Chương 22: Lễ ra mắt phim

Lễ khai máy "Hung án truy kích" vô cùng thuận lợi, thuận lợi đến mức Chu Nhiêu vừa chụp ảnh cùng đoàn phim xong đã vội vã rời đi, đạo diễn cũng không để bụng.

Đầu tiên Chu Nhiêu trở về công ty một chuyến, đặc biệt thay đổi quần áo và trang điểm lại, lộ vẻ tươi tắn thường ngày, mà Lục Già cũng đã chờ đợi dưới công ty hồi lâu.

Xe Lục Già dừng trước cửa cao ốc Nguyệt Tinh, Chu Nhiêu mở cửa bên phải ngồi vào, hương hoa hồng phả vào mặt suýt nữa bao vây lấy cô.

"Hôm nay cậu thật xinh đẹp!" Lục Già vẻ mặt chân thành ca ngợi.

Chu Nhiêu mỉm cười, lúc xoay người lại đã khôi phục vẻ mặt không biểu cảm, tự thắt dây an toàn.

Lục Già khởi động xe, thấy thần sắc cô nhàn nhạt, thân mật hỏi: "Sao thế, lễ khai máy không thuận lợi à?"

"Không." Chu Nhiêu ấn thái dương, đang do dự có nên nói với Lục Già về chuyện Chu Huyên không, mà cô thì đang rất cần một đối tượng để trao đổi.

Nếu chiều nay Thư Đông Thanh không có việc thì tốt rồi, cô có thể kể hết với Thư Đông Thanh.

Sau khi Lục Già lái xe vào đường cái, nhẹ giọng nói: "Nhiêu Nhiêu, ở đây không có người khác, cậu có thể nói với mình, mình cam đoan sống để bụng chết mang theo."

Điểm này Chu Nhiêu rất tin tưởng, bỏ qua chuyện tình tình ái ái này, không thể nghi ngờ Lục Già là một người bạn chu đáo và rất đáng tin cậy.

Chu Nhiêu trầm ngâm giây lát, mở miệng nói: "Đã điều tra được sự kiện kia."

"Ừ?"

Lục Già vừa nghe đã hiểu cô đang nói chuyện chuyển phát nhanh mấy hôm trước, mày nhíu lại, "Chuyện thế nào?"

"Là Chu Huyên." Giọng Chu Nhiêu bình tĩnh thản nhiên nói, "Số điện thoại và địa chỉ là cô ta tiết lộ ra ngoài."

Cô thật sự không rõ đầu óc Chu Huyên có bị bệnh gì không, cô bị bắt chước đã đủ ghê tởm, người này còn dùng phương pháp như vậy để cô càng ghê tởm hơn.

Nếu không phải còn ba năm hợp đồng với Nguyệt Tinh, cô đã định tự thành lập phòng làm việc của riêng mình.

"Chu Huyên?" Sắc mặt Lục Già lạnh lùng, "Nguyệt Tinh định xử lý cô ta thế nào?"

Chu Nhiêu cười nhạo lắc đầu, "Bây giờ Chu Huyên là cây hái ra tiền của bọn họ, Nguyệt Tinh có thể xử lý thế nào, cho cô ta nghỉ ba tháng là xong rồi."

"Vậy là xong?" Giọng nói Lục Già lạnh lùng.

Người như thế không đánh tới chỗ đau thì sẽ không sợ, với phương thức xử lý thế này, có thể cô ta sẽ gây chuyện trầm trọng hơn, Nguyệt Tinh như thế có khác gì hành vi dung túng phạm tội.

Lần này cô ta có thể tiết lộ số điện thoại và địa chỉ cá nhân, nói không chừng lần sau sẽ gắn camera máy nghe trộm trong nhà Chu Nhiêu.

"Tuy tôi cũng rất hy vọng có phương pháp xử lý khác." Chu Nhiêu phiền não vén tóc ra sau tai, "Đáng tiếc ở trên che chở cô ta."

Lục Già tức thì hiểu rõ ý tứ của cô, ngón tay khoác lên tay lái khẽ gõ xuống, "Ở trên che chở cô ta..."

Nghĩ đến chuyện Chu Huyên được bao nuôi, Chu Nhiêu lại nổi da gà đầy người, cô chà xát cánh tay, muốn làm cho chúng biến mất.

Chú ý động tác của cô, giọng Lục Già ấm áp trở lại, "Hệ thống sưởi không đủ sao? Cần mình chỉnh nhiệt độ cao chút không?"

"Không cần." Chu Nhiêu xua tay, còn cao nữa cô sẽ chảy mồ hôi cởϊ áσ khoác mất.

Lục Già không lên tiếng nữa, lái xe đến hội trường lễ ra mắt "Xuân sắc khôn cùng".

