*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.COM MEN - COM MEN ĐI!!!!!!!! MUỐI ĐÂU? THẢ VÔ THẢ VÔ!!!!!!!!!!
ngày nào mà đẻ 2 fict là xác cmn định gãy xương bả vai!
Ngữ cảnh fict 32: là sự tiếp nối của Fict 31
Vui lòng đọc lại từ fict 31 để tránh khó hiểu.
Trong fict này Kla Techno+ TinCan đã là người yêu của nhau. Mối quan hệ của họ đã được công khai.
************* Đồn cảnh sát gần thao trường. Can nhăn nhó ngồi trên chiếc ghế đối diện với chú cảnh sát đang nheo mắt đẩy kính lên: -
Cậu có nhầm Tin mà cậu quen với Tin methanat không thế cậu nhóc? -
Cháu đã nói mấy trăm lần rồi!. Là Tin methanat đó!Tin methanat! -
Rồi rồi, đừng có hét lên nữa. 30p nữa mà cậu ta không tới chúng tôi sẽ trực tiếp gọi điện cho bố mẹ cậu.
Can bực tới phát hỏa luôn, sao mà mấy người trong đồn cảnh sát này, ai cũng như có tai mà không có tai vậy?. Cậu đã nói rõ cả trăm lần rồi mà họ cứ không tin. Lại còn nhếch miệng cười mỉa mai cậu, lại còn đòi gọi điện cho ba mẹ nữa. Nghĩ thôi đã thấy sợ. So ra việc bị Tin cười nhạo vẫn còn tốt hơn 1 tỷ lần so với việc bị gửi giấy về nhà trường, không khéo bị đuổi học như chơi. Còn bố mẹ nữa... Ây da. Biết thế này cậu sớm mua cho Tin 10 cái kẹo mυ"ŧ còn hơn đi nhặt mấy cái thứ đồ bỏ đi nữa chứ. Càng nghĩ càng tức mà! -
Két. Tiếng phanh gấp ngoài cửa ra vào khiến mấy người trong đồn nhỏ đều ngoảnh ra ngoài. Một thân hình cao ráo lập tức tiến vào cửa ngay sau đó. Đây chỉ là một cái đồn nhỏ gần bên cạnh thao trường, thực ra mà nói thì hầu như quanh năm không có án mấy khi. Thỉnh thoảng thì bắt được vài đứa trẻ con vào phá hoại một chút. Hôm nay được hân hạnh có một chiếc xe mới cóng xịn sò xuất hiện, còn là cậu chủ của cả một gia tộc trước giờ chỉ nghe thấy tên. Làm sao mà không tò mò cho được?
Ấy thế mà Tin vừa bước vào, khí tức lạnh lẽo trên người cậu cùng với hàm răng cắn chặt và đôi mắt đỏ au vì tức giận, khiến tất cả mọi người ai nấy đều không rét mà run cầm cập. Chiếc áo khoác ngoài đen dài phủ qua đầu gối càng làm cậu trở lên đáng sợ. Trong khi tất cả mọi người như đóng băng, trên người chỉ còn đôi con ngươi là có thể hoạt động đảo qua đảo lại nhìn nhau. Thì Tin lập tức xông tới chỗ Can còn đang ngồi dí dị đặt cằm lên bàn khai. Can vừa quay ra thấy Tin liền như bắt được vàng mà nhảy lên: -
Tin!.. Trời ơi may quá!.Cậu tới thật đúng lúc! -
Theo tôi!. -
Ơ!Khoan... Can dù bị Tin kéo đi nhưng vẫn không quên nhiệm vụ, Ngoái lại năn nỉ: -
Đằng nào cũng lỡ rồi, cháu thiếu 4 cái vỏ đạn nữa mới đủ, có thể cho cháu xin không?
