lòng quyến rũ"

"Chu Huyên có chút lợi hại nha, loại ham muốn này, công phu liếc mắt đưa tình đạt tới đỉnh cao luôn, trước kia tôi chỉ cảm thấy cô ta ngoại trừ liếc mắt đưa tình cái gì cũng không làm được, tôi nhận lỗi"

"Hhhh xem ông ấy tức giận, bạn già vứt mũ uy hϊếp, thật sự siêu cấp đáng yêu!"

"Cho nên Chu Huyên bị bên nhãn hàng hủy hợp tác thật sự là do ông ấy làm? Vậy không phải nói rõ, tin Chu Nhiêu được bao nuôi là do Chu Huyên tung ra hay sao"

"Lầu trên đừng nói bừa, Nhiêu ca không có được bao nuôi, đã nói ông ấy là fan Nhiêu ca rồi!"

Mà nhóm fans của Chu Huyên cũng không thấy bóng dáng, nếu là trước đây, fans Chu Huyên đã sớm lên tiếng mắng chửi, bây giờ lại im như thóc.

Nhìn lại hot search Weibo, Chu Huyên quấy rối ông cụ rõ ràng nằm trong top ba hot search, những tin xấu liên quan đến cô ta trước kia đều bùng phát lên hot search.

Liếc mắt xem qua, trên hot search cơ hồ đều được Chu Huyên ôm trọn. Đây vẫn là lần đầu tiên Chu Huyên dùng phương thức này ôm trọn hot search, so với hôm qua Chu Nhiêu lên hot search còn khó coi hơn nhiều.

Chu Nhiêu xem đến ngon miệng, ngay cả cà rốt xưa nay không thích ăn cũng ăn đến không còn một mẩu. Lúc Trương Uyển tới, thấy chiếc bát trống rỗng của cô, kinh hãi nhịn không được đặt câu hỏi: "Nhiêu ca chị ăn ngon vậy sao?"

Chu Nhiêu lúc này mới phát giác bản thân đã ăn xong, lau miệng chậm rì rì nói: "Cũng được."

Trương Uyển thu dọn bát cho cô, cười hì hì hạ giọng: "Nhiêu ca xem chưa, chủ tịch đăng Weibo đó."

Đôi mắt Chu Nhiêu khẽ nâng liếc nhìn cô ấy một cái, "Xem rồi."

Mắt Trương Uyển sáng lên, vội ngồi xuống đối diện cô, gấp gáp muốn chia sẻ cảm tưởng, "Suýt nữa em cười chết rồi, mệt cho cô ả xấu xa kia nghĩ ra được, thật sự là báo ứng!"

Chu Nhiêu xòe ngón tay, "Chị phải cảm ơn ông ấy, chuyện này làm phiền ông ấy rồi."

Vừa nghe lời này, sắc mặt Trương Uyển trở nên có chút mất tự nhiên, cô ấy ấp a ấp úng nói: "Ông ấy rất đáng yêu, nhưng người ta có bạn già rồi, chị đi cảm ơn ông ấy như vậy, chắc sẽ tạo phiền toái cho ông ấy?"

Chu Nhiêu híp mắt nguy hiểm, "Em suy nghĩ gì vậy?", trông cô giống loại người này sao?



Trương Uyển than thở, "Tuy rằng chị và ông ấy không có gì, nhưng ông ấy vì chị mà chuyển hết tài nguyên của Chu Huyên cho Lữ Viện Viện, nếu bạn già của ông ấy biết, bạn già của ông ấy có thể tức giận không?"

Chu Nhiêu kiềm chế xúc động muốn trừng mắt, thoáng thấy nhân viên công tác cách đó không xa, đành phải đưa tay gõ ót cô ấy, "Em lại nói bậy bạ gì đó? Chị nói là việc hôm qua truyền ra ngoài tin tức này, chị phải cảm ơn ông ấy ra mặt giải thích!", người ta thân thể không tốt một mực tĩnh dưỡng, ai ngờ trên mạng lại náo loạn một trận như vậy, lỡ đâu chọc tức ông ấy thì sao?

Về phần Chu Huyên bị hủy hợp tác rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, không ai có thể nói chính xác. Nếu cô đem chuyện này đi cảm ơn ông ấy mới là kỳ quái.

"Aaa." Trương Uyển giật mình sờ đầu, che lại chiếc ót bị đánh, cười cười, "Em nói vậy thôi......"

Chu Nhiêu lườm cô ấy một cái, người kia nuốt lời nói xuống, nhanh tay lẹ chân dọn dẹp bát đũa.

