Thẩm Phương tất bật mang những món ăn ngon mình vừa nấu xong đặt lên bàn. Minh Nam Tú có quan hệ khá tốt với cô nên rất thoải mái bắt chuyện với cô. Hai người này có vẻ rất hợp nhau, nói chuyện cũng khá nhiều.
Thẩm Phương thực ra nói chuyện thân thiết vui vẻ với Nam Tú thế thôi nhưng thực ra vẫn luôn liếc nhìn Giang Mạn mãi. Nhưng vì sao, Giang Mạn cứ nhìn Vũ Anh suốt? Còn cô ta cứ ngơ ngẩn thế kia?
Cô bực mình, không nhìn nữa, lại quay lại niềm nở với mọi người. Sống trong Showbiz, cô dần quen với ánh hào quang, nhưng theo đó cũng có mặt tối của nó. Cô dần trở nên giả tạo, không còn hồn nhiên như trước. Nhưng, trước Giang Mạn, cô luôn sống thật với bản thân. Nhưng, thực sự, dù không thích Vũ Anh cỡ nào, trong sâu thẳm cô thực ra rất ghen tị với cô ấy. Vì sao cô ấy lại được Giang Mạn để ý? Cô cau mày, một cô gái bình thường như vậy... thật không xứng với Giang Mạn!
Cô lại lạnh nhạt liếc nhìn từng cử chỉ của Vũ Anh. Người đâu mà vụng về!
Lúc này, Vũ Anh đang ăn món súp của Thẩm Phương,
cũng ngon nhỉ? Cơ mà cô thấy mình... Vũ Anh mặt đầy hắc tuyến... Vì sao trong lúc thấy Giang Mạn cứ nhìn mình, cô ngại ngại quay đi, lại làm vương vãi một chút súp ra rồi?
Ôi trời, hổ thẹn thấy mọi người chú ý tới điều đó khi Dư Tú lên tiếng:
"Vũ Anh! Cậu làm rớt súp ra rồi!"
Làm mọi người bật cười.
Sau đó, thầy Cảnh Sinh cười ha hả với cô:
"Em xem, Nhẫn giả như em lại có lúc vụng tay vụng chân quá!"
Nam Tú gượng cười nói đỡ cho cô: "Vũ Anh còn trẻ con lắm, ha ha..."
"Vũ Anh, cậu ngố thật đấy, thế này thì có anh nào để ý được đây?" Đến lượt Anh Đào vui vẻ lên tiếng.
Xin lỗi nhé, tớ... không cần... Vũ Anh cười gượng, ngại ngùng nghĩ thầm.
Còn Sử Kiêu... "Vũ Anh!"
Cô quay ra.
Cậu ngồi bên cạnh cô, chỉ trầm mặc, nghiêm túc nói: "Còn dính cả lên mồm này" rồi không để ý dùng tay lau nước súp còn vương trên đôi môi đỏ của cô.
Sử Kiêu sững người, cậu vừa chạm vào môi cô...
Mọi người chợt im bặt.
Vì lí do gì mà một Sử Kiêu bình thường lạnh lùng điềm tĩnh, nay lại quan tâm tới con gái, lại còn làm ra hành động đấy?
Sử Kiêu thấy mình hớ nên chỉ tỏ ra lạnh lùng khinh khỉnh nhìn Vũ Anh: "À, tôi chỉ thấy cô quá sức ngốc nghếch đến ngớ ngẩn, nên trêu đùa tí thôi, cô đừng có quan tâm rồi suy nghĩ lung tung" nói rồi búng mạnh vào trán, đẩy ghế đi mất.
Mọi người càng sốc. Sa Sử Kiêu biết trêu đùa- như cậu nói từ khi nào?
Vũ Anh ngẩn ra một lúc...Rồi bất mãn nhìn bóng lưng Sử Kiêu đi mất:
Đau quá...!!! Sao cậu ta cứ thế nào ấy nhở? Khó hiểu!!!
Một lúc sau, mọi người lại tiếp tục dùng bữa như thường.
Vũ Anh chợt nhớ. Hôm nay là Chủ Nhật! Không phải đi học...
Vậy, sau khi ăn xong, mọi người ai sẽ về nhà nấy sao?
Hiếm lắm mới có một bữa cơm yên bình an vui như thế này, cô tiếc nuối...
Thực ra, bên cạnh đó, cô cũng muốn ở lại nhà của Giang Mạn nữa...
Để ở cùng Giang Mạn...?
Cô giật mình đưa tay che mồm lại, như che giấu tâm tư thầm kín của mình, mặt hơi đỏ. Sao cô còn nghĩ thế nhỉ? Ngại quá...
Ngước nhìn Giang Mạn, đúng lúc anh nhìn mọi người thông báo một việc:
"Tôi có vấn đề này cần bàn với mọi người!"
Thẩm Phương lập tức dỏng tai lên nghe, bất cứ lời anh nói, cô đều không thể bỏ lỡ!
Vũ Anh kín đáo, say sưa nhìn anh nói.
