Chương 53: Mang Thai (4)

Sau đêm hoan ái triền miên cả hai cùng chìm vào giấc ngủ, hắn mơ mơ màng màng một lần nữa lại mở mắt, có lẽ những ngày qua do nghỉ ngơi được thực hiện quá quy luật, nên giờ khắc này lại lăn lộn không ngủ được. Lam Vong Cơ nằm bên cạnh đã ngủ say, hắn nhìn người kia tóc mai rũ rượi, trán còn vương một tầng mồ hôi sau trận mây mưa mà nhếch mép cười, kéo vạt áo lao nhẹ nhàng lớp nước còn sót lại kia, rất nhẹ không muốn làm người kia tỉnh giấc, nghĩ thầm: Lam Trạm, sao lại vì ta mà muộn phiền, rốt cuộc ngươi đã mơ thấy gì? Hắn thở dài rồi lại nằm xuống nâng tay lên ôm lấy Lam Vong Cơ, hôn lên tóc, vành tai, cuối cùng hạ xuống chạm lấy bờ môi một nụ hôn rất nhẹ như thoáng qua, miệng khẽ thì thầm.

“Lam Trạm, ngủ ngon.”

Nguỵ Vô Tiện nhắm mắt lại, quá nửa đêm hắn mơ thấy mình đứng trước hồ sen một mảnh xanh mênh mông rộng lớn. Sóng biếc phía xa xa nhấp nhô, hoa sen cao cao nở rộ. Ngụy Vô Tiện ngạc nhiên nhận ra đây là Liên Hoa Ổ, hắn chưa từng nằm mộng trở về Liên Hoa Ổ lần nào, nên cảm giác rất hưng phấn vui vẻ.

Nghĩ thầm không biết Lam Trạm có ở đây không? Vì hầu hết những giấc mơ đều có Nhị ca ca của hắn trong đó, nên chắc chắn Lam Vong Cơ cũng sẽ ở đây. Nhưng tại sao Lam Trạm lại cùng hắn đến Liên Hoa Ổ? Chẳng lẽ lại mơ thấy khi còn là thiếu niên đưa Lam Trạm đến đây hái sen?

Nhớ đến trước kia, vô tình biết được thời niên thiếu Lam Vong Cơ vẫn muốn đến Vân Mộng một lần. Nhưng lần trước tới đây đánh với Giang Trừng một trận, nên chưa có cơ hội đưa y đi tham quan nhiều nơi. Ngụy Vô Tiện khóe môi khẽ cong, tâm tình thật tốt, nghĩ thầm: Nhất định lần này phải kéo Lam Trạm xuống hồ sen tấm mới được. Hắn chắp tay sau lưng bắt đầu đi loanh quanh một vòng.

Liên Hoa Ổ vẫn như xưa, có nhiều nơi mới được trùng tu lại, giang phòng của hắn vẫn được giữ gìn nguyên vẹn, tuy không có người ở nhưng được quét dọn sạch sẽ không hề lấm bụi chút nào. Tìm một hồi lâu vẫn không thấy Lam Vong Cơ, lại nghe được thanh âm phát ra từ sảnh đường, thanh âm kia rất quen thuộc:

”Lam Nhị công tử đã tới, vì sao không vào nói chuyện?”

Giang Trừng! Ngụy Vô Tiện bước chân dừng lại, hắn lập tức nắp vào phía sau bình phong, nhìn ra bên ngoài: Giang Trừng đang nói chuyện với… Lam Trạm!

Lam Vong Cơ đưa lưng về phía hắn nên không nhìn rõ biểu tình trên mặt, Giang Trừng thần sắc ung dung thư thái. Nhất thời hắn nghĩ không thông, tại sao lại mơ thấy sự tình như thế? Liền nghe Lam Vong Cơ nói với Giang Trừng:”Ta có mấy câu muốn hỏi Giang tông chủ.”

Thanh âm này với giọng thường ngày không có gì khác biệt, nhưng có vẻ dứt khoát cứng nhắc, lạnh lùng, hùng hổ doạ người. Ngụy Vô Tiện phát giác được giọng nói này của y: Lam Trạm là đang tức giận! Tức giận đến lợi hại!

