Chương 54: Đa nhân cách

Anh đừng lo nữa, Khả Nhi tỉ tỉ sẽ không sao đâu. - Vương Nguyên thở dài rồi vỗ vai Vương Tuấn Khải đang ngồi bệt dưới đất, dáng vẻ năng động thường ngày trong măt đều đã biến mất.

- Đúng đấy! Cho dù có sao thì anh cũng nên tự chăm sóc bản thân mình trước đi, để Khả Nhi khỏi lo lắng. - Thiên Tỉ trấn an cậu - Em ra ngoài mua ít đồ, chúng ta cùng ăn.

Sắc mặt Vương Tuấn Khải vẫn không thay đổi, cứ nghệch ra như không nghe thấy gì. Thiên Tỉ hất mặt gọi với:

- Vương Nguyên! Đi thôi! Để anh ấy một mình sẽ tốt hơn!

Vương Nguyên có chút miễn cưỡng nhưng vẫn đi theo Thiên Tỉ ra ngoài. Vương Tuấn Khải giữ khuôn mặt lạnh, nghiêng đầu nhìn hai bóng lưng dong dỏng cao gầy từ từ mờ dần rồi biến mất.

- Sao lại thành ra thế này chứ? - Giọng Vương Tuấn Khải trầm hẳn, ngữ âm nặng nĩu đầy mệt mỏi - Hoàng Khả Nhi,em sẽ không sao đâu.

Két! - cánh cửa trắng mở ra, vị bác sĩ trẻ tuổi xuất hiện ngay sau đó.

- Cô ấy sao rồi? - Vương Tuấn Khải chạy tới hỏi thăm.

- Hừm! Tình trạng không được tốt lắm! Theo như quan sát, chúng tôi nhận thấy cô Cố có dấu hiệu bị trầm cảm trước đây, hình như bây giờ lại tái phát.

- Trầm cảm? - Vương Tuấn Khải như không tin vào tai mình liền nghi ngờ lặp lại.

- Cậu không biết sao? - Vị bác sĩ ngạc nhiên - trong hồ sơ bệnh án có ghi rằng cô ấy lúc nhỏ từng bị mắc chứng bệnh tâm lý, cụ thể là trầm cảm, sau đó không những không cải thiện gì mà còn nặng hơn, cô ấy bắt đầu chuyển sang mắc chứng tâm thần đa nhân cách.

Vương Tuấn Khải khuỵu chân xuống mất bình tĩnh, các y tá xung quanh phải đỡ cậu lên.

- Haizzz! - Bác sĩ thở dài - cậu nên vào xem tình hình, với chứng bệnh này chúng tôi vẫn chưa tìm ra cách chữa, chỉ có thể cho dùng thuốc an thần để tránh gây mất ý thức của bệnh nhân. Còn nếu muốn qua khỏi, đành phải dựa vào sự kiên trì của bản thân cô ấy. Chắc cô Cố đã chịu rất nhiều áp lực tác động từ bên ngoài vào tinh thần. Tôi tin rằng, nếu lần 1 đã vượt qua thì e rằng... lần 2 sẽ có chút khó khăn.

- Cậu nghĩ Hoàng Khả Nhi thật sự không sao chứ? - Vương Nguyên tay cầm cây hồ lô đường đỏ mọng trong mà thấy ngon mắt, miệng nhai nhóp nhép nhưng vẫn có thể nói.

- Đúng là Nhị Nguyên! - Thiên Tỉ thở dài ngao ngán - ăn cho xong đi.

Bỗng Thiên Tỉ dừng trước một cửa hàng bán hoa nhỏ bên ven đường. Vương Nguyên thắc mắc:

- Gì thế?

- Tớ vào mua ít hoa cho tỉ tỉ vui, cậu đứng đây đợi đi.

Chưa để Vương Nguyên trả lời, Thiên Tỉ đã mở cửa bước vào. Vương Nguyên đứng ngơ ngác, chỉ thiếu nước mắt chữ A mồm chữ O nhìn người anh em bỏ bạn vì hoa.

- Cậu đi thì tôi cũng đi, sợ gì ai chứ? Hứ!

Vừa quay người 180 độ, tức thời Vương Nguyên đυ.ng trúng một cô gái nhỏ đang loay hoay kiếm thứ gì đó. Tiểu mỹ nữ diện chiếc yếm kẻ sọc cùng với giày đế cao té bịch xuống đất. Mặt nhăn nhó đau đớn nhưng vẫn nhận lỗi về mình:

- Xin lỗi! Minh đi không nhìn đường!

- Hê hê! - Vương Nguyên đỡ người đối diện đứng dậy - lỗi của mình, lỗi của mình.