"Tôi nói cô có nghe rõ không?" Chợt, Giang Mạn kết thúc bằng câu hỏi rồi nhìn thẳng vào Vũ Anh.
Hơ... chết rồi... làm sao bây giờ? Cô không có nghe được Giang Mạn vừa nói gì hết.......
Mải ngắm nhìn anh...!
"Vâng...tôi...tôi sẽ lưu ý..." Vũ Anh đành giả vờ ra vẻ ngẫm nghĩ nói vậy, nhưng mà, thực sự trong lòng có hoang mang...
Rốt cuộc, anh vừa nói gì nhỉ?
Thấy mọi người ăn xong đứng lên chuẩn bị ra về, cô cũng làm vậy.
"Này...!"
"Vâng?" Nhớ lại ban sáng anh và cô đánh răng, cô lại đỏ mặt e ngại.
"Riêng cô ở lại đây..."
"Ở lại... nhà anh...?" Giọng Vũ Anh nhỏ dần... Trái cà chua lại hiển hiện quanh đây...
"Ừ, chúng ta ở lại đây..." Anh cúi xuống ghé sát vào nói thầm với cô, như không để cho ai biết. Nhưng thực ra, mọi người đã đi hết, kể cả Thẩm Phương...
"Ơ... thực ra...!" Vũ Anh giật mình mở to mắt.
"Thế cô không nghe tôi vừa nói gì ban nãy sao?" Giang Mạn chỉ giả vờ bình thản hỏi.
Vừa nãy... vừa nãy anh nói với mọi người như vừa nói với tôi như thế áaa...??? Ơ...... ơ... Cô há hốc mồm, chưa thể nghĩ được gì, rồi lại thấy kì lạ... Vậy tại sao, mọi người không phản ứng như cô???
Sao thế nhỉ? Giang Mạn được thể lấn tới, nói:
"Vậy vừa nãy cô vừa làm gì mà không nghe tôi nói?"
"A... tôi... tôi..."
Nhoẻn miệng cười hơi đểu một chút, anh nhanh chóng ghé sát môi anh vào gần môi cô, nói thầm:
"Không được nói dối!"
Hơi thở phả ra từ làn môi anh truyền tới làn môi cô ẩm ướt, lại nóng ấm. Khoảng cách hai bờ môi thật gần gũi...
Cô chưa kịp phản ứng gì, định nghĩ ra gì đó lảng tránh thì giật mình thấy mặt anh sát gần mặt cô.
Cô muốn ngất...!
Vì sao anh luôn làm cô hẫng tim lên thế này?
Môi anh...
Cô nhanh chóng lùi ra sau nhưng lại giẫm phải cái giẻ lau bàn vừa vô tình rơi xuống đất, và trượt chân.
Giang Mạn ngạc nhiên nhanh tay đỡ lấy cô.
Cô cũng không ngờ, khi vịn tay vào anh, lực kéo của cô lại mạnh đến như vậy.
Kết quả, hai người ngã ra sàn.
Và cuối cùng, môi anh cũng chính thức chạm vào môi cô.
Nhẹ nhưng mềm mềm, dễ chịu...
Hương thơm từ đôi môi cô khiến anh chỉ chờ có thế, chìm vào tận hưởng.
Còn cô đang giật mình choáng váng... Biết là cô rất thích Giang Mạn, nhưng mà sao lại có thể gần gũi đến độ như thế này cơ chứ? Cô nhanh chóng nhắm mắt, cơ mà sao như vị ngọt từ chocolate tình yêu ngày Valentine thế này? Dù cô chưa bao giờ đi chơi vào ngày hôm đó. Chỉ là tò mò thử chút thôi...
Không, cô nghĩ Chocolate không thể ngọt bằng thế này được, có lẽ thế...
Giang Mạn đang trong tư thế đỡ vai cô. Liền ngay đó, vừa hôn nhẹ, vừa vòng tay ôm thắt lưng cô, nhẹ nhàng nâng niu cô.
Cô ngại ngùng đẩy anh ra.
Hai người rời môi khỏi nhau. Giang Mạn đang hạnh phúc tận hưởng bầu không khí ngọt ngào thì lại bị cô phũ phàng đẩy ra.
Anh trợn tròn mắt, nhưng chỉ giả vờ tỏ ra bất mãn vì biết cô đang ngại ngùng. Nhưng khi thấy cô rơm rớm nước mắt. Anh ngạc nhiên, đưa tay lên nhẹ lau nước mắt cho cô.
Vì anh mà cô khóc ư? Hình như anh hơi nôn nóng quá...
Bàn tay anh dịu dàng lau khô đôi mắt cô rất nhẹ nhàng, rồi đỡ cô dậy.
Sau này có trở thành cát bụi cô cũng giữ chuyện này cho riêng mình, không thể để cho ai biết được...
Cô nhớ lại vì ngại quá cô đã khóc hu hu như một đứa trẻ con bị bắt nạt. Thực ra cô biết, anh không bắt nạt cô, chỉ là cô...
...
...
...
Ngại quá mà thôi...