Chu Nhiêu không phải đứa trẻ ngốc, sẽ không khờ dại cho rằng mình bị muỗi cắn.
Dù cô không có kinh nghiệm gì cũng biết đây là dấu vết hôn môi.
Về phần người gây ra, không cần nói cũng biết.
Hỏi thẳng "Vì sao cậu lại thừa dịp tôi ngủ hôn tôi" nghe rất ngu ngốc, nếu là trước đây có lẽ Lục Già sẽ thẹn thùng tròn mắt nhìn mình, mà hiện tại......
Chu Nhiêu liếc mắt thấy bóng dáng Lục Già thấp thoáng trong phòng mình, im lặng nhìn.
Nói không chừng câu trả lời của Lục Già còn có thể khiến cô nghẹn không thể nói được lời nào.
Nhưng phải vờ như không có chuyện gì xảy ra sao?
Chu Nhiêu suy nghĩ, cầm cốc nước bắt đầu đánh răng ----
Đúng là vẫn nên vờ như không có chuyện gì xảy ra đi.
Phì, Chu Nhiêu cô sẽ không thể vờ như không có chuyện gì xảy ra nữa, tuy rằng lần này không thể làm gì được, nhưng cô cam đoan tuyệt đối sẽ không có lần sau!
Chu Nhiêu rửa mặt xong khôi phục vẻ phong tình vốn có trước ống kính, vừa ra khỏi phòng ngủ, thấy trong phòng khách có mấy người xa lạ, trong đó có một cô gái tóc ngắn mặc áo khoác thể thao, thấy cô đi ra ánh mắt sáng lên, "Chị Tiểu Chu, đã chuẩn bị xong rồi?"
"Nhiêu ca" là tên thân mật của fans gọi Chu Nhiêu, người trong giới đương nhiên sẽ không gọi như thế, phần lớn đều dựa trên vị thế hiện tại của cô mà lễ phép gọi một tiếng "chị Tiểu Chu".
Vì sao lại là "chị Tiểu Chu", đơn giản là bởi vì Chu Nhiêu hiện tại mới hai mươi bảy, chưa đến ba mươi đã đạt được thành tựu như thế, tuổi này trong giới là rất trẻ, nên ở đằng trước thêm một chữ "Tiểu".
Chu Nhiêu mỉm cười, nhìn nhân viên tổ quay phim trong phòng khách, nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa, phát hiện hẳn là toàn bộ tổ quay phim đi theo cô và Lục Già đều đã ở đây, thuận miệng hỏi: "Mọi người đến sớm như vậy, đã ăn sáng chưa?"
Những người khác đều khách sáo cười cười, cô gái tóc ngắn cũng cười nói, "Ăn rồi, lúc trên xe bọn tôi đã ăn xong rồi."
"Ừ, vậy thì tốt." Chu Nhiêu gật đầu.
Trương Uyển bưng ba bát cháo đặt trên bàn cơm, cô gái tóc ngắn trông thấy, hỏi Chu Nhiêu: "Bây giờ chúng ta quay cảnh vào cửa nhé?"
Nghe nói thế, Lục Già mới vừa vào bếp bưng món ăn kèm ra bước nhanh đến cạnh bàn ăn, đặt thức ăn lên bàn, nhẹ bước trở vào phòng ngủ.
Chu Nhiêu nghi ngờ nửa giây, sau khi thấy cô gái tóc ngắn cười ngầm hiểu không nói nên lời, mới phản ứng kịp là Lục Già đang làm gì.
Đơn giản là cho người xem trước màn ảnh một sự "bất ngờ" --
Các cô ở chung.
Chu Nhiêu cảm thấy huyệt thái dương "thình thịch" phát đau, nói với tổ quay phim một tiếng "chờ chút", đi đến phòng ngủ cho khách trực tiếp mở cửa ra, một tay túm lấy Lục Già đang chờ phía sau cửa đi ra.
"Nhiêu Nhiêu ---"
Lục Già vờ như mờ mịt còn chưa nói gì đã bị Chu Nhiêu nắm cằm, đôi môi hồng cũng bị ép chặt.
Chu Nhiêu không biết làm sao nhìn cô, "Đừng ngốc, cho dù cậu có nằm trên giường tôi, người xem cũng không thể nhìn thấy."
