Tui là 1 kẻ đối trá!!!!!!!! Tui đã nói the end fict rồi
Mà tui lại còn đẻ tiếp!!!!!!!!!
Định mệnh. Vì sao?
Vì đợi chờ đéo bao giờ là hạnh phúc!!!!!!!! trông chờ vào Mr New chi bằng tự thân vận động!
Thịt đê!
Quất đê!
Chén đê!
=======================
Ngữ cảnh fict 31:
Là sự tiếp nối của chương bảy sắc cầu vòng
Trong ngữ cảnh này, Kla và Techno đã là người yêu của nhau, mối quan hệ của họ đã được công khai.
==========================================
Nhà Kla. Techno vừa tới, người bảo vệ đã vui vẻ ra mở cổng. Tâm trạng Kla hôm nay tốt hơn hẳn, chỉ tội cho những người làm trong nhà một mực băn khoăn khó hiểu: -
Cậu chủ trước giờ kết quả học tập luôn đứng đầu, không hiểu vì sao dạo này còn phải mượn người tới dậy kèm? -
Đúng vậy, mà đã thế cái người được gọi là " thầy " kia cứ ngơ ngơ ngác ngác, nhìn kiểu gì cũng không ra được lại là kẻ văn hay chữ tốt đến mức dạy được cả cậu chủ!
-
Mà thôi, chuyện của cậu chủ, tốt nhất ít bép xép một chút. Nhìn người ta ngơ ngơ thế nhưng biết đâu lại là thiên tài thì sao? -
Còn tôi, tôi chỉ băn khoăn là tại sao học thêm mà lại cần đổi giường. Giường cậu chủ trước giờ không phải lớn lắm rồi sao? Lại cần phải đổi hẳn sang một cái King size cỡ bự cơ chứ? Trên đời này, có rất nhiều thứ, thực ra rất đơn giản, nhưng vì chúng ta cứ nghĩ nó nhất định phải là phức tạp, nhất định không đơn giản chỉ là như thế, thành ra, kết quả cuối cùng lại tự làm khổ mình. Ví như người yêu hủy hẹn, ta ngồi tủi thân sướt mướt cả một đêm nghĩ ra vài cái tình tiết cẩu huyết: Nào thì: lão đi với người tình mới, giờ này chắc đang xxyy nhau. Nào thì: hay chán mình rồi? tính ăn xong nguẩy đít quay đi sao?
Hôm sau mới biết,là do lão ấy ăn trúng đồ thiu bị đau bụng, cả đêm qua chỉ có ngồi bồn cầu! Cuộc sống đó các bạn ạ, khi đối diện với một sự việc, hãy cố gắng suy nghĩ theo lối đơn giản trước nhất. Đó là mình nói các bạn thôi, chứ Kla thì khác. Nếu không đưa ra được một lý do cụ thể thì đúng là chú thỏ của chúng ta khá là khó được yên thân. Hôm qua là thứ 7 mà Techno lại lỡ hẹn với cậu, dời tới hôm nay. Kla cả ngày qua tâm tình không tốt, chả hiểu bực bội thế nào mà quăng luôn cả cái giường cũ, mua hẳn 1 cái King Size cỡ bự làm đứa bán hàng trong khu nội thất sướиɠ mà chết. Giường Vip này bán được một cái thôi là đủ doanh số cả tháng!. Nói không ngoa chứ, hoa mỹ thì không, chứ rộng thì cứ phải gọi là thênh thang, tuy phòng của Kla khá lớn, nhưng một cái giường chình ình như vậy khiến cho Techno vừa bước vào là có thể nhận ra ngay.
