Chương 27: Mệt mỏi

Chát!!! - Khả Nhi không thương tiếc giáng cho con nhỏ ngang ngược trước mặt mình một cái bạt taiMọi người sững sờ, trợn mắt nhind Khả Nhi, cô vô cùng tức giận, đứng phắt dậy quát

- Cậu điên à? Hay mù rồi, đừng ỷ tôi không nói gì là được ý tiến tới nhé, tôi không nhường ai đâu, nó cho cậu biết, đυ.ng ai thì đυ.ng, đυ.ng sao

tôi không quan tâm, cậu mãi mãi, à không, đừng bao giờ, vĩnh viễn không

được đυ.ng vào tôi, cậu sẽ phải nhận cái giá rất đắt đấy

- Cậu ... - Mắt Ngọc Nhi rưng rưng - tôi chỉ lỡ tay thôi mà

- Cậu vô tình hay là cố tình? - Cô trợn mắt - Biến đi, đừng có để cái

khuôn mặt đó hiện trước tôi thêm lần nữa, e rằng cái khuôn mặt đó sẽ có

vài vết khắc để làm nó sắc sảo hơn đấy

-... - Ngọc Nhi không nói gì, lùi về ghế của mình, Vương Tuấn Khải nghe thấy liền tức giận lên tiếng

- Cậu vừa phải thôi, cô ấy cũng chỉ là lỡ tay, có cần phải cư xử vậy không?

- Tôi quá đáng rồi sao? - cô dương mắt thách thức

- Có phải là cậu tức giận vì chuyện hôm qua nên muốn trút giận ai đó, nếu vậy thì cứ chửi tôi, chửi chừng nào chán thì thôi, chửi đi - Vương Tuấn Khải lỡ miệng nhắc lại chuyện hôm qua

Khả Nhi im lặng không nói gì, rồi tim cô nhói lên, đau quá, cô giữ khuôn mặt ảm đạm ngồi xuống

- Cậu đừng nói nữa

- Tôi nói hay không là việc của cậu à? - Vương Tuấn Khải không biế điều lại càng thêm dầu vào lửa

- Tôi nói cậu im đi - Khả Nhi vẫn kiên trì nói, tim càng ngày càng nhức

- Tôi không im

- Cậu im mau! - Khả Nhi không kìm được lập tức hét lên

Rồi

1s...

2s...

3s...

Bụp!!!

- Khả Nhi!!!! - Mộc Miên hoảng hốt đỡ Khả Nhi khi thấy cô thả mình trong không trung

Ân Trí Thành ở phía trên nghe thấy liền gấp gáp chạy xuống

-Chuyện gì vậy? - anh lo lắng - cô ấy cãi nhau với ai hay là tức giận à?

- Cả hai, với Vương Tuấn Khải - Mộc Miên thở dài

- Cậu... - Anh tức giận quay sang Vương Tuấn Khải, siết chặn cổ áo cậu -

tối qua cậu hành hạ cô ấy còn chưa đủ à? Cậu còn muốn gì nãu, không lẽ

cậu muốn cô ấy chết sao? Bệnh đã nặng đến thế chắc cậu hả hê lắm nhỉ?

- Bệnh gì cơ? - Mộc Miên khó hiểu

- ... - Ân Trí Thành không nói gì, lơ đi bỏ lên trên

- Này, nói gì đi chứ? - Mộc Miên la lớn, nhưng anh vẫn im lặng, cô bạn

liền liếc Vương Tuấn Khải một cái - tôi không biết cậu ấy bị bệnh gì,

nhưng mà, cậu nói chuyện với Khả Nhi cho cẩn thận đẩy

Vương Tuấn Khải không nói gì nhưng vẫn lo lắng nhìn Khả Nhi, không biết cô có sao không? Rồi cậu lấy ra viên thuốc trợ tim, đưa cho Mộc Miên

- Cho Khả Nhi uống đi

- Cái gì đây? - Mộc Miên tròn mắt

- Thuốc trợ tim

- Cậu muốn gϊếŧ người à? Uống thuốc này làm gì? - Mộc Miên hét lớn

- Tôi có hỏi y tá ở căn tin, cô ấy nói Khả Nhi từng mua loại thuốc này nên chắc cậu ta bị bệnh đấy, mau cầm đi

- Ừm, cảm ơn cậu - Mộc Miên miễn cưỡng nhận lấy rồi cho Khả Nhi uống

5 phút sau ...

- Khả Nhi, cậu tỉnh rồi - Mộc Miên mừng rỡ rồi quay sang Tuấn Khải - cậu

cũng giỏi thật a~~~!!! Cảm ơn nha, Khả Nhi này, là Tuấn Khải đã cho cậu

uống thuốc đấy

- ... - Khả Nhi im lặng không nói gì, mặt đã biến sắc từ sớm nên không buồn nói chuyện, chỉ nhắm mắt làm ngơ

Vương Tuấn Khải thấy cô tỉnh cũng yên tâm mà dựa lưng vào ghế, Ngọc Nhi thấy cậu khá mệt mỏi liền quay sang

- Cậu mệt sao?

- Không - Tuấn Khải lắc đầu - cậu cũng nghỉ đi

- Ừm

.

.

.

Chuyến xe nhanh chóng chở mọi người về nhà. Khả Nhi được người hầu đỡ vào ghế

sô pha, cho cô nằm một lát. Mẹ cô nghe tin liền lập tức từ tập đoàn

Hoàng Khả trở về

- Mẹ sắp xếp chuyến bay, chiều mai con sẽ bay sang Pháp

- Dạ vâng

- Mẹ đã kêu quản gia xếp đồ rồi

- ... - cô không nói, chỉ gật đầu

Thế là nguyên ngày hôm nay, cô cứ nằm đơ đó, không nói lời nào, Hoàng mama

đã sớm rời khỏi nhà, chỉ còn đám người hầu là lo lắng cho cô

Mọi người thi nhau khoảng 5 phút lại đem nước cam, chanh, nho, rồi lại tôm, cá, ... Đáp lại đó, cô chỉ uống được 2 ngụm nước lọc rồi lại mệt mỏi

nằm xuống