Hai người xuống xe lại sóng vai đi cùng nhau, dáng vẻ nói cười vui vẻ thân thiết vô cùng. Paparazi đứng một góc không chớp mắt chờ đợi nhìn thấy hai người các cô xuất hiện, vội vàng giơ máy bắt đầu chụp ảnh.

Chu Nhiêu cất bước tiến vào hội trường, vừa nói đùa với Lục Già:



"Cậu cảm thấy mấy paparazi đó sẽ đứng ở đâu?"

"Mình thấy rồi, ở ngay sau bồn hoa bên cạnh tòa nhà phía trước cậu." Lục Già cười hạ giọng.

Nghe thế Chu Nhiêu suýt nữa theo bản năng đi tìm, cô liếc mắt nhìn Lục Già một cái.

Lục Già thần sắc tự nhiên nắm lấy tay cô, khi thấy bàn tay kia vòng qua cánh tay mình Chu Nhiêu vô thức ngẩn ra, bắt mình tỉnh táo lại.

Trước kia các cô cũng thường xuyên như vậy, đừng lộ vẻ ngạc nhiên.

Chu Nhiêu và Lục Già ngồi xuống chỗ ngồi đã được sắp xếp ở hàng thứ hai một góc vắng người.

"Nhiêu Nhiêu, cậu đã xem trailer phim điện ảnh này chưa?" Lục Già nghiêng đầu đến kề bên tai cô, thấp giọng hỏi.

Luồng hơi ấm áp phả vào vành tai cô, Chu Nhiêu cố nén xúc động muốn né tránh, thấp giọng nói: "Chưa."

Cô nào có rảnh rỗi đi xem trailer phim ảnh, khoảng thời gian này không phải ở phòng tập thể thao thì là học lời thoại, ngay cả thời gian chơi điện thoại cũng không có, còn xem phim ảnh gì chứ.

Huống chi, trừ phi là phim điện ảnh mới có danh tiếng tốt hoặc do người bạn nào đó diễn xuất, Chu Nhiêu mới có thể xem đến.

Lục Già vẫn duy trì tư thế kia, mỉm cười nhẹ giọng nói: "Thật đúng lúc, mình cũng chưa xem."

Chu Nhiêu:......

Nhìn thấy vành tai Chu Nhiêu trở nên ửng hồng, Lục Già không khỏi cười cong mắt.

Nhiêu Nhiêu thật mẫn cảm.

Chờ khi đã tề tựu đông đủ, người dẫn chương trình mới lên sân khấu mời đoàn phim "Xuân sắc khôn cùng" bước ra.

Chu Nhiêu rất hứng thú nhìn lên sân khấu, không có liên hệ gì đến giới điện ảnh, đây vẫn là lần đầu tiên cô tham gia lễ ra mắt phim.

Nếu không phải còn nhớ rõ mình là người của công chúng không tiện lộ liễu, cô cũng rất muốn tham gia tương tác như những khán giả khác.

Không như Chu Nhiêu hết sức chăm chú nhìn lên sân khấu, ánh mắt của Lục Già vẫn dừng trên gương mặt cô.

Sau khi nghe nam số hai dí dỏm trả lời câu hỏi của khán giả nào đó, Chu Nhiêu cũng bị chọc cười, khi tầm mắt cô lơ đãng chuyển dời lại bắt gặp ánh mắt của Lục Già.

Nụ cười của Chu Nhiêu bị kiềm lại, nở nụ cười thuần túy lại chứa vài phần ý tứ sâu xa, "Cậu nhìn tôi làm gì?"

"Cậu thật đẹp." Lục Già thần sắc tự nhiên nói, ánh mắt vẫn dừng trên người cô.

Ánh mắt Chu Nhiêu khẽ chuyển, vốn định nói gì đó, nhưng vẫn không nói gì, quay đầu tiếp tục nhìn ekip sản xuất trên sân khấu.

Chỉ là lúc này lại không thể chăm chú như vừa rồi, bởi vì cô vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt không chút che giấu của Lục Già.

Mãi đến khi "Xuân sắc khôn cùng" chính thức được trình chiếu, rốt cuộc Chu Nhiêu có thể hết sức chăm chú nhìn lên màn ảnh.

Nhưng sau khi xem đến cảnh nam chính gặp nữ chính trong quán bar rồi bị cô ấy hấp dẫn, Chu Nhiêu bỗng nhớ tới một câu chuyện cũ.

Ngày sinh nhật mười tám tuổi của Lục Già, cô nói trước với cha mẹ muốn đến nhà Lục Già cùng cậu ta mừng sinh nhật, hôm đó sẽ không về nhà. Nghe thấy là cùng với Lục Già, cha mẹ rất sảng khoái đồng ý.

Ngày đó cha mẹ Lục Già đi công tác không ở nhà, chỉ có dì giúp việc.

Dì giúp việc sau khi ăn xong thì rời khỏi, trong căn nhà to lớn chỉ còn lại hai người các cô, cô đang muốn đưa quà tặng cho Lục Già thì trông thấy Lục Già lén ôm ra vài lon bia từ phòng ngủ, trong mắt đầy chờ mong nhìn cô.