- Á! - Cô gái đó dường như không đứng dậy nỗi, vẫn giữ nguyên tư thế, mặt còn nhăn nhó hơn trước - chân mình!

- Không sao chứ? - Vương Nguyên lo lắng xem xét tình hình, nhẹ xoay cổ chân cô.

- Ayia! Đau! Đại ca à! Cậu không ga lăng tí nào!

- Trật chân rồi! - Vương Nguyên trề môi - còn lớn tiếng nhận xét tôi nữa chứ? Đi nào!

Không đợi trả lời, Vương Nguyên xốc nhẹ người cô lên rồi cõng đi về phía khách sạn gần đó.

- Làm gì đấy? - Cô gái đó mắt tròn mắt dẹt nhìn Vương Nguyên.

- Thì thuê phòng chứ làm gì?

- Á! Tôi biết ngay mà! Cậu là đồ biếи ŧɦái, thả tôi xuống mau, tôi thà què chân chứ không lên giường với cậu! Tiểu thư danh giá như tôi đây sao cậu dám hả? Hả? Có tin tôi hét lên không?

Nội tâm Vương Nguyên sụp đổ. Cô gái này thật là... 30s mặc niệm cho cậu chủ họ Vương.

- Ôi mẹ ơi! Oan rồi tiểu thư! Tôi thuê phòng vip cho cậu đấy, đừng lo. Với lại, là kiếm chỗ ngồi tốt để gọi bác sĩ đến khám cho cậu mà - Vương Nguyên rầu rĩ.

- Có thật không?

Có người đang nghi ngờ cậu ư??? Thật là... nội tâm Vương Nguyên xin được sụp đổ lần 2.

- Cậu nghĩ tôi là thể loại sở khanh đó chắc? Vương Nguyên tôi rất trong trắng đó nha.

- Hừm! Tôi không tin! Mấy đứa con trai tự nhận bản thân ngây thơ thì chưa chắc đã ngây thơ. Có điều... hừm... nhìn mặt cậu cũng ngây thơ sáng sủa đó, nhưng vẫn đề phòng, kêu taxi đưa tôi về nhà.

- Sao cũng được - Vương Nguyên lắc đầu ngán ngẩm.

Thế là, Nhị Nguyên của chúng ta đã quên mất cậu bạn Dịch Dương Thiên Tỉ đang ôm bó hoa hồng đứng ở vị trí cũ lúc nãy.

- Vương Nguyên! Tớ thật muốn xử trãm cậu! Hừ! Đợi đấy, bổn thiếu gia sẽ tính sổ với cậu sau!

...

Vương Tuấn Khải ngủ gục bên bàn lúc nào không hay. Chỉ đến khi Thiên Tỉ mở cửa bước vào, cậu mới sực tỉnh dậy. Thiên Tỉ bước nhẹ đến:

- Em mua ít cháo! Hãy ăn khi còn nóng!

- Ừm! - Vương Tuấn Khải giống như một con mèo, ngoan ngoãn gật đầu rồi ăn.

- Khả Nhi vẫn chưa tỉnh sao? - Thiên Tỉ đi về phía giường bệnh, quan sát Hoàng Khả Nhi đang nằm ngủ.

Không một dấu hiệu nào báo trước, Hoàng Khả Nhi bỗng nhiên mở mắt. Vương Tuấn Khải đặt bát cháo lại cạnh bàn rồi lo lắng nhìn cô:

- Đỡ hơn chưa?

- Hì! Hoàng tử mặc đồ hiện đại đúng là đẹp trai hơn mắc áo choàng nhỉ? - Hoàng Khả Nhi cười tít mắt như đứa trẻ mới ba tuổi

-... - Vương Tuấn Khải im lặng không nói, chỉ khẽ xoa đầu cô.

Mặt Thiên Tỉ ngơ ra không hiểu gì, một lát sau bình tĩnh lại, mới bối rối nhìn Vương Tuấn Khải:

- Cô ấy sao thế?

- Bệnh đa nhân cách - Vương Tuấn Khải thở dài.

Thiên Tỉ xém đứng không vững, ánh mắt thoáng thất vọng, sau cùng không tỏ vẻ kích động nhiều, chỉ nhìn Hoàng Khả Nhi rồi hỏi nhẹ một câu:

- Em là ai?

- Sao chú lùn cao hơn cả công chúa luôn thế? Mà bạn bè của chú lùn đâu rồi? Còn tới sáu người nữa kia mà.

- Nàng Bạch Tuyết Và Bảy Chú Lùn??? - Thiên Tỉ cùng Vương Tuấn Khải ngơ ngác đồng thanh