Giang Trừng cũng nhận ra Lam Vong Cơ là có gì đó không đúng, lông mày nhíu lại, nói:”Lam Nhị công tử có gì chỉ giáo?”

“Giang tông chủ, trong thân thể ngươi vận chuyển linh lực đó là nhờ kim đan của Ngụy Anh.”

Ngụy Vô Tiện trợn tròn mắt không nghĩ y lại nói đến chuyện này, tuy biết là mộng nhưng chân hắn lại hơi phát run, chẳng lẽ y muốn đòi kim đan lại cho hắn. Hắn biết Lam Vong Cơ là người thẳng thắn, nhưng không ngờ y lại có thể nói trực tiếp như vậy, làm hắn kinh ngạc đến sững sờ .

Khi nghe Lam Vong Cơ nhắc đến kim đan, Giang Trừng có hơi khó chịu mà nhìn y, nói:

”… Ngươi muốn nói gì, cứ nói thẳng.”

“Giang tông chủ, vây quét Loạn Táng Cương, có phải cũng có phần ngươi?”

Giang Trừng sắc mặt trở nên khó coi.

”Lam Vong Cơ, ngươi đến cùng là muốn nói gì?”

“Nếu Ngụy Anh còn kim đan trong người, căn bản hắn sẽ không tu quỷ đạo, sẽ không phản phệ mà chết, sẽ không trở thành lệ quỷ, đến tột cùng sẽ không phải ở trong thân xác Mạc Huyền Vũ.”

Giọng Lam Vong Cơ như oán như giận mà nhìn chằm chằm Giang Vãn Ngâm.

“Nếu ngày đó ngươi nghe hắn không trở lại Liên Hoa Ổ một mình, thì sẽ không bị Ôn Trục Lưu phế đan, …. Ngươi không thấy có lỗi với hắn?”

Ngụy Vô Tiện muốn chạy đến giữ chặt tay Lam Vong Cơ rồi kéo đi thật nhanh, nhưng lại nghĩ: Dù sao cũng là mộng hay cứ để cho Lam Trạm phát tiếc một chút cũng tốt.

Giang Trừng hai mắt đỏ ngầu, “Ta cần kim đan của hắn sao? Là hắn lừa ta, nếu ta biết là hắn, ta thà chết chứ không cần hắn thương hại”

“Hắn không thương hại, Ngụy Anh chỉ là muốn trả ơn Giang gia đã cưu mang hắn, và cũng vì hắn coi trọng tình huynh đệ với ngươi, nhưng vị huynh đệ mà hắn coi trọng đó lại mang người đến nơi hắn ở, quây quét hắn.”

Lam Vong Cơ hít một hơi.

”Ngụy Anh… Hắn… Ngươi một câu cảm tạ cũng không nói được với hắn… Nếu Mạc Huyền Vũ có thể quay lại thân xác kia.” Lam Vong Cơ nắm chặt Tị Trần, “Ta sẽ gϊếŧ ngươi.”

“Lam Vong Cơ, ngươi thật biết nói đùa, Mạc Huyền Vũ đã chết làm sao có thể…”

“Có thể hay không ta không cần biết, nhưng nếu Ngụy Anh có chuyện gì … Ta nhất định lấy mạng ngươi.”

Lam Vong Cơ tay đặc lên Tị Trần, thân kiếm liền muốn ra khỏi vỏ.

Ngụy Vô Tiện con ngươi co rụt lại, trong nháy mắt xông ra, gọi:

”Lam Trạm.”

Cho dù là mộng, hắn cũng không muốn nhìn thấy Lam Vong Cơ vì hắn mà nhất thời xúc động làm ra chuyện không nên làm.

Lam Vong Cơ nghe hắn gọi liền quay đầu, Ngụy Vô Tiện thấy rõ thần sắc lạnh nhạt đầy phẫn nộ, gần như mất khống chế của y. Hắn chạy đến giữ chặt lấy tay Lam Vong Cơ định kéo người kia đi, nhưng chung quanh cảnh sắc đột nhiên kịch liệt biến hóa, một trận đầu váng mắt hoa, hắn vẫn nắm chặt tay y không buông. Đợi hết thảy bình tĩnh trở lại, hắn từ từ mở mắt, hiện tại bọn hắn đang nằm trên giường trong Tĩnh thất. Ngụy Vô Tiện nghe tiếng gọi:”Ngụy Anh?”