Ekip chương trình không thể đưa đoạn này vào, dù sao các cô đều là nữ giới, xuất phát từ sự tôn trọng dành cho phái nữ, những hình ảnh như vậy sẽ không thể xuất hiện.
Lục Già chỉ nghe lọt nửa câu đầu, đôi mắt sáng đến kinh người, nhấp môi nói: "Mình có thể nằm trên giường cậu sao?"
"......"
Sao cô lại cảm thấy Lục Già đã không thể giao tiếp bình thường được nữa?
Chú ý tới đôi môi khẽ nhếch của Chu Nhiêu, tựa như đang cố nén điều gì, Lục Già ngoan ngoãn chớp mắt, như đầu hàng giơ tay lên, "Mình không làm loạn nữa."
Lúc này Chu Nhiêu mới buông tay ra, hai má trắng nõn mịn màng của Lục Già đều bị cô nặn ra vết đỏ, Chu Nhiêu nhìn thấy dấu vết kia lòng sinh hối hận, vừa rồi cô cũng quá mạnh mẽ rồi.
Thấy ánh mắt cô dừng trên mặt mình, Lục Già không cần đoán cũng biết trên mặt chắc chắn để lại dấu, cô cong môi cười xán lạn, "Không sao, đây là dấu vết cậu để lại, mình rất thích."
"......"
Chu Nhiêu mặt không biến sắc nhìn cô, "Ghi hình xong đi bệnh viện kiểm tra lại não đi."
Cô cảm thấy hẳn là cái thuốc nhuộm kia đã tác dụng vào thần kinh, nếu không sao Lục Già lại biến thành như vậy?
Lục Già không cam lòng mím môi, ôm eo Chu Nhiêu, tựa vào vai cô nhỏ giọng than thở: "Mình chỉ muốn đến gần cậu một chút, sao phải nói như vậy với mình."
Chu Nhiêu thở dài thật sâu, đang muốn trao đổi nghiêm túc một phen, nhớ tới tổ quay phim trong phòng khách, đành nuốt xuống lời nói, lôi người trong l*иg ngực mình ra, "Đợi lát nữa lên xe nói sau."
"Được." Lục Già ngoan ngoãn trả lời, vô tội chớp mắt mấy cái.
Lúc tổ quay phim lại nhấn chuông lần nữa, Lục Già chủ động đứng dậy mở cửa, Trương Uyển vốn ngồi gần nhất đang chuẩn bị mở cửa thấy động tác của cô thì khựng lại, sự sững sờ khiến Lục Già giành được cơ hội mở cửa trước.
Chu Nhiêu nâng mắt lạnh lùng, thừa dịp hai người kia diễn trò bèn thể hiện công phu ăn cháo.
"Đây là thẻ nhiệm vụ của các bạn." Cô gái tóc ngắn tươi cười đưa một phong thư thật dày cho Lục Già.
Lục Già cầm phong thư đến bên cạnh Chu Nhiêu, Chu Nhiêu khẽ nhướng đôi mi thanh tú, "Bắt đầu ngay bây giờ?"
Còn chưa quay cảnh vào cửa mà?
Cô gái cười mà không nói.
Lục Già mở phong thư ra, bên trong có không ít thứ, một chiếc thẻ nhiệm vụ, mười đồng tiền và hai tấm vé, còn có hai chiếc điện thoại.
Chu Nhiêu nhận hai tấm vé, là vé máy bay của cô và Lục Già, từ nơi này bay đến một hòn đảo, thời gian cất cánh là tám giờ mười phút.
Muộn nhất các cô cũng phải có mặt tại sân bay lúc bảy giờ.
Nhìn mười đồng tiền kia, trong lòng Chu Nhiêu bỗng nảy sinh cảm giác bất ổn.
Giọng Lục Già lạnh nhạt đọc lên: "Gửi Lục Chu, xin mời các bạn đi phương tiện công cộng đến sân bay Bắc Lộ, bởi vì kinh phí ekip chương trình không đủ, mười đồng này là lộ phí của hai bạn. Hành lý của các bạn đã đóng gói chuyển cho sân bay, máy bay sẽ cất cánh lúc tám giờ mười, chúc may mắn."
Chu Nhiêu lắc lắc mười đồng tiền, muốn nhìn xem bên trong có phải còn hai xấp tiền hay không, nhưng đúng thật là ekip chương trình chỉ cho bọn họ mười đồng.