-
Kla, em mua giường mới sao? Kla thấy Techno bước vào, cũng không ra đón. Hai tay khoanh trước ngực, ngồi lì ở bàn học, Thấy thái độ khác lạ của Kla, Techno tiến đến, bỏ cặp lên bàn rồi kéo ghế ngồi bên cạnh: -
Kla, em mệt sao? -
Hôm nay học bài bao nhiêu? -
Kla? Em... Kla vẫn không trả lời, mà đưa tay nhấc lấy quyển sách từ trên kệ xuống. Techno nhăn mặt: -
Kla! -
P"No, học thôi. Techno gấp quyển sách lại, đưa tay quay vai Kla lại đối diện với mình: -
Ba mẹ em lại cãi nhau sao? -
P"No, anh thực sự còn quan tâm em sao? -
Kla, em nói gì vậy? -
Còn không phải?. Hôm qua anh đã đi đâu, làm gì? -
Hôm qua sao? à, Kla, không phải em giận chỉ vì chuyện đó chứ? Kla thở hắt một tiếng, đem tay Techno đảo lại, -
P"no, em thực sự không thích anh cứ suốt ngày quanh quẩn với P"Can. Techno nhíu nhíu mày: chà cái thằng Nic chết bằm, mình đã dặn nó là đừng có nói gì mà sao mồm nó lúc nào cũng như ăn phải khoai ngứa thế không biết. Chả là sáng qua, thằng Can qua nhà, bàn tính một lát thấy hợp ý quá, lâu lắm nó mới lại có 1 lần thông minh, nên mới nhắn cho Kla dời hẹn. Ấy chỉ có thế thôi mà không biết thằng em quý hóa đã tô son điểm phấn gì rồi khua môi múa mép để Kla giận như vậy. Techno thấy cũng hơi có chút tội lỗi, bèn xuống giọng: -
Kla, được rồi, coi như anh sai, em đừng giận nữa, có được không? -
....... -
Kla? Nhé? -
Vậy nói cho em biết, anh đã đi đâu với P"Can? -
Cái này.. a... không nói được.. -
Không nói được? Kla quay sang nhìn trực tiếp vào khuôn mặt đang bối rối của Techno. Mỗi khi Techno muốn nói dối, là y như rằng sẽ cho tay lên cào mái tóc ngả nâu do cháy nắng của mình...cũng giống như ngay lúc này, những ngón tay muốn theo phản xạ mà đưa lên luồn vào tóc. Kla ngay lập tức giữ lấy. Gằn giọng: -
Anh đi từ sáng tới tận đêm với P"Can. Em chỉ cần biết lý do mà cũng không được? -
Kla... thật sự là không nói được... sau này.. để sau đi, có được không? Kla không nói gì thêm, thở dài, mạnh mẽ buông tay Techno ra, muốn đứng dậy. Techno trong phút chốc không biết làm sao. Liền hôn lên má Kla một cái nghe tới: chóc. Kla một thoáng đờ đẫn. Techno thấy lời thằng Can thế mà có hiệu quả. Nó nói với mình mỗi khi Tin giận là nó sẽ đè ra hôn bằng chết. Ai nha, lúc đó còn nghĩ nó bị dở hơi. Giờ thấy đúng là hiệu quả thật! Thế là, Techno đơn thuần của chúng ta, liền nhao tới hôn thêm một phát lên môi Kla nữa: -
Chụt! Vẫn thấy Kla chưa có phản ứng, Techno lại kéo Kla, định bụng muốn hôn thêm cái nữa. Khổ, Sói còn chưa vồ mồi, mà mồi lại cứ nhảy phởn phơ trước mắt thế này.Thực lòng đừng hỏi vì sao nước biển lại mặn! Kla ngay lập tức lấy lại thế chủ động, khi đôi môi của Techno vừa dán gần tới miệng. Kla khẽ mỉm cười, đưa tay lên mái tóc lòa xòa ấy, ghì chặt lấy, Miệng Kla bắt đầu ngậm lấy cánh môi mềm mại của Techno, mυ"ŧ từng chút một... Techno cũng nhiệt tình đáp trả, đưa lưỡi khẽ liếʍ lên chiếc răng nanh nhỏ của Kla... Từng động tác đảo quanh của hai chiếc lưỡi dây dưa với nhau, bàn tay Kla cũng không ngại ngần mà bắt đầu luồn vào trong lưng áo, miết nhẹ khắp dọc sống lưng của Techno, Techno hơi ưỡn người lên: -
