Chương 14: "Phía trước năng lượng cao" (2)

Không đi nhờ xe được, hai người đành phải đi dọc theo đại lộ bên ngoài tiểu khu ra trục đường giao thông chính.

Chu Nhiêu nhìn dòng xe cộ qua lại chuẩn bị đón xe, nghe Lục Già nhẹ giọng hỏi: "Cậu và Thư Đông Thanh......"

Không đợi cô nói xong, Chu Nhiêu cũng không quay đầu, nói: "Bọn tôi là bạn bè."

Nghe như giải thích lấy lệ, nhưng sắc mặt Lục Già lại vui vẻ, cô chỉ biết Nhiêu Nhiêu đang quan tâm mình, nếu không sao có thể giải thích nhanh như thế.

Tuy rằng cô cũng muốn nghe kỹ càng hơn một chút......

"Vậy ---" Lục Già mở miệng muốn hỏi tiếp, thấy Chu Nhiêu giơ tay đón xe, liền nuốt xuống lời định nói.

Vẫn là đợi lên máy bay rồi nói sau.

Thật vất vả mới gọi được một chiếc taxi, Chu Nhiêu cúi người đến trước cửa sổ hỏi thăm: "Có đi sân bay Bắc Lộ không?"

Tài xế là một phụ nữ trung niên trên dưới bốn mươi tuổi, cau mày, trông sắc mặt có chút không tốt.

Từ đây đến sân bay Bắc Lộ ít nhất cũng mất một giờ, chị gái lái xe đang định nói chuyện, thấy khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ thường xuất hiện trên TV, bỗng chốc thốt ra: "Cô không phải Liễu quý phi sao?"

"Liễu quý phi" là một nhân vật trong phim lịch sử "Tân Tùy truyện" do Chu Nhiêu thủ vai, là nhân vật trên lưng mang danh "hồng nhan họa thủy*", đây chính là bộ phim khiến Chu Nhiêu có được danh hiệu hoa hồng đỏ.

*Hồng nhan họa thủy: ý nói sắc đẹp sẽ mang đến tai họa.

Chu Nhiêu không ngờ đối phương nhận ra mình nhanh như thế, không khỏi nở nụ cười, "Đúng vậy, là tôi."

Chị gái lái xe theo bản năng hướng về phía sau cô nhìn xung quanh, thấy người vác camera phía sau cô cách đó không xa, hỏi: "Các cô đang quay gì vậy?"

"Chúng tôi đang ghi hình chương trình." Chu Nhiêu nói xong, lấy ra mười đồng nhân dân tệ kia, hỏi: "Trên người chúng tôi chỉ có mười đồng, chị có thể chở chúng tôi đến sân bay Bắc Lộ không?"

Vẻ mặt chị gái lái xe trở nên phong phú, chị ta nhìn Chu Nhiêu, nhìn camera, tựa như đang rối rắm lại tựa như là hoài nghi.

Chu Nhiêu thật sự không dám chắc chắn người ta có đồng ý chở mình hay không, dù sao lái một chuyến hơn một giờ đồng hồ, vốn có thể kiếm được chút tiền, bây giờ chỉ đưa mười đồng thì thấm vào đâu?

Nghĩ vậy trong lòng Chu Nhiêu không ngừng oán giận ekip chương trình.

Không biết nghĩ đến điều gì, chị gái lái xe cắn răng gật đầu, "Được, các cô lên đi."

Chu Nhiêu không khỏi cười, "Thật sự cảm ơn chị."

Mở cửa xe nhét Lục Già vào, chị gái lái xe nhìn gương chiếu hậu mới phát hiện có đến hai người, nhìn kỹ gương mặt còn lại, kinh ngạc thốt lên: "Lục Già?"

Mới vừa an vị định đóng cửa xe, nghe chị gái lái xe hô tên Lục Già, trong lòng Chu Nhiêu có chút phức tạp.

Vì sao người ta có thể nhớ rõ tên Lục Già, lại chỉ nhớ được vai diễn "Liễu quý phi" của cô, rõ ràng cô còn rất nhiều vai diễn kinh điển khác mà.

Lục Già lịch sự gật đầu cười, "Cảm ơn chị."