Phần quay phim buổi chiều vô cùng thuận lợi, cảnh diễn của Chu Nhiêu ít hơn nam nữ diễn viên chính, phần nhiều thời gian đều xem hai vị tiền bối biểu diễn.

Mới vừa quay xong, cổ Chu Nhiêu căng cứng vô cùng, cô ngồi ở khu nghỉ ngơi muốn bảo Trương Uyển xoa bóp cho mình, không biết do tác dụng tâm lý hay sao, cô vẫn cảm thấy Trương Uyển xoa bóp không thoải mái bằng Lục Già.

Trương Uyển vừa bóp vừa đấm, cười hì hì nói: "Nhiêu ca, trước kia chị cũng không giống bây giờ.", trước đây Nhiêu ca quay phim cả ngày cũng không cần bóp vai đấm lưng như vậy.

Chu Nhiêu lười ngẩng đầu, chỉ lật kịch bản, "Em cứ xoa bóp tốt là được rồi, lát nữa cho em tiền thưởng."

Vừa nghe lời này cả người Trương Uyển đều ngập tràn động lực, "Em nhất định xoa bóp thoải mái dễ chịu", sớm biết vậy lúc trước đã đi học một lớp massage, còn có thể kiếm được không ít tiền thưởng.

Chu Nhiêu không lên tiếng trả lời, chuyên chú xem kịch bản, không chút chú ý xung quanh xảy ra chuyện gì.

Trương Uyển phía sau như đột nhiên khai sáng, Chu Nhiêu hài lòng gật đầu, "Mạnh chút nữa."

"Được."

Giọng nói trong trẻo lộ ra vẻ mềm mại ngọt ngào.

Chu Nhiêu nghe tiếng vội quay đầu nhìn, Trương Uyển vốn đứng sau lưng không biết từ bao giờ đã biến thành Lục Già.

"Sao cậu lại đến đây?" Chu Nhiêu kinh ngạc nhìn cô, thoáng nhìn Trương Uyển đứng cười trộm bên cạnh, mắt đảo qua, người kia lập tức quay đầu thành trạng thái cá muối.

Lục Già đỡ Chu Nhiêu quay lại, tiếp tục ấn vào cơ bắp cứng ngắc của cô, "Chiều nay mình cũng không làm gì, đến đây thăm cậu thôi."

"Vậy trở về nghỉ ngơi." Chu Nhiêu bất đắc dĩ nói, "Tối qua cậu nóng thành dạng gì không biết sao? Còn ở đây chạy loạn.", cô nắm lấy bàn tay trên đầu vai, kéo Lục Già đến bên cạnh, "Đừng xoa nữa, nhanh về đi."

Trương Uyển bên cạnh lập tức đưa ghế qua, Lục Già thuận thế ngồi xuống, nhẹ giọng giải thích: "Mình tốt lắm rồi, mới vừa gặp bác sĩ xong, bác sĩ nói bây giờ mình nghỉ ngơi nhiều là được."

Dứt khoát gấp kịch bản lại, Chu Nhiêu có chút đau đầu, "Vậy cậu còn không trở về?"

"Không." Lục Già kiên quyết từ chối, "Cậu cũng không ở nhà, mình trở về làm gì. Khó khăn lắm mới có thời gian nghỉ ngơi nửa ngày, mình sẽ ở đây, cũng không làm phiền cậu."

Chu Nhiêu bị Lục Già quấn lấy đến đau đầu, vừa định nói chuyện, trợ lý đạo diễn Khâu đã chạy đến, "Chị Tiểu Chu, đến lượt chị quay rồi."

"Ừ, tôi biết rồi." Chu Nhiêu đáp lời, quay đầu vừa định thúc giục Lục Già đã bắt gặp đôi mắt nai trong veo vô tội đánh thương kia, nhất thời cũng không còn cách nào, "Được được được, cậu ngồi đây đi."

Chu Nhiêu quay đầu lại nhìn, không thấy trợ lý Hùng Miêu Miêu của Lục Già, liền bảo Trương Uyển chăm sóc cô một chút.

Nghe sắp xếp của Chu Nhiêu, hai tay Lục Già đặt lên đùi, một dáng vẻ ngoan ngoãn ngồi trên ghế mong đợi nhìn cô.

Chu Nhiêu còn định nói gì, nhưng trợ lý đạo diễn Khâu đã đến đây giục thêm lần nữa, cô đành phải đi vào khu vực quay phim.

"Cắt!"

Đạo diễn Khâu nhìn cảnh quay trong máy, khuôn mặt luôn nghiêm túc lại hiện lên ý cười, "Được rồi, bắt đầu quay cảnh tiếp theo."