-
......!!!!!!!!!!!!!!!!! -
... Tin... kìa....Ơ.... Tin không nói một lời nào, một mạch dẫn Can ra ngoài cửa trước con mắt ngỡ ngàng của một đám người: -
Ơ.. người... người.... Trước khi bước xuống xe, Tin hất cằm nói với một vị luật sư đang chờ sẵn: -
Mọi thứ còn lại anh giải quyết đi! -
Vâng, thưa cậu chủ!. Can vừa bị Tin lôi xệch lên xe, gần như đẩy vào ghế phụ, trong lòng thật bao nhiêu ấm ức mà.thiếu có 4 cái, có 4 cái thôi đó! Mà lại không cho người ta lấy! Tin vẫn không nói một lời nào, hàm răng vẫn cắn chặt như trước, khiến một chút xương bên gò má lộ ra. Liếc sang phía Tin, Can linh tính không lành. Có khi nào Tin định gϊếŧ người phi tang không? Trời ạ!. Cái không khí quỷ dị lạnh lẽo lúc này khiến Can còn nghĩ mình chắc chắn sắp được đi gặp diêm vương lão gia bàn chuyện 10 cái kẹo mυ"ŧ!. -
Két... Suốt một quãng đường dài 20 phút lái xe đó, Ngoại trừ tiếng nuốt nước bọt ừng ực của Can và hành động cách xa Tin tới mức muốn cosplay thành con thạch sùng dán lên cửa kính xe. Thì chỉ còn lại 1 suy nghĩ: tiêu đời!. ****************** Cánh cửa phòng ngủ vừa bị Tin dùng chân đóng lại tới rầm, Can mới xác định được là đêm nay mình có thể có 2 kiểu chết: Một là bị hϊếp chết Hai là bị cưỡng chết Ok!. Đằng nào cũng là chết, vậy trước khi chết thì cần phải ăn no. Can liều mạng thương lượng: -
Tin... đằng nào cũng chết, vậy... vậy nhà cậu còn gì ăn không? -
.......!!!!!!!!!!! Thực sự, khi nghe tin Can bị tóm vào đồn, Tin tức giận tới tím mặt. Nhưng sự tức giận không lâu sau đó lại lập tức thay bằng cảm giác lo lắng tới rối bời: Liệu... cậu ta có bị thương không? Tên ngốc đó... liệu có bị khi dễ không? Tin không chờ đợi 1 phút nào, lập tức gọi cho bên phía luật sư của gia đình,sau đó phóng tới. Thật muốn ghim cái tên ngốc này vào trong người mà bao ủ! Thật không muốn để xểnh ra ngoài một chút nào vì sợ hắn sẽ tự chuốc lấy thương tổn! Thế mà hắn lại không biết điều! Đáng lý phải ôm lấy mình, phải cảm ơn mình chứ! Vậy mà tên ngốc đó lại cứ cố gắng ngồi càng xa mình càng tốt. Cứ như muốn xuyên khỏi cái cửa xe mà biến mất vậy. Tức chết thôi! Đã ngu ngốc tới như vậy, lại vừa vào phòng đã đòi ăn,lại còn nhắc tới cái gì mà chết nữa!. Được, Can, nếu đã " đói " tới như vậy... Đằng nào thì cũng đã mấy ngày rồi chẳng gặp mặt. Không phải không ăn thật là lãng phí sao?. Tin đưa tay lên, ngón tay khẽ vuốt nhẹ qua miệng Can, nở một nụ cười tà: -
Can., cậu muốn chết sao?. Được, tôi chiều ý cậu! -
Ơ... ăn... -
Được, ăn, là chính cậu mời tôi! Tin đưa tay lên mạnh mẽ trụ lấy cằm Can, đưa đôi môi khô khốc vì lo lắng của mình tới, Hôn lên.... Khi Tin mυ"ŧ lấy cánh môi, Can thật sự vẫn đang là tròn xoe mắt...nhưng.. cũng không tồi đi.. Dẫu sao so với việc bị hϊếp mà chết. Thì ngọt ngào mà chết dù hơi đói... xem ra cũng còn tốt chán. Can đáp trả... Quần áo dần dần được khai mở, vứt bừa bãi trên sàn nhà... Hai kẻ một kẻ sẵn sàng làʍ t̠ìиɦ mà chết và một kẻ mồi dâng tận miệng, thật sự quấn quýt vào nhau đến không thể tách rời. Ai nói cứ là Can thì không thể nào lãng mạn được? Ai nói cứ là Tin thì lúc nào cũng như băng? Cảnh sắc ngoài trời dù đẹp đến