"Ôi chao, không có gì không có gì." Chị gái lái xe vội xua tay, khởi động xe chuẩn bị quay đầu.

Tổ quay phim phía sau đương nhiên không thể tiếp tục quay, Chu Nhiêu lấy điện thoại chương trình trang bị, bắt đầu ghi hình bằng điện thoại.

Nhìn thấy động tác của cô, chị gái lái xe hỏi: "Các cô quay chương trình gì thế? Khi nào phát sóng vậy, tôi sẽ theo dõi."

Chu Nhiêu giải thích với chị ta, chị gái lái xe vừa nghe liền cười, "Chương trình đó tôi xem rồi, rất hài hước, tôi nói sao có thể có một đại minh tinh cầm mười đồng tiền ngồi xe, còn muốn đến vị trí xa như sân bay, ngoại trừ ekip chương trình này cũng không ai làm được cả."

Nghe nói thế, Chu Nhiêu nhịn không được cười với màn hình, "Ekip chương trình nghe thấy không, đây là nhận xét từ người xem đấy, đoạn này nhất định phải phát sóng nhé."

Chị gái lái xe sảng khoái cười nói: "Ekip chương trình này thật là, mười đồng tiền các cô cứ cầm đi, tiếp theo chắc chắn sẽ có chỗ còn cần dùng tiền."

"Sao?" Chu Nhiêu ngượng ngùng cười nói: "Vậy không phải để chị chạy một chuyến không công ư?"



Tuy nói đưa mười đồng với chạy không công cũng chẳng khác gì nhau.

"Không sao không sao." Chị gái lái xe vui vẻ nhìn gương chiếu hậu, "Các cô đồng ý ký tên giúp tôi là được rồi."

Chu Nhiêu cười thoải mái, làm giảm đi vẻ quyến rũ trên khuôn mặt, dứt khoát đồng ý: "Không thành vấn đề."

Dù sao lúc cô về nhà mừng năm mới cũng thường xuyên bị em họ lôi kéo ký tên, hoặc là giúp em họ xin chữ ký của nghệ sĩ khác.

Dưới sự trợ giúp của chị gái lái xe, hai người thành công đến nhà ga sân bay lúc bảy giờ mười lăm, qua trạm kiểm tra an ninh xong, hai người thuận lợi ngồi trên máy bay.

Chu Nhiêu mới vừa ngồi xuống, mi mắt bắt đầu nặng dần.

Bởi vì hàng năm bận rộn bay đi các nơi làm việc, cô thường xuyên chỉ có thể tranh thủ thời gian trên máy bay ngủ bù một chút, lâu dần, hình thành nên thói quen khi lên máy bay sẽ mệt mỏi rã rời.

Cô còn nhớ rõ bản thân đã nói với Lục Già sẽ nói chuyện, dùng sức véo cánh tay chẳng có bao nhiêu thịt, Chu Nhiêu đau đến hít một hơi khí lạnh, não cũng tỉnh táo ít nhiều.

"Nhiêu Nhiêu?" Lục Già chú ý tới động tác của cô, mềm giọng nói: "Nếu buồn ngủ, cậu dựa vào mình ngủ một lát."

Chu Nhiêu không nói chuyện, cầm tay túm cô vào phòng vệ sinh.

Thấy Chu Nhiêu khóa cửa phòng vệ sinh, nhốt hai người trong không gian chật hẹp này, tim Lục Già đều muốn nhảy ra khỏi cổ họng, tức thì vô số suy nghĩ đen tối mạnh mẽ tuôn trào không thể khống chế ---

Nhiêu Nhiêu muốn làm gì?

Chu Nhiêu xoay người lại đang định nói chuyện với Lục Già, đã thấy khuôn mặt trắng nõn kia hiện lên màu hồng nhàn nhạt, hàng mi cong dài khẽ rung động, xấu hổ lại sợ hãi nhìn cô, đáy mắt cất giấu chút mong đợi thầm kín.

Sao bỗng nhiên vẻ mặt cậu ta lại xuân sắc như thế?

Chu Nhiêu chậm nửa nhịp mới phản ứng kịp đây hẳn là Lục Già hiểu lầm, nhưng mà......

Trông cô giống loại người háo sắc lắm sao?