Nghe nói thế, nhóm diễn viên lúc này mới bắt đầu hoạt động.



Hứa Ấn cười cười với Chu Nhiêu, mắt nhìn Lục Già đang ngồi ở vị trí của Chu Nhiêu, cười nói: "Tình cảm các em thật tốt."

Chu Nhiêu nhìn theo ánh mắt cô ấy thấy được Lục Già.

Thấy cô nhìn qua, Lục Già chờ mong vẫy vẫy tay với cô.

Chu Nhiêu nhịn không được cong khóe môi.

Thật là ngu ngốc muốn chết.

Được thời gian nghỉ ngơi nửa ngày, Lục Già vẫn làm ổ bên cạnh Chu Nhiêu, hoặc là ở cạnh đạo diễn Khâu xem mọi người quay phim.

Đợi đến giờ cơm buổi chiều, Trương Uyển còn cố tình chuẩn bị phần cơm người bệnh cho Lục Già.

Lục Già lập tức bưng phần cơm người bệnh của mình ngồi cạnh Chu Nhiêu, vừa ôm mặt nói: "Mình thấy bộ phim này chắc chắn rất hay, nếu có thể quay phim cùng với Nhiêu Nhiêu thì tốt rồi."

Nhìn bữa tối của Lục Già còn muốn nhạt nhẽo hơn của mình, Chu Nhiêu hài lòng mỉm cười, dẫn đến giọng nói cũng mềm đi rất nhiều, "Sau này sẽ có cơ hội."

Đây là nguyên nhân cô thích ăn cơm một mình, không phải vì không thích bị người khác quấy rầy, mà là nếu cô nhìn thấy đồ ăn phong phú của người ta, cô sẽ nuốt không trôi cơm giảm béo của mình.

"Thật vậy sao?!" Mắt Lục Già sáng lên, làm sao còn sự suy yếu tái nhợt của bệnh nhân vừa khỏi bệnh.

Chu Nhiêu khoát tay, nói năng không rõ mà đáp lời, "Ăn cơm đi."

Lục Già vội gật đầu không ngừng.

Xem Lục Già ăn đến vui vẻ, Chu Nhiêu hỏi: "Sao hôm qua cậu lại phát sốt?", rõ ràng chiều hôm qua vẫn còn tốt.

Lục Già nuốt xuống miếng rau trong miệng, đôi mắt nai con trong suốt như nước nhìn cô, "Hôm qua đi show thời trang về, Miêu Miêu quên lấy áo khoác cho mình làm mình lạnh cóng."

Chu Nhiêu nghĩ nghĩ cũng không nói gì, chỉ chọc trán cô, "Ngốc chết được."

Lục Già xoa chỗ bị chọc, cười ngọt ngào với cô.

Cuối ngày Lục Già đi theo các cô cùng nhau kết thúc công việc, lúc Chu Nhiêu về nhà cũng thuận tiện đem Lục Già về.

Cha Chu vui tươi hớn hở mở cửa cho các cô, khi khóe mắt thoáng thấy Lục Già ở phía sau, vẻ tươi cười nhất thời đông cứng trên mặt.

Mệt cho ông còn nghĩ Lục Già đã chuyển ra ngoài không về nữa, ai ngờ lại chạy đến quấn quít lấy Quân Quân!

Nhìn thấy lão cha nhà mình một chút mặt mũi cũng không cho, Chu Nhiêu nhức đầu ngăn cản ông, "Cha......"

Cha Chu hừ hừ, "Cha mệt rồi, về phòng ngủ trước.", cũng không nghe cô nói xong đã xoay người trở về phòng ngủ đóng cửa lại.

Chu Nhiêu xoa trán đổi giày, quay đầu nói: "Nhanh tắm rửa đi ngủ đi."

Đêm đến Chu Nhiêu lại lần nữa đưa chiếc giường mềm mại thoải mái của bản thân cho Lục Già ngủ, Lục Già cực lực mời cô cùng ngủ trên giường, cuối cùng Chu Nhiêu trùm chăn lên đầu từ chối.

Buổi chiều ngày quay thứ ba, Chu Nhiêu mới vừa quay xong cảnh thứ ba đã thấy không ít nhân viên công tác nhìn mình cười trộm, quay đầu vừa nhìn, người ngồi trên ghế của cô không phải Lục Già thì là ai?

"Mình tuyệt đối sẽ không quấy rầy cậu, y như hai ngày trước!"

Lục Già giơ tay, như lấy lòng nháy mắt mấy cái.

Chu Nhiêu:...... Được rồi, thật sự là một yêu tinh dính người.