đâu, cũng không bằng chút tình thú còn vương nơi không khí này... Tin đưa lưỡi, liếʍ nhẹ lên đùi non của Can, gần nơi tư mật. Khiến Can khẽ rên lên một chút... Tin đưa tay vuốt ve cánh đùi mềm mại ấy.. Đôi đùi thon mịn của Can nói là của một kẻ đi đá bóng thật không thích hợp... làn da vô cùng mịn màng.. thực không biết Can trưởng thành như thế nào mà những sợi lông chân chỉ mượt mà bám sát vào da, khiến Tin thực sự muốn hôn thật lâu, liếʍ láp từng chút một. Những hơi thở dồn dập của Can theo chiếc lưỡi nhỏ của Tin mà hắt ra,.. -
Tin.. thật sự... rất thích a.... -
Can... nói cho tôi biết... vì sao... lại đi trộm chút đồ đó? -
Ưʍ... Tin.. lúc này.. không nói được... -
Không nói? Tin bỗng kéo Can sát rạt vào người, thằng nhỏ hùng dũng đứng trước cửa huyệt khẩu của Can, Tin dứ đầu khấc của mình vào mà không hề có một chút nào mở rộng trước, Can vội vàng quên hết trời đất: -
Chẳng phải vì cậu đó sao? -
Vì tôi? -
Con mẹ nó Tin, rút ra đã rồi tôi nói! -
Hự.... -
AAAAAAAAAAA!!!!! Không... kịp.. rồi.... Tin ấn thêm một chút sâu... Can gần như bị hành động đó làm cho muốn rớt nước mắt: -
Đồ củ cải thối!. Ông đây,.. vì muốn làm trái tim bằng đạn.. a... a.. đạn... -
Đạn? -
Vỏ đạn.. cho cậu đó! Định mệnh rút ra trước đã! -
Mẹ kiếp Tin! Cậu nói chuyện bằng " đầu " trên đi!đừng có dùng "đầu" dưới được không aaaaaaaaaaaaaa!!!!!!!!!!!!!!!!! Thực sự thì Tin cũng chẳng kɧoáı ©ảʍ gì, Miệng huyệt không được bôi trơn khiến cậu cũng đau đến nổi đầy gân xanh trên trán. Giờ đây lại đã biết được mục đích của tên ngốc này đi chôm đồ lại là vì mình, Quả thật có chút cao hứng, Tin rút cậu nhỏ của mình ra. Can liền thuận thế mà ôm mông lùi về sau. Tin đổ một chút kem bôi trơn ra tay, tiến đến, ý định làm lành tràn đầy khắp mặt, nặn ra một nụ cười ghẹo người. Can thấy thế sởn hết cả da gà, vội vàng muốn chạy trối chết ôm mông: -
Không cho cậu làm nữa! đồ củ cải thối!. Tôi cho cậu nghẹn chết! -
Cậu dám? -
Sao không? Cho cậu bị tắc thằng nhỏ mà chết! -
......!!!!!!!!! Nói rồi, Can thò chân xuống giường. Tin mỉm cười, chỉ chờ có thế, cậu giữ chặt hông Can lại, để ngồi lên đùi mình, thì thầm vào tai Can: -
Được, là tôi có lỗi. Vậy... hôm nay, lại cho cậu nằm trên. Thế nào? -
Tin!!!!!!!!!!!!!!!!!!. Mẹ kiếp cậu là đồ khốn! -
Không sao, với cậu cũng nên khốn một chút! -
aaaaaaaaaa????? *********** Món quà. Có những người chờ đợi qua tiếng tích tắc của 12h đêm hôm trước, để nâng niu một món quà tặng thật ngọt ngào dành cho người yêu dấu, Cũng có những người chờ đợi tới tiếng tích tắc cuối cùng của 12h đêm hôm ấy, để như muốn nhắn nhủ tới người mình thương yêu rằng, anh muốn được làm người cuối cùng sánh bước bên em. Có những người tự tay làm một món quà thật công phu. Cũng có những người trao đi những nụ hôn nồng cháy gói ghém làm quà. Hay, đơn giản, quà chỉ cần một nụ cười là đủ. Dẫu là khác nhau như thế nào: về phương thức, về phẩm chất, về giá trị. Nhưng tất cả các món quà ấy, đều chẳng phải cùng chung nhau một mẫu số sao? Tình yêu và sự trân trọng. Khi bạn tặng cho ai đó một món quà, tôi chắc rằng, đó không chỉ đơn thuần là một món quà! ************************ Ôi chao ạ! Cũng may là sau khi kể chuyện với P"no, P"No hào phóng tặng lại cho mình hết toàn bộ số vỏ đạn mà P"No nhặt được. Thế nên dày công ráp ráp mấy ngày nay, keo dính cho trạt tay thì Can cũng đã có một cái thứ gì đó – miễn cưỡng gọi là trái tim đi!. Trái tim của Can làm chỉ có thể đến thế này thôi chứ tôi k có dám đăng ảnh đẹp hén. Can đóng hộp rất cẩn thận, nâng niu trên tay như trân bảo vui vẻ mà tới trường. Vì sao a? Vì hôm nay là Valentine! Valentine đầu tiên trong đời Can có người yêu. Mà theo Lemon nói thì, Tin chính là: Đệ nhất người yêu! Cực phẩm người yêu! Số một người yêu! Ai da, cũng phiền quá nha? Không lẽ mình không phải cực phẩm? Rồi không lẽ lại còn có số 2.Mắc mệt. Tóm lại là người yêu chính là người yêu đi! Can cũng chẳng cần suy nghĩ nhiều nữa. Tiến lên, Lại vì sao a? Vì hôm nay, là Valentine! *************** Can cầm hộp quà, vừa bước tới khoa, thằng Good ở đâu đã lò dò tới, Dán lên ngực cậu một trái tim thật to! -
Ha.....ppy Va.....len.....tine! Ôi hạnh phúc quá! Can cũng moi trong túi áo ngực của mình ra, bóc lấy một miếng trái tim lớn, dán lại vào má Good: -
Bạn tốt của tao, mau mau có người thương nha! Nói rồi, Can hào phóng tặng cho Good một cái ôm mãnh liệt tới lắc lư! Có mùi dấm! Chả là hôm nay, Kla tới đón tận cửa rồi đưa Techno đi học, lại không nỡ buông mà muốn đưa tới tận cửa lớp. Vừa xuống xe thì cũng gặp Tin bước tới, nên cả 3 rảo bước cùng nhau luôn, không ngờ vừa tới đây thì lại gặp một màn ôm nóng bỏng thế này. Kla nhoẻn miệng cười khoái trí trong khi Techno thì như muốn ra hiệu cho Can, e hèm mấy tiếng mà hai kẻ đang ôm nhau lắc lư kia chưa có ý định rời ra. Nhìn bộ mặt thảm hại của Tin đã bắt đầu chun lại,bó hoa hồng trên tay dường như chuyển từ màu đỏ sang xanh luôn!. Techno thật ái ngại cho cái viễn cảnh Valentine của Can, trước Tin một bước, Techno liền xông tới hai kẻ kia: -
Can, Good! -
A, P" No... Can và Good cũng chẳng thèm nhìn cho xa, lập tức cùng nhau bóc thêm một trái tim ra, mỗi đứa một tay, dán lên hai má Techno, đã thế mà còn âu yếm vuốt má thêm mấy phát cho trái tim đó dính thêm chắc chứ! -
Hơ? Techno thật sự không kịp phản xạ, không biết nên khóc hay nên cười lúc này! Đằng sau lưng có thêm một kẻ tái mặt, Hai hũ dấm đổ cùng một lúc! Làm gì bây giờ? Làm gì bây giờ? Techno khẽ quay lại, nhìn đôi mày Kla nhíu chặt. Thôi bỏ mẹ rồi! Chạy mau còn kịp! Nhớ tới cái vụ đi chung với Can nhặt vỏ đạn kia mà ba ngày không xuống được giường. Nói chứ! Dù có là trưởng đội bóng chứ là bố của đội bóng thì cũng phải sợ! Techno co giò chạy mất dép!. Kla lập tức rảo bước theo sau. Trong khi Good và Can còn chưa hiểu vì sao thì ngay sau đó bình dấm chua còn lại tiến tới, không nặng không nhẹ mà phi thẳng bỏ hoa về phía Good, Good theo phản xạ bắt bóng mà chộp được! -
Á!. Lúc này cả hai mới nhận biết được là Tin đang đứng gần đó. Can há hốc mồm: -
Tin! -
Sao hả? đứng giữa trường ôm nhau? -
Tin! Tôi còn chưa hỏi tội cậu! Sao cậu lại... lại... tặng hoa cho Good? -
Tặng hoa? -
Thì đó.. đó... Can chỉ chằm chằm vào bó hoa mà Good giữ trên tay: -
Tin đồ thối!. Đừng nói thấy mía ngon đánh cả cụm nhé! -