Cho dù là ** cũng không có lý do gì để ** tại nơi không hề có chút tình thú nào như thế!

Chu Nhiêu đau đầu xoa ấn đường, cô cảm thấy Lục Già lúc này không giống người mình từng quen biết.

Chu Nhiêu cân nhắc một chút, vẻ mặt còn nghiêm túc nhìn đôi mắt như huyền ngọc kia, mở miệng nói: "Lục Già ---"

Xưng hô này khiến Lục Già rũ mắt, tuy rằng không có biểu cảm gì, nhưng ai cũng nhận thấy giờ phút này cô vừa ủ rũ lại tủi thân, giống như chú mèo con bị chủ nhân nhẫn tâm vứt bỏ.

Chung quy vẫn là người bản thân thật tâm yêu thích, Chu Nhiêu hít một hơi thật sâu, lòng mềm nhũn, "......Lục bảo."

Lục Già cười mắt cong cong, giọng điệu hơi cao, "Ừ?"

Thấy dáng vẻ hân hoan của cô, trong lòng Chu Nhiêu không khỏi thở dài, ép mình bình tĩnh nói: "Cậu nghĩ tôi và cậu là quan hệ gì?"

Tim Lục Già hẫng một nhịp, cuống quýt nắm tay Chu Nhiêu, Chu Nhiêu lại vòng tay trước ngực, vô hình trung kháng cự sự tiếp cận của cô. Lục Già buồn bã nhìn Chu Nhiêu, trong con ngươi đen dần nổi lên hơi nước mù mịt, giọng nói có chút run rẩy, "Cậu cho rằng... chúng ta là quan hệ gì?"

Ép buộc bản thân không được mềm lòng, Chu Nhiêu nghe được giọng nói của mình bình tĩnh đến cực điểm, thậm chí còn có chút lạnh lùng vô cảm, "Đối tác làm việc."

Bốn chữ này rõ ràng làm tổn thương Lục Già, cô đau lòng nhìn Chu Nhiêu, hốc mắt ửng đỏ, lại cố chấp hỏi: "Cậu không thích mình sao?"

Cô biết Chu Nhiêu thích mình, cô có thể cảm nhận được Chu Nhiêu thích mình, nếu không vì sao lại nhiều lần nhượng bộ, dung túng những lần mờ ám của bản thân?

Vấn đề này đánh trúng sự thật Chu Nhiêu không muốn đối mặt nhất.

Cô vẫn thích Lục Già đến không còn thuốc chữa.

Quả thật Lục Già đã gặp chuyện không thể nói ra, nhưng cô cũng đã sớm quen tự khép kín bản thân, chẳng lẽ bây giờ vì những lời giải thích đó, cô sẽ mở ra không hề giữ lại giao cho Lục Già sao?



Vậy cô tính là gì?

Cô ở giữa bể khổ tìm kiếm không được bờ bên kia, giãy dụa chín năm, sớm không còn chống cự mà dung nhập bản thân vào đó, rốt cuộc đã quen những cảm xúc tiêu cực khổ sở bị kìm nén, bắt đầu chung sống hòa bình cùng chúng.

Bây giờ Lục Già lại vươn tay về phía cô, cô sẽ nhất định muốn nắm lấy sao? Làm sao cô biết được chờ đón mình không phải là vực thẳm?

Một lần đánh cuộc khiến cô nếm trải đủ loại tư vị, vậy lần tiếp theo thì sao?

Vậy nên, chỉ cần không chạm vào ánh mặt trời, sẽ không phải sợ hãi bóng tối.

Chu Nhiêu thầm thở dài, trong giọng nói nồng đậm bất lực, "Không phải cùng thích nhau là có thể ở bên nhau, nếu có thể không thích cậu, tôi đã sớm không thích cậu."

Chỉ là cô không thể.

Lục Già cố chấp nhìn cô, "Cho nên cậu vẫn thích mình, mình cũng thích cậu.", nói xong vươn tay ôm chặt cô, nghiêng người hôn đôi môi mềm mại luôn ngang ngược tổn thương người kia.

Bất ngờ không kịp phòng bị được ôm lấy, nhìn người ấy không quan tâm hôn mình, Chu Nhiêu cả kinh, đôi tay che trước ngực vốn định cứng rắn đẩy cô ra, trên môi lại nếm được chất lỏng ấm áp mằn mặn.