Ekip chương trình bủn xỉn cũng phải có mức độ chứ?
Nhà Chu Nhiêu nằm ở trung tâm thành phố, sân bay Bắc Lộ ở vùng ngoại ô, lái xe từ nơi này đến cũng mất một tiếng rưỡi, mà bây giờ đã là năm giờ rưỡi.
Biện pháp đơn giản nhất là đi tàu điện ngầm, ngoài tiểu khu có một trạm tàu điện ngầm cách đó không xa có thể đi tuyết tốc hành số 3 đến sân bay Bắc Lộ, nhưng lộ trình cũng phải mất một giờ, càng đừng nói tàu điện ngầm sáu rưỡi mới hoạt động.
Ngồi xe mới là phương thức ổn thỏa nhất, vấn đề duy nhất chính là, mười đồng chỉ đủ để các cô đi tàu điện ngầm, muốn ngồi xe là hoàn toàn nằm mơ.
Hiển nhiên Lục Già cũng đã nghĩ tới vấn đề hoặc là không đủ tiền, hoặc là không kịp thời gian.
"Có thể dùng tiền của mình không?" Lục Già thử hỏi, không chút ngạc nhiên nhìn thấy cô gái tóc ngắn lắc đầu.
Chu Nhiêu nhíu mày, nghiêm túc đề nghị: "Các cô lái xe tới phải không, chở chúng tôi một đoạn đi, hai chúng tôi không nặng, ngồi xổm cũng được."
Cô gái tóc ngắn cười lắc đầu từ chối đề nghị của cô, cuối cùng nói: "Bây giờ thời gian không còn nhiều, hai người phải nhanh chóng xuất phát."
Nghe nói thế, Chu Nhiêu vội vàng nhét bánh bao vào miệng, tiện tay nhét một cái vào miệng Lục Già.
Lục Già bất ngờ không kịp đề phòng bị nhét bánh bao, theo bản năng muốn nhổ ra, nhưng nghĩ đến là do Chu Nhiêu đút, bỗng chốc cảm thấy thỏa mãn ôm bánh bao cắn từng ngụm từng ngụm.
"Không còn kịp rồi, bây giờ xuất phát đi, xuống dưới xem có thể gọi được xe không." Chu Nhiêu mặc áo lông lên, túm lấy Lục Già ra cửa xuống lầu.
Anh trai phụ trách ghi hình vội vàng khiêng camera đuổi theo.
Nơi này là căn hộ cao cấp, các hộ dân ở đây phần lớn không phú cũng quý.
Thoáng thấy một chiếc xe bảo mẫu thoạt nhìn có chút quen mắt chạy ra từ garage, Chu Nhiêu nhanh nhẹn cản lại chiếc xe kia.
Cửa kính sau xe bảo mẫu hạ xuống, người ngồi trên ghế sau là một cô gái tóc ngắn xinh đẹp khí chất, trông thấy Lục Già bên cạnh Chu Nhiêu, cùng với cameraman phía sau hai người, cô gái nhận ra đây là đang ghi hình chương trình.
"Sao thế, cần hỗ trợ không?" Cô gái cười sảng khoái.
Đây là Thư Đông Thanh thiên hậu* trong giới sáng tác nhạc Pop, ra mắt được mười năm, giọng hát độc đáo và tài năng kinh người giúp cô ấy vững vàng trở thành thiên hậu giới âm nhạc Hoa ngữ, cô nàng vốn tính cách cởi mở ôn hòa, bất kể là đối với fans hay nhân viên công tác đều ôn hòa thân thiết, không có dáng vẻ tự cao tự đại của một thiên hậu.
*Thiên hậu: danh hiệu dành cho nữ nghệ sĩ có thành tích xuất sắc trong giới âm nhạc.
Hai người từng có liên quan với nhau chính là lúc Thư Đông Thanh viết ca khúc chủ đề cho phim truyền hình Chu Nhiêu thủ vai chính, chẳng qua chỉ từng ngẫu nhiên gặp nhau trong toilet tại một nhà hàng lẩu, ăn xong, hai người lại trở thành quan hệ bạn bè khá tốt.
