Chương 51: Mang Thai (2)

Sau một đêm mưa, ánh mặt trời chiếu sáng khắp nơi, những giọt nước còn đọng lại trên lá lấp lánh như pha lê trong suốt dưới ánh nắng rực rỡ. Dưới bóng cây là võ đài Lam gia, một đám tiểu bối lười biếng còn ngáp ngắn ngáp dài ngồi thẳng một hàng. Dẫn đầu đám lười biếng đó là người mặc áo đen miệng ngậm một cọng cỏ đuôi chó, nâng má, không lên tiếng thì thôi khi đã nói là làm cả đám người kinh hãi giật mình, còn là ai ngoài Di Lăng lão tổ Ngụy Vô Tiện chứ, hắn nói:

“Ta cùng Hàm Quang quân của các ngươi có chút chuyện không vui.”

Nói xong hắn đảo mắt nhìn đám tiểu bối, nhưng không thấy phản ứng gì, nếu là lúc trước khi nghe được hắn nói thế cả đám sẽ há lớn miệng hỏi hắn:

"Vì cái gì? Vì sao?"

Lôi kéo tay áo muốn hắn giải thích, hoặc là lòng đầy căm phẫn mà muốn biết rõ sự tình của hai người, nhưng giờ phút này những dạng kia đều không có.

Sở dĩ bọn chúng không quan tâm đến hắn là do hôm qua Lam Vong Cơ kiểm tra kiếm thuật, cả đám luyện kiếm không thông nên bị phạt cả một ngày phơi nắng ỉu xìu, đến sáng nay không còn một chút sức lực nào.

Lam Cảnh Nghi thanh âm hạ thấp, miễn cưỡng nói:

“Là chuyện gì, người lại làm cho Hàm Quang quân phiền lòng a?”

Có hắn dẫn đầu, mấy thiếu niên kia cũng đồng loạt có phản ứng. Trong nhất thời phát lên một trận ồn áo thanh âm liên tiếp mà hỏi Ngụy Vô Tiện. Lam Tư Truy nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của hắn liền hỏi:

”Ngụy tiền bối, người và Hàm Quang quân đã xảy ra chuyện gì?”

Lời đến khóe miệng muốn nói rồi lại im, hắn tra Tùy Tiện vào vỏ kiếm, ra hiệu cho bọn tiểu bối lại gần, nói:

“Các ngươi lại đây.”

Ngụy Vô Tiện nắm lấy bả vai một đệ tử gần đó, lấy tay sờ loạn đầu người kia, sau đó lại một đệ tử kết tiếp cũng bị hắn làm loạn đầu tóc, Lam Cảnh Nghi thấy vậy liều chết phản kháng, nhưng cuối cùng cũng bị Ngụy Vô Tiện bắt lấy, đầu tóc bị hắn làm rối tung lên.

Lam Tư Truy không hiểu hắn rốt cuộc đang muốn làm gì, hỏi:

”Ngụy tiền bối, người là muốn tìm gì?”

Ngụy Vô Tiện đưa tay lên kéo dây buộc tóc xuống, chỉ lên đầu, nói:

”Tóc bạc.”

“….”

Cả đám tiểu bối vẫn ngơ ngác không hiểu ý hắn đang muốn nói gì, chợt có người a lên một tiếng hiểu được ý hắn, nói:

“Nhị…Nhị… tiền bối, chẳng nhẽ người có tóc nhạc?”

Ngụy Vô Tiện nhìn sang Lam Cảnh Nghi, nói:

“Hắn là muốn nói gì?”

Lam Cảnh Nghi cười to.

“Hắn nói, Ngụy tiền bối chẳng lẽ người có tóc bạc ”

“Nhúng… nhúng, ý ta nhà… nhà …nhế.”

Thì ra đệ tử này bị tật nói lắp còn thêm bị ngọng, Ngụy Vô Tiện một phen bật cười nói với tiểu đệ tử kia:

“Ngươi nói không thông thì đừng có nói nhiều, không khéo lại làm người ta hiểu lầm.”

Vừa nghe hắn nói có tóc bạc cả đám đệ tử một trận hai mặt nhìn nhau. Lam Tư Truy tiến lên phía trước nhìn kỹ, những sợi tóc dài đen nhánh tỏa sáng, lại cẩn thận nhìn thêm vài lần cũng không phát hiện dù chỉ là một sợi tóc trắng nào.