"Nhiêu Nhiêu, mình để dành lâu rồi, chờ hôm nay uống cùng cậu!"

Gia đình Lục Già dạy dỗ nghiêm khắc, cha mẹ nghiêm cấm cậu ta uống bất cứ loại đồ uống có cồn nào, càng đừng nói đến uống rượu.

Ánh mắt Lục Già cực kỳ sáng ngời, cô liền đồng ý.

Không ngờ tới chính là, tửu lượng của Lục Già cực kỳ kém, chưa được nửa lon đã ngây ngất rồi.

Thấy Lục Già mới uống nửa lon đã choáng váng, cô đang ăn bánh ngọt cười không chút ngại ngùng.

Lục Già đang ôm mặt trống rỗng nghe thấy tiếng cười quay đầu nhìn cô, ánh mắt vốn trắng đen rõ ràng nay đã bị sương mù che kín, lộ vẻ vừa ngốc nghếch lại yếu đuối, một dáng vẻ rất dễ bị ức hϊếp.

Cô nhịn không được nhéo mặt Lục Già, xúc một thìa bánh kem cho vào miệng.

Nếu là trước kia, Lục Già đã sớm nhéo lại cô, nhưng lần đó Lục Già không hề động đậy, chỉ nghiêng đầu nhìn cô ăn bánh kem, ánh mắt sáng đến kinh người.

Lục Già đến gần phần bánh kem cô đã ăn được non nửa, giọng nói dưới tác dụng của cồn có vẻ vô cùng mềm ngọt, "Bánh kem ăn ngon không?"

Thấy Lục Già nhìn bánh kem nghĩ cậu ta muốn ăn, cô liền xúc một thìa đút cho cậu ta.

Lục Già nghiêng đầu tránh chiếc nĩa bạc, thẳng tắp nhìn môi cô, cô định liếʍ khóe môi theo bản năng, đã thấy Lục Già bỗng đến gần, tiếp đến xúc cảm nóng ẩm quét lên cánh môi cô.

Lục Già hôn môi cô.

Cô sững sờ thậm chí quên mất thu chiếc nĩa lại.

"Thật ngọt." Lục Già cười ha ha nói xong, có vẻ có chút ngớ ngẩn.

Lúc này cô mới phản ứng được vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, khi đó cô nghĩ tim mình sắp vọt khỏi cổ họng, tiếng tim đập kịch liệt khiến cô không thể lừa mình dối người tự nói với bản thân chỉ xem Lục Già là bạn thân.

Cô vội vã muốn bày tỏ nỗi lòng với Lục Già, lại thấy Lục Già đã ghé vào trên bàn mà ngủ.

Ngày đó sau khi thu dọn tàn cuộc rồi đưa Lục Già về phòng ngủ, Chu Nhiêu vừa mong chờ lại thấp thỏm không yên trằn trọc trên giường, hạ quyết tâm đợi ngày mai sẽ hỏi Lục Già vì sao lại muốn hôn mình.

Nhớ tới chuyện cũ này, Chu Nhiêu vô thức siết chặt ngón tay.

"...... Nhiêu Nhiêu."

Đến khi bàn tay bỗng bị người nắm lấy, Chu Nhiêu mới bừng tỉnh từ trong suy nghĩ. Cô mờ mịt quay đầu nhìn lại, đối diện ánh mắt thân thiết của Lục Già.

"Cậu nghĩ gì thế?" Lục Già khẽ nhéo bàn tay mềm mại của cô.

Vừa rồi nhìn thấy ánh mắt cô trống rỗng, rõ ràng là đang nhớ lại chuyện gì.

Chu Nhiêu rũ mắt tránh ánh mắt Lục Già, rút tay mình về bỏ vào trong túi áo, thấp giọng nói: "Không có gì."

Chu Nhiêu nhìn về phía màn ảnh lần nữa, cố gắng liên kết nội dung hiện tại và khi nãy của bộ phim, nhưng trong đầu vẫn còn nhớ đến câu chuyện cũ kia.

Sau đó thì sao?

À, một người say rượu một người ngủ muộn, cả hai đến lớp trễ bị phạt đứng một tiết tự học buổi sáng.

Trước khi tiếng chuông tiết đầu tiên vang lên, cô nhân cơ hội hỏi Lục Già có còn nhớ hôm qua đã phát sinh chuyện gì không, ánh mắt mờ mịt hoang mang của Lục Già hoàn toàn xua tan ý nghĩ truy vấn của cô.

Sao cô lại trông cậy vào một người sau khi say rượu có thể đưa ra lời giải thích cho hành vi của mình?

Chu Nhiêu tựa vào lưng ghế, nhìn nhân vật trên màn ảnh, ánh mắt ảm đạm không rõ.