Lục Già khóc.

Đôi tay đang đẩy ra của Chu Nhiêu ngừng lại, nghe được tiếng khóc nức nở Lục Già ra sức kìm nén, giọng nói trong trẻo lạnh lùng bị giọng mũi dày đặc bao trùm trở nên mềm mại: "Lúc trước là mình sai, cậu có thể cho mình một cơ hội nữa hay không?"

Nào có gì là đúng hay sai, cho dù là cô, chỉ sợ cũng không còn cách nào khác.

Lục Già không dám cho Chu Nhiêu cơ hội nói chuyện, tự nói: "Từ giờ trở đi mình theo đuổi cậu, cậu sẽ không thể ngăn cản mình theo đuổi cậu chứ?"

Chu Nhiêu suýt chút cười thành tiếng, trong lòng bỗng sinh ra một ngọn lửa không tên nhảy thẳng vào não, thiêu đốt lý trí của cô không còn một mảnh.

Sao Lục Già lại không nghe lời khuyên nhủ vậy?

"Chỉ cần cậu còn thích mình, mình sẽ không bỏ cuộc." Lục Già kiên định nói, hai tay càng dùng sức, mặc dù bị đôi tay vòng trước ngực của Chu Nhiêu chặn đến phát đau, cô vẫn không chịu buông tay.

Chu Nhiêu phẫn nộ đẩy cô ra, tựa như không khống chế được mà hét lên: "Cậu không nghe ---"

"Cạch ---"

Tiếng cửa phòng vệ sinh đột nhiên vang lên, tiếng vang này như một chậu nước lạnh dội lên đầu, dập tắt lửa giận trong lòng Chu Nhiêu.

Chu Nhiêu kinh ngạc thấy Lục Già bị cô đẩy ra ngã lên cánh cửa, tâm tình áy náy cơ hồ bao phủ lấy cô, cô luống cuống tay chân không biết nên làm thế nào mới phải, "Thật xin lỗi, tôi không muốn thương tổn đến cậu."

Lục Già chống tường đứng vững đi đến trước mặt cô, khóe môi cong lên lộ ra nụ cười xinh đẹp rạng rỡ, đôi con ngươi xinh đẹp phát sáng thần kỳ, "Không sao, nếu cậu muốn bù đắp cho mình, vậy để mình hôn cậu chút đi."

Hốc mắt dâng lên luồng nhiệt chua xót, Chu Nhiêu cắn môi, nhìn chằm chằm cô.

Chu Nhiêu mi đúng là đồ khốn nạn!

Thấy cô dùng sức cắn môi, môi đã bị cắn nát cũng không chịu bỏ ra, Lục Già cuống quýt nói: "Mình chỉ đùa chút thôi, cậu đừng cắn, nếu không cậu cắn mình đi?"

Lục Già vén tay áo đưa tay đến trước mặt cô, căng thẳng nhíu mày, "Cậu cắn đi."

Chu Nhiêu nhìn chằm chằm cánh tay nhỏ nhắn trắng nõn kia, như muốn chọc ra một cái lỗ trên đó. Cuối cùng cô nhắm mắt lại, đẩy cánh tay ấm áp kia ra, bất lực thở dài: "Đừng làm loạn."

"Mình không có." Lục Già thu tay, còn nghiêm túc nhìn cô, nói: "Cậu cắn rách môi mình sẽ đau lòng, nếu cậu thật sự muốn cắn, vậy cắn mình đi."

Chu Nhiêu nhìn cô thật sâu, thấy được bản thân trong đôi mắt trong suốt như nước ấy ---

Đồ khốn tra tấn bản thân còn khiến người khác đau lòng này.

Chu Nhiêu đột nhiên nắm lấy mái tóc dài mềm mại của cô, đến gần dùng sức cắn lên đôi môi hồng, đến khi miệng nếm được mùi máu tươi mới buông ra, cô trừng mắt nhìn Lục Già đang vô cùng kinh ngạc và mừng rỡ, hung hăng quăng xuống một câu:

"Trước tiên bắt đầu từ tặng hoa đi."