Sao? -
Đừng có nói.. cậu tính cua cả tôi lẫn Good nhé! -
......!!!!!!!!!! -
Này này, nói cho mà biết! Good có người yêu rồi đó! Good nghe thấy vậy, liền thò mồm ra hỏi: -
Tao... tao... sao...? Yêu... sao? Can vội vàng lấy tay tới, bịp miệng Good lại, nói nhỏ: -
Mày cứ nhận đại đi. Tên này bị cυồиɠ ɖâʍ sinh hoang tưởng đó! không khéo rồi hốt cả tao lẫn mày! -
Cái... cái... gì... cuồng....da^ʍ... hoang.. tưởng??? -
Đúng đó!. Nhìn mặt đẹp trai vậy thôi chứ cứ ở trên giường.. à mà thôi. Mày đừng nên biết nhiều! -
......!!!!!!!!! Tin bị Can chọc cho tới mém tý nữa là thổ huyết rồi lên gặp ông bà, Ấy thế mà tên ngốc đó còn đang làm gì? Lấy tay bịp miệng Good, chẳng khác nào đang để Good hôn tay sao? Miệng lại còn ghé vào tai con rùa kia mà thì thầm. Cái mỏ cứ chu ra như chuẩn bị hôn lên má rùa vậy!!!!!!!!!! Trời ạ!!!!!!!!! Thực sự quá đáng!!!!!!!.Thực sự không chịu nổi!!!!! Tin một đường kéo Can tránh xa Good ra, mặc kệ Good chậm rì rì cong mỏ mãi mới phun ra được mấy chữ: -
Hoa... hoa... Cái gì là lạnh lùng băng giá? Cái gì là mặt mũi thể diện? Đều chẳng phải bị Can chọc cho thủng hết cả danh dự, chảy hết cả băng rồi hay sao? Uất nghẹn tới độ Tin chẳng thèm nghĩ gì thêm. Chọn ngay một chỗ đang xúm xít người dán tim lên mặt nhau, Giữa tiếng cười hỉ hả và những tiếng chúc mừng, Sự xuất hiện của cặp đôi đũa lệch này lập tức thu hút sự chú ý của mọi người. Mấy bà hủ nữ thì gào thét rách cổ Mấy mụ bánh bèo thì tiếc nuối suýt xoa. Chẳng mấy chốc mà đông kín quây thành 1 vòng. Tin nhìn thẳng vô Can, còn Can thì vô cùng lắp bắp xoay cổ đảo khắp nơi ; -
Tin.. mẹ nó cậu định làm gì? -
Làm gì? -
Thì làm gì đó? Đông người quá trời! -
Tôi chỉ muốn cho cả trường này lập tức biết rằng: Cậu chỉ có thể là của tôi! -
A? Tin kéo Can vào lòng, tay ghì chặt lấy lưng Can, Rồi không do dự, đặt lên bờ môi ấy, một nụ hôn.... Mọi phút giây như ngưng đọng.... Nụ hôn kia thực là cảm xúc? Chắt ra từ góc nhỏ trong lòng? Yêu thương như nắng ban mai ấy, Rạng sáng bình minh một góc trời!. Bao nhiêu người yêu nhau không đủ để nắm tay nhau đi công khai giữa dòng đời? Lại bao nhiêu người yêu nhau đủ để trao một nụ hôn giữa nhật nguyệt! Bao nhiêu người yêu nhau không đủ để đăng một tấm hình người thương, Lại bao nhiêu người yêu nhau đủ để nói cho cả thế giới biết rằng, họ vì nhau mà sống! Dẫu không biết biển ngoài kia sóng lớn dường nào. Hôm nay ta yêu, Hôm nay chính là một ngày vui vẻ! Hôm nay ta bên nhau, Hôm nay chính là một ngày lễ tình nhân! Valentine, valentine, cũng chỉ là một ngày, mà lại là bao ngày! Valentine, valentine, vì tình yêu mà bất kể một giây phút nào, đều hóa Valentine! Tôi không rõ, sau nụ hôn ấy, Có bao nhiêu cặp mắt rớt xuống Tôi cũng không rõ, sau nụ hôn ấy, Có bao nhiêu lời dị nghị. Tôi chỉ biết rằng. Họ đang thực sự bước đi trên con đường của hạnh phúc. Dù là, hạnh phúc của một đôi đũa lệch mãi mãi không thể nào so sánh được với nhau! ******************** Buổi tối. Vẫn lại là trên cái nóc gara cũ. Tin thật chẳng hiểu nổi chỗ này có cái gì mà Can lại thích tới đây như vậy! Xách theo bọc to bọc nhỏ đồ ăn. Thực lòng Tin