Ưm,.. Nụ hôn sâu chưa kết thúc, Kla đã muốn đem trọn cả cơ thể của Techno khảm vào trong thân mình, Kla nhấc nhẹ Techno ngồi đối diện mình, dương v*t của cả hai đã có chút cứng, qua lớp quần ngoài, cọ lên háng đối phương... Kla dời đôi môi xuống hôn lên yết hầu của Techno... Nhận thấy tư thế đầy ám muội này không phù hợp chút nào với mục đích tới để " dạy học " này, Techno khẽ đẩy đầu Kla ra, đôi mắt có chút đỏ, nói nhỏ: -
Kla,.. còn học... -
P"no,.. vậy chi bằng anh dạy em chút sinh học đi? -
Kla... -
... Kla ghé sát vào tai Techno, vừa cắn nhẹ một chút, vừa thì thầm: -
Hay là.. để em dạy cho anh nhé... P"no... Em cứng rồi... -
Kla... em... Kla không đợi Techno trả lời nữa, một đường lần tay xuống vạt áo, kéo xoạt chiếc áo của Techno qua đầu, Nửa người trên của Techno lập tức phơi bày...Thật mê người... Từ chiếc cần cổ thon dài nổi lên yết hầu nhỏ, đến hai chiếc xương quai xanh vẽ lên hai chiếc hồ nhỏ dưới cổ....hai trái anh đào màu hồng sậm như mời gọi... Kla nuốt một ngụm nước bọt. Techno thấy Kla nhìn chăm chút, có chút ngượng: -
Kla... em.... -
P"no... -
Ưʍ.... Kla lập tức đem miệng xuống, hôn lên chiếc xương quai xanh tinh xảo của Techno... Gặm cắn... đem hai ngón tay mà kẹp lấy đầu ti của Techno, vừa muốn sờ, vừa muốn nhéo. Techno thực sự có chút giật mình, cái kɧoáı ©ảʍ lạ lẫm vừa đau vừa thoải mái ấy khiến Techno cũng không thể nào mà đừng được... Đến khi Kla đưa miệng mυ"ŧ lấy đầu ngực, Techno kiễng cao gối lên một chút, đưa hai ôm lấy đầu Kla, ghì xuống ngực mình,, thực sự muốn Kla như nuốt trọn cả khuôn ngực ấy vào trong miệng vậy... -
Ưʍ.. thoải mái.. Kla... anh.. thích... -
Ư... ưʍ... -
Mυ"ŧ lấy nó đi... a.. đầu ti... sướиɠ lắm....Kla.. Hai cậu em nhỏ tưởng chừng như đã khó chịu lắm dưới lớp quần bó chặt, Kla luyến tiếc miệng vẫn không muốn rời khỏi khuôn ngực của Techno, Vừa liếʍ lấy, vừa đưa tay luồn xuống cạp quần Techno mà mò mẫm.. Vật nhỏ của Kla cũng nhanh chóng được Techno bao bọc trong tay... nóng rực... -
Ưʍ.. Kla... -
P"no, chạm vào nó đi, tuốt nó.... A... -
Ưʍ... a... Techno nhìn bộ ngực rắn chắc của Kla theo những chuyển động của bàn tay mình mà lên xuống, liền cũng mυ"ŧ lấy. -
A... P"no...a... ha... -
Kla.. anh cũng muốn... ăn... -
P"no... mυ"ŧ nó đi... a... ưm Những xúc cảm theo từng tế bào trên đầu lưỡi vụng về của Techno liếʍ lên đầu ngực, khiến cậu em nhỏ của Kla gần như gào thét... -
A,.. P"no.. anh dụ hoặc chết em... mất.. ư.m... -
Kla.. ngon... ngực em... ưʍ... anh muốn ăn.. Kla không thể kiềm chế được hơn, gạt tay... mấy cuốn sách trên bàn lập tức rơi xuống đất...Nhường chỗ cho thân thể của Techno vừa được Kla bế đặt lên... -
Kla..nhưng đây là bàn... học.. ưʍ.. -
Đúng vậy, em đang dậy cho anh đây.. P"No... mở chân ra... -