Hắn mơ màng ngồi dậy, vội vàng sờ lên người Lam Vong Cơ.

”Lam Trạm!”

“Um… lại mơ sao?”

Lam Vong Cơ vươn tay đem hắn một lần nữa ôm lấy, ôm vào l*иg ngực, ôn nhu vỗ vỗ lưng hắn, phảng phất dường như y biết hắn là đang bị giấc mơ kia làm cho sợ hãi.

“Ngụy Anh, ta ở đây.”

Ngụy Vô Tiện nằm trong l*иg ngực y, ngửi thấy mùi đàn hương ngào ngạt hô hấp trở nên nhẹ nhàng hơn.

Đến lúc này hắn thực sự hiểu tại vì sao những ngày qua Lam Vong Cơ lại trở nên như vậy với hắn, vì y sợ một lần nữa mất hắn, y sợ thân xác này sẽ bị Mạc Huyền Vũ chiếm đoạt, hoặc là sợ hắn sẽ già đi theo thời gian. Loại sự tình này cho dù hắn không hỏi, Lam Vong Cơ sẽ không tự nói, hắn có cố hỏi, Lam Vong Cơ cũng sẽ không nói ra.

Ngụy Vô Tiện một đêm ngủ không ngon, lại sợ quấy rầy Lam Vong Cơ, dù đang nằm trong lòng người kia một cử động nhỏ hắn cũng không dám, còn cố ý thở đều làm ra vẻ đang ngủ rất say. Cố gắng chịu đựng đến giờ Mão, vốn cho rằng Lam Vong Cơ sẽ đánh thức hắn để tu luyện, hắn liền thuận theo y mà ngoan ngoãn rời giường. Kết quả là người kia chỉ nhẹ nhàng buông hắn ra, kéo chăn mền đắp cho hắn, còn mình thì xuống giường mặc quần áo.

Ngụy Vô Tiện nhắm mắt nằm trên giường giả vờ ngủ, chờ đến khi nghe được tiếng đóng cửa cực nhẹ, hắn biết Lam Vong Cơ đã ra ngoài. Đúng là Hàm Quang quân nhất ngôn cửu đỉnh, không ép buộc hắn tu luyện nữa, triệt để làm theo ý hắn. Ngược lại hắn cảm thấy bối rối có chút thương tâm bất an, lật qua lật lại trên giường nửa ngày, cuối cùng ngồi dậy đi đến đầu giường lấy Tùy Tiện hạ quyết tâm hướng võ đài mà đi.

Chúng đệ tử Lam gia đang ngồi một hàng tại võ đài, Lam Cảnh Nghi đang tịnh mịch, hai con mắt híp lại cố mở nhìn ra bên ngoài, liền thấy Ngụy Vô Tiện đang cầm Tùy Tiện bước tới, y hết sức kinh ngạc kéo tay áo Lam Tư Truy, nói:

”Tư Truy, hôm nay mặt trời mọc phía tây a” Sau đó chỉ tay về hướng Ngụy Vô Tiện.

Lam Tư Truy:“….”

Nhìn thấy Ngụy Vô Tiện đi vào võ trường, sau đó ngồi xuống, xếp hai chân lại, hai tay đặt trên gối, mắt hơi khép, thần sắc nghiêm nghị, bắt đầu vận dụng linh lực điều tức tu luyện. Lúc này Lam Cảnh Nghi cả kinh hai con mắt trừng lớn mà nhìn hắn. Đây là lần đầu y thấy Ngụy Vô Tiện đứng đắn luyện công. Những lần trước hắn đến võ trường không nằm dưới tán cây ngậm cỏ thì cũng ngủ gật, lần này lại chuyên tâm luyện công. Phải biết đây mới chính là Di Lăng lão tổ a. Rất nhiều người khổ luyện cả một đời cũng tu không thành kim đan, Di Lăng lão tổ phất phất tay, một cỗ linh lực mười phần chạy thấp thân liền luyện thành kim đan.

Lam Cảnh Nghi lại kéo tay áo Lam Tư Truy.