có phần khó hiểu, nhưng thực cũng có phần hào hứng. Tin đã trải qua bao nhiêu cái Valentine cô đơn một mình rồi? Tin cũng đã trải qua bao nhiêu cái Valentine cùng những kẻ chỉ biết viện cớ ngày lễ mà đòi hỏi, xin xỏ, mua sắm, ồn ào, những mùi nước hoa nồng nặc, những cô gái thò tay vào trong cạp quần cậu mà mời gọi! chán ghét! Lại chẳng thể nào bằng một ngụm hương gió nơi đây! Tin vừa đặt bịch thức ăn xuống, Can không giống như bình thường vội vội vàng vàng mà mở các bọc thức ăn. Hôm nay, Can lại chăm chú đợi Tin ngồi xuống, rồi quay sang, hôn một cái lên má Tin: -
Tin. Tôi yêu cậu! -
......!!!!! Yêu sao? L*иg ngực Tin như vừa được bơm 500 lít máu, trái tim nhảy nhót tưng bừng như trống xuất quân!. Tin mỉm cười, hạnh phúc lại thêm một lần nữa bất ngờ được đưa tới. Can giơ chiếc hộp nhỏ tới, đặt vào trong lòng bàn tay Tin. -
Đây là quà valentine. -
Quà valentine? -
Đúng vậy. Tin, cậu xem. Không được chê nó, tôi biết là xấu... nhưng... tay tôi đã dính đầy keo... gỡ keo rất khó khăn, và rát nữa... Tin mở hộp quà ra... Nếu là một người khác, có lẽ sẽ ngất khi cái thứ hình thù này lại được Can gọi là trái tim!. Trái tim sao? Chắc chỉ trên đời này, trái tim của một kẻ là Can, một kẻ là Tin. Mới có cái hình dạng đặc trưng đến mức độ không có khái niệm vuông dẹt tròn méo sứt mẻ cong vênh! Nhưng....điều đó có quan trọng lắm không? Hay cũng không bằng một góc nụ hôn nhẹ nhàng vừa chạm qua khóe môi của cả hai.... Mỉm cười.... Hương gió của Valentine nhẹ nhàng cuốn qua hơi thở của hai người. Mùi hương của tình yêu, vốn dĩ, chính là hương thơm vương vấn kẻ si tình.... Can... Đời này một ý yêu tên Ngốc, Người có hiểu hay là người không hiểu? Tin.... Đôi bàn tay thon thon Can không nói Nhưng trái tim Can đã vỡ nẻ ra rồi! ********************************* Bonus thêm một vài phân cảnh của các cặp đôi trong ngày lễ tình nhân. Tin Can: sợ cậu? -
À, phải rồi, Tin. Tại sao cậu đẹp trai như vậy lại không có ai dán tim lên người hết vậy? -
Vì họ sợ tôi. -
Ủa, vậy chứ rồi tại sao tôi thân thiện như vậy, lại cũng không có ai dán tim lên người tôi hết? -
Vẫn là vì họ sợ tôi! AePete: Lột tôm Ư a hự hạ ô ưi đau a ha không.. vân vân và mây mây... Tumtar: Hôn nhau. Hôn từ trên xuống dưới, hôn từ trái qua phải, hôn từ trước ra sau, tóm lại là hôn nhau! KlaTechno: biển cả. Cuộn lấy nhau trên bờ cát trắng. Sao ư? Chỉ có từng đợt sóng vỗ lên thân thể trần trụi của hai người ấy mới biết. Còn tôi? Tôi tuyệt đối là thanh thủy văn! BumNic: 100 lần. -
Con mẹ nó Bum!, thả ra! -
Nic, đến khi nào em mới từ bỏ cái tật đong gái đây? Đáng phạt! -
Cứu mạng!!!!!!!! -
Nic, còn chưa đủ 100 lần! Good: Chậm thì sao? đáng yêu là được! Good cũng nhận được biết bao nhiêu là trái tim to nhỏ nha! Chỉ có điều, đang ôm bó hoa to đó, thực muốn trả lại cho Tin, thì lại bị đám người nhốn nháo trước mặt xem trò vui của cặp Tin Can đó, mà xô Good ngã trúng l*иg ngực của một kẻ đẹp trai a! -
Em có sao không? -
Không... sao... Kẻ đẹp trai ấy thế mà lại mỉm cười. đôi mắt xếch lóe lên vài tia đánh giá, sau đó, đỡ lấy cánh tay của Good: -
Em tên gì? ********************//***************