A.... Kla.. anh.... Kla ném chiếc quần vướng víu của Techno sang một bên, điều chỉnh cho Techno gần như nằm ngay trước mặt mình... Kla mạnh mẽ mở rộng đôi chân của Techno.. Kla ngồi trên ghế, say mê mà chiêm ngưỡng toàn bộ khu hạ vị của Techno... dương v*t của Techno đã cứng tới đứng thẳng, trên đầu nhỏ ra vài giọt tinh nhỏ... Dưới hai hòn trứng có chút bầm vì cương đau, là chiếc huyệt khẩu đang mấp máy... Trong khi Techno xấu hổ tới mức không biết xoay trái hay xoay phải muốn thu lại đôi chân thì Kla đã tóm gọn, đặt hai chân lên vai của mình... Hôn xuống... -
AAAAAAAAA.............!!!! -
Kla... không... đừng.... -
Ngoan... -
Kla... chỗ đó.. dơ lắm.... Ưʍ... Kla.. anh.... -
Aaaaaaa............ không, Kla,.. không... không... đừng... ư... -
Anh,... Ưʍ.. Kla... hư,... Hưʍ.... Kla mυ"ŧ lấy những giọt tinh trên đầu khấc dương v*t của Techno, khiến Techno như mất toàn bộ lý trí,... Ghì đầu Kla lại... Kla đưa lưỡi, liếʍ dọc thân cậu nhỏ rồi đưa cả hai hòn trứng ngon lành kia.. thẳng vào miệng... -
A............... hơm.... Hư.... Techno tay bám lấy vai Kla... đã bấu ra một chút máu nhỏ... Không thể chịu nổi kí©h thí©ɧ quá mạnh như vậy được, Techno gần như thét lên một tiếng đứt quãng, dương v*t giật mạnh bắn ra những dòng bạch trọc trải đầy trên bụng. -
A... anh ra... ra.. sướиɠ... Kla.... Kla mặt cũng đã lấm tấm những giọt mồ hôi, Cậu em cương tới sưng mọng, từng đường gân hiện lên như muốn bung ra, Hơi thở mạnh mẽ không dấu nổi du͙© vọиɠ,khàn đυ.c cất tiếng; -
P"No... đến lượt em... Đưa tay quết lấy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Techno mới vừa xuất ra còn một mùi tanh nồng ấm nóng, Kla bôi thẳng lên hậu huyệt của Techno. Techno vừa có phần chờ mong, vừa có phần ngại ngần: -
Kla... hay vào giường... có được không... đây... đây... -
P"no... sẽ vào giường... nhưng không phải là bây giờ... hư... -
A.... suýt.......... đau... Kla mạnh mẽ một đường đặt cậu nhỏ nóng hổi của mình trước huyệt hậu của Techno, tϊиɧ ɖϊ©h͙ không đủ sức bôi trơn cho hậu huyệt chưa được kịp mở rộng khiến Techno nhăn mày vì đau. Kla không nặng không nhẹ mà lại liên tiếp đẩy vào: -
A... ưʍ... Kla... đau... Anh,... a... ưʍ... -
Đau sao? P"No? -
Ưʍ.. đau... anh... -
Đó là sự trừng phạt nhỏ cho anh, vì đã dám nói dối em đi với P"Can... -
Sao cơ?a.. ưʍ... -
Không sao cả... nhưng... hôm nay anh sẽ phải chịu đau một.. chút... ưʍ... ha... a.... -
Kla.. ưʍ.. chỗ đó... ưʍ.... Kla đã xô cái ghế ra tự khi nào,đặt đôi chân dài của Techno lên trên vai mình, dương v*t to lớn liên tiếp thúc vào vách hậu huyệt do không được bôi trơn mà sát khít, khiến Techno gần như vừa sung sướиɠ vừa đau tới phát điên! -
Kla,.. nhẹ một chút... a.... đau... sướиɠ.... -
P"no... P"no,..hưʍ... a... ha... -
Kla.. bôi trơn... -
Anh,, a... ha... muốn... bôi trơn... -
Đau... đau... -
Vậy... gọi em là.. P"... gọi em là P... -