Sau này vào sinh nhật hai mươi tám của Thư Đông Thanh, Thư Đông Thanh mang theo hai chai rượu đến tìm cô. Chu Nhiêu tuy rằng không biết vì sao cô ấy lại uống nhiều rượu như thế vào ngày này, nhưng thấy cô ấy thật sự buồn bã, dứt khoát cùng cô ấy uống cả đêm.
Hai người uống say không nhịn được nói hết cho nhau nghe, Chu Nhiêu mới biết người Thư Đông Thanh thích mười năm đã kết hôn, vào đúng ngày sinh nhật của cô ấy.
Vừa nghe lời này, Chu Nhiêu nhớ tới mối tình đau khổ mình từng trải qua, nhất thời bi thương ùa đến, hai người ôm nhau mà khóc đến lúc ngủ.
Cứ như thế, cả hai trở thành bạn tốt tri kỷ.
Lục Già nhận ra Thư Đông Thanh, thấy Thư Đông Thanh và Chu Nhiêu tình cảm tốt, Lục Già theo bản năng vươn tay nắm tay Chu Nhiêu.
Không phải du͙© vọиɠ chiếm hữu của cô đối với Chu Nhiêu quá mạnh mẽ, mà là do Thư Đông Thanh từng thẳng thắn tuyên bố với bên ngoài bản thân thích người đồng tính, điều này khiến Lục Già không thể không để ý.
Chu Nhiêu lườm Lục Già một cái, người kia mở to mắt như nai con vô tội nhìn cô.
Nghĩ tới hiện tại các cô còn đang ghi hình, Chu Nhiêu không thể rút tay ra, đành mặc cho Lục Già nắm.
Thu vào tầm mắt động tác của Lục Già, ý cười nơi đáy mắt Thư Đông Thanh càng thêm rõ rệt, chỉ vờ như chưa từng thấy gì.
Chu Nhiêu đi thẳng vào vấn đề: "Có thể cho chúng tôi đi nhờ một đoạn không? Chúng tôi muốn tới sân bay Bắc Lộ."
Thư Đông Thanh đoán được hai người này hẳn là không có tiền cũng chẳng có thời gian, vừa mới đồng ý đã nghe tổ quay phim bên cạnh nhắc nhở: "Các cô phải đi phương tiện giao thông công cộng, như vậy là không được."
Chu Nhiêu:......
Thư Đông Thanh tiếc nuối lắc đầu, thở dài nói: "Xem ra tôi cũng lực bất tòng tâm."
Thấy sắc mặt Chu Nhiêu bất đắc dĩ, Thư Đông Thanh lại nói: "Hay là tôi cho các cô mượn tiền, các cô bắt xe đi."
Ánh mắt Chu Nhiêu sáng lên, đang định gật đầu, lại nghe tổ quay phim nói: "Như vậy không được, các cô phải ngồi xe bằng năng lực của chính mình."
Chu Nhiêu trừng mắt nhìn tổ quay phim, "Tôi mượn tiền bằng thực lực, dựa vào đâu không cho tôi dùng?"
Nhân viên đoàn phim chỉ cười lắc đầu.
Thư Đông Thanh đành chịu bó tay, "Lực bất tòng tâm rồi, bọn họ không cho tôi giúp cô."
Chu Nhiêu mím môi, "Đi đi, làm trễ thời giờ của cô rồi, lần sau mời cô ăn cơm."
Vừa nghe lời này bàn tay Lục Già nắm tay cô không khỏi dùng sức, khiến cho Chu Nhiêu lườm một cái, mặt Lục Già không biến sắc, trộm dùng ánh mắt bất mãn lại ai oán nhìn cô.
Chu Nhiêu bị nhìn đáy lòng chột dạ, loại ánh mắt này tựa như đang chỉ trích cô hồng hạnh xuất tường*, sau đó lại trở nên cứng ngắc.
*Hồng hạnh xuất tường: ý chỉ người phụ nữ nɠɵạı ŧìиɧ.
Cô và Thư Đông Thanh là bạn bè thuần túy, có thể hẹn nhau ăn cơm dạo phố vui chơi, sao cô phải chột dạ?
Thu vào tầm mắt tương tác giữa hai người, Thu Đông Thanh cố nén ý cười tạm biệt các cô.
Xuyên qua cửa kính xe, Thư Đông Thanh thu hồi tầm mắt, ý cười dần thu lại.
A, thời tiết hôm nay thật tốt.