” Tư Truy, mặt trời không những mọc ở phía tây mà còn rất nóng cực kỳ nóng.”

“…”

Ngụy Vô Tiện ung dung mở mắt, nhìn quanh một vòng, lườm bọn nhóc một cái ho nhẹ, nói:

”Ta đây là sợ các ngươi luyện công tịch mịch, có hảo tâm đến bồi các ngươi… Làm sao? Không thích a? Nếu không thích ta liền đi.”

Lam Cảnh Nghi vội vàng.

”Đừng đừng, Ngụy tiền bối, chúng ta rất thích người, ước gì mỗi ngày đều nhìn thấy người ở đây cùng tu luyện thì càng tốt.”

Lời này thật không phải là giả, ít nhất thì Ngụy Vô Tiện cũng không nghiêm khắc như Lam Vong Cơ, luyện tới ba bốn canh giờ lại tụ tập cùng hắn nói chuyện phiếm, nếu như thấy mệt có thể rũ hắn đi chơi thế cũng là rất tốt a.

Nhưng hình như Ngụy Vô Tiện không giống như lúc trước nữa, liên tiếp gần một tháng, giờ Mão vừa qua khỏi không lâu liền thấy hắn tới, vừa đến lập tức luyện công, càng không cùng bọn tiểu bối nói nhảm, giống như biến thành một người khác hoàn toàn.

Lam Cảnh Nghi ủ rũ:”Rồi xong, Ngụy tiền bối bị Hàm Quang quân cảm hóa! Hàm Quang quân thật đáng sợ a.”

Lam Tư Truy, nói đỡ:”Kỳ thật Ngụy tiền bối đều rất... Cần cù.”

Lời này của y có chút không thật lòng a.

Nhanh đến lúc giữa trưa, các đệ tử đều đã đói bụng, muốn rủ nhau đi ăn, nhìn lại Ngụy Vô Tiện bên kia một động tĩnh cũng không có. Hắn nhắm mắt ngồi ngay ngắn, chúng đệ tử cũng chỉ có thể cùng ngồi theo, đôi mắt như ai oán mà nhìn hắn, đáng tiếc hắn nào có để tâm.

Trong thấy Lam Vong Cơ đi tới thế là bọn chúng rốt cuộc như trút được gánh nặng, đứng người lên vuốt vuốt y phục, chịu đựng giày vò cuối cùng cũng được đi ăn. Lại quay đầu nhìn Ngụy Vô Tiện vẫn là không nhúc nhích. Bọn chúng kỳ quái mà nhìn nhau:

”Ngụy tiền bối đây thật là hối cải để làm lại người mới a?”

Sau đó nhìn thấy Hàm Quang quân khom người ngồi xuống, một tay đỡ lấy lưng Ngụy Vô Tiện, một tay vòng qua hai chân đem hắn bế lên, cứ tưởng hắn nghiêm túc đả tọa mất ăn mất ngủ ai ngờ hắn đã sớm ngủ mê mệt từ lúc nào không biết. Giờ phút này nằm trong l*иg ngực Lam Vong Cơ mềm mại mà ngủ say.

Ngủ thϊếp đi! Hắn đúng là đã sớm ngủ từ lâu!

Các đệ tử lập tức cảm thấy bọn hắn bị lừa gạt một trận không nhỏ a.

Lam Vong Cơ một đường đem hắn từ võ trương trở về Tĩnh thất, đặt lên giường, hắn bỗng nhiên mở mắt, ngồi dậy, hô lớn:

”Giờ gì? Giờ gì?”

Lam Vong Cơ đè hắn nằm xuống, nói:

”Giữa trưa, ngươi nên ngủ tiếp một chút nữa.”

Hắn có chút thất vọng, đã cố gắng được gần cả tháng, đến hôm nay lại ngủ quên. Vận chuyển linh lực mà có thể ngủ sâu được như vậy Ngụy Vô Tiện quả là không hổ danh Di Lăng lão tổ a, đã ngủ quên lại còn tự khen mình. Đang còn nghĩ ngợi, chợt nghe thấy một tiếng cười nhẹ, quay đầu lại, Lam Vong Cơ trên khóe miệng còn chưa thu lại nụ cười, nói:

”Tĩnh, liền tới ăn cơm.”