Kla... không...aaaaaaa!!!! Kla liên tiếp dùng hết sức thúc tới, Techno đau tới không còn sức mất, cái cảm giác kɧoáı ©ảʍ xen lẫn đau đớn này khiến Techno gần như nằm xoãi ra bàn, đôi mắt mờ sương vừa muốn lại vừa không muốn khiến miệng bật thốt lên: -
P"Kla! A.... ha.... -
Gọi lớn lên! -
P"Kla...! -
N"No... ngoan... người yêu của tôi...a... ha... Kla vô cùng thỏa mãn khi nghe Techno gọi mình bằng P", để nguyên dương v*t vẫn còn trong hậu huyệt của Techno mà cứ thế xốc Techno lên, bước tới gần giường, Techno thật sự là xấu hổ muốn chết nhưng cũng không có cách nào khác ngoài việc dùng đôi chân của mình mà kẹp chặt lấy hông của Kla theo từng bước di chuyển.... Kla tiến tới giường..ngả cả 2 xuống giường, đổ một chút bôi trơn ra tay: -
N"no... nhớ lấy chút đau hôm nay... lần sau.., đừng có đi với người nào khác... nếu không... em sẽ không tha thứ dễ dàng như vậy đâu! -
A.... Techno chẳng kịp suy nghĩ tới ý tứ gì, chỉ thấy một chút mát lạnh trơn tru được bôi lên giữa điểm giao hợp của hai người. -
A.... hựm.... -
N"No... anh chính là của em, chính là của em...hơm... hư... -
Kla... ưʍ.. nhẹ... a... ha... -
Kla..... ưʍ... ư,.... ..sau đó... ....Thì không còn sau đó nữa.... Kla đã làm bao lâu, hăng say tới như thế nào, điên cuồng tới như thế nào... Techno hoàn toàn mù tịt... chỉ biết rằng khi cậu tỉnh lại... đã là nửa đêm... Đau... thực sự con mẹ nó đau! So với việc lần đầu tiên lỡ uống say, thì quả thật lần này chỉ có đau hơn chứ không có đau kém. Techno gần như không thể nhúc nhích nổi người -
Suýt... Nhận thấy tiếng động nhỏ, Kla mệt mỏi khẽ mở đôi mắt: -
P"no.. anh tỉnh rồi? -
Ưʍ.. Kla... Kla nhận thấy vẻ mặt nhăn nhó của Techno, lại thấy có chút đau lòng, liền nhổm dậy, ôm gọn Techno vào lòng, hôn một chút lên mái tóc, lại nhớ tới từ chiều tối qua tới giờ, Techno chưa có ăn gì, Kla nhẹ giọng: -
Anh ăn một chút nhé? -
Kla.. nhưng giờ.. là nửa đêm rồi... -
Không sao. Chờ em một chút... -
Kla... Khi Kla mặc nguyên bộ đồ ngủ mà đứng dậy, Techno cảm thấy có chút ấm áp trong lòng... nguyên lai ra, dù Kla có những lúc điên cuồng, nhưng dẫu có thế nào, vẫn là rất ngọt ngào.... Rất đáng yêu... Kla trở lại, trên tay bưng một tô cháo vừa đủ độ, không quá loãng, cũng không quá đặc... Kla đặt tô cháo lên chiếc bàn bên cạnh, nhẹ nhàng đỡ Techno dậy. Sau đó đưa từng thìa cháo lên miệng Techno. Techno trên môi có một chút cắn nhỏ, hơi suýt xoa khi miếng cháo được đưa tới. Kla lập tức đưa tay lên, chạm vào vết rách nhỏ.... Đưa thìa cháo tiếp theo trực tiếp lên miệng mình, rồi cúi xuống... áp môi mình tới môi Techno... truyền tới... Cứ như thế... bát cháo vơi dần... Không ai biết, cháo có thực sự ngon hay không? Cũng không ai biết đó có thể được tính là những nụ hôn hay không? Cũng lại không ai biết, trong hai trái tim đang kề ngực vào nhau ngủ ngon lành kia... có bao nhiêu phần nồng ái... Tình yêu sao? Có thể là những phút thăng hoa của du͙© vọиɠ, Cũng có thể chỉ là phút giây tay trong tay say sưa giấc mộng nồng nàn... Từng giọt không khí bây giờ, đều theo vòng tay ôm xiết mà Kla bao trọn Techno vào lòng, tỏa ra mùi hương của thiên đường... hương mật.... ********************** Đúng rồi, Người này sung sướиɠ thì ắt có kẻ khác phải chịu khổ thôi. Can đứng chờ tới mòn mỏi mà mãi không thấy P"No tới sân bóng, Người cũng sắp mọc thêm 3 tầng rêu. Mẹ kiếp, hôm nay là thứ 2 đó!. Mà P"No lại không đi học sao? Cũng không biết bị cái gì nữa, mới hôm qua vẫn còn hăng hái lắm cơ mà. Mới chỉ sau một đêm mà đã ốm được rồi sao?. Đã thế lại còn tắt máy. Sáng nay mình đã gọi điện, đã có tiếng chuông rồi mà sao tự nhiên sau đó lại thuê bao. Can suy nghĩ mãi không ra lý do. Thôi thì đành lòng đi một mình vậy. Nhưng tới thao trường một mình liệu có bị chúng nó nã súng nhầm rồi cho lủng đầu không. Thật đáng chết mà! Chả là, sắp Valentine rồi. Thực ra thì Can cũng chẳng quan trọng cái thứ gì là Valentine đâu. Mà Lemon lại nói không tặng quà Tin là không được. Nó lại còn gợi ý tới thao trường chôm vỏ đạn về để làm hình trái tim nữa chứ. Mình bĩu môi: Gớm. Tin suốt ngày nói mình bắn như súng liên thanh. Bắn xong còn k thấy xác vỏ đạn nữa kia mà. Nhưng dẫu sao thì biết tặng quà gì được cho Tin đại gia, Can liền nghĩ cách rủ Techno đi cùng. Ài nha, nói đến đại gia thì cũng phải kể đến Kla. Bữa rồi tóm được cu cậu ở sân bóng, mình đến hỏi Kla là: -
P"no với cậu ai nằm trên? Kla vậy mà mỉm cười, không đánh mình như P"Type, chỉ bảo mình là: -
Em chưa đủ 18 tuổi, nói chuyện này có quá sớm không? Đó!. Sao cũng là bạn trai mà người ta lại nho nhã tới vậy chứ? Không giống như người yêu mình. Tin ấy à, tính thối đã đành lại cứ xểnh ra là đòi ăn đậu hũ. Lắc cái đầu một chút. Can mới nhớ ra chuyện chính: -
Thôi mặc kệ P"no, mình đi một mình vậy, ráng nhặt nốt hôm nay là đủ cho cả P"No làm rồi. Nói xong túng tẩy đi. Tối thứ hai, Tin suốt cả cuối tuần không thấy mặt Can. Tối nay thứ 2 chặn ở cổng trường mà cũng không gặp cho được!. Cậu ta lại dám nói bận tiếp. Để rồi xem, Can, tóm được cậu tôi sẽ cho cậu phải xin tha! Thật tức chết mà! Ồ, mà chưa kịp tức chết, thì đúng là tức chết thật! Số điện thoại gọi tới khiến Tin chau mày định gạt ngang... nhưng.... Sao số điện thoại này lại giống như... -
Alo. -
Xin chào, cậu có phải là Tin methanat không? -
Đúng vậy. Anh là ai? -
Chúng tôi gọi điện từ đồn cảnh sát Băngkok. -
Đồn cảnh sát?- Tin nhíu mày. -
Đúng vậy, chúng tôi bắt được một cậu nhóc đang lén vào khu thao trường trộm vỏ đạn. Cậu ta nói có quen với cậu. -
Sao cơ? -
Tôi cũng nói là không thể nào, nhưng cậu ta nhất mực không cho gọi điện về nhà mà đòi gọi cho cậu tới bảo lãnh. -
.....!!!!!!!!!!!!! -
Rất xin lỗi cậu, chúng tôi biết không thể nào tên nhóc này lại quen với cậu, xin lỗi vì đã làm phiền.... -
Khoan... Tin cố gắng hít một hơi dài, bàn tay nắm chặt lấy cái điện thoại, thực muốn bóp nát nó... cố gắng nhất để giữ chút điềm tĩnh cuối cùng: -
Nhắn cho tôi địa chỉ... ==================//============