Nghĩ nghĩ, cân nhắc mở miệng nói: “Ta thực không thấy sợi tóc trắng nào a, nhưng mà Ngụy tiền bối, ta có xem qua trong sách, tóc bạc cũng không phải nhất định là do tuổi già, cũng có thể là do vất vả mệt mỏi, tinh thần áp lực quá lớn.”

Lam Tư Truy dừng một chút, tựa hồ cảm thấy nên chấn an hắn, lại nói thêm:

”…Hoặc là sinh hoạt làm việc nghỉ ngơi không theo quy luật, đều có thể dẫn đến tóc đen biến tóc trắng, Ngụy tiền bối người không cần để ý nhiều như vậy làm gì.”

Ngụy Vô Tiện nói: “Đúng vậy a, ta chính là nghĩ như vậy, nhưng Lam Trạm y không cho là như vậy.”

Lam Cảnh Nghi hỏi:”Hàm Quang quân nghĩ như thế nào?”

Ngụy Vô Tiện thở dài:”Y cho là kim đan của ta kết quá chặm, muốn giúp ta tu luyện, y sợ ta …. ”

Hắn dừng một lúc sau đó nói tiếp:”

Cho nên ta liền nói với y, các ngươi trên đầu nhất định cũng có tóc bạc, nhưng kết quả các ngươi nhiều người như vậy mà đều không có một sợi nào, lần này là thua y thật rồi.”

Lam Tư Truy:”Cho nên người và Hàm Quang quân liền vì chuyện này mà không vui?”

Ngụy Vô Tiện:”Không hẳn là như vậy.”

Cũng khó trách bọn tiểu bối cảm thấy không thể tưởng tượng nổi giữa hai người này lại có chuyện không vui, tựa hồ là không có khả năng vì hai người bọn họ lúc nào cũng dính nhau tựa như nhựa cây, cố tách mấy cũng không rời. Nhưng nghĩ mãi hắn cũng không nghĩ ra tại sao Lam Vong Cơ lại quang trọng quá vấn đề tóc bạc của hắn, nhớ lại đến hôm trước thấy Lam Vong Cơ nước mắt rơi lã chã làm tim hắn rối bời muốn hỏi nhưng rồi lại thôi, sợ lại làm y buồn.

Số là vào sáng hôm đó, Lam Vong Cơ giúp hắn chảy đầu liền phát hiện hắn có tóc bạc xen lẫn trong vô số tóc đen vừa sáng vừa mảnh, một sợi tóc trắng. Nếu là hắn tự chảy thì chắc sẽ không có chuyện gì xảy ra.

Lúc thấy sợ tóc bạc của hắn mặt y mười phần lạnh như băng, nhặt lên sợi tóc kia để qua một bên, trầm mặc không nói gì, ngày hôm sau lại kéo hắn đến tháo dây cột tóc xem xét cẩn thận đầu tóc. Hắn thường ngày vẫn hay trêu chọc y, Lam Vong Cơ vẫn luôn mỉm cười hết thảy không có gì mảy may khác thường.

Đêm đó, hai người theo thường lệ lên giường ngươi ngươi ta ta phiên vân phúc vũ ôm ôm hôn hôn, Lam Vong Cơ chợt không đầu không đuôi mà hỏi hắn: ”Ngụy Anh, kim đan ngươi tu luyện thế nào rồi?”

Ngụy Vô Tiện nhắc đến cái này làm hắn có chút khó nói. Thân thể Mạc Huyền Vũ linh lực thấp kém, dù hắn dùng tốc độ nhanh nhất để tu luyện cũng là rất khó khăn, mặc dù tạm thời vẫn có chút tiến triển hơn so với trước kia, nhưng được như vậy cũng là tốt lắm rồi. Lam Vong Cơ thấy hắn không trả lời liền kéo tay đối phương bắt lấy mạch tượng, sao đó dùng tay dò theo hướng đan điền tra xét, y khẽ lắc đầu:

”Vẫn chưa được.”

Hắn mơ hồ cảm thấy Lam Vong Cơ có chút thất vọng, định hỏi thăm dò đối phương, nhưng Lam Vong Cơ đã cúi người xuống hôn lên cánh môi mềm mại của hắn, Ngụy Vô Tiện ngạc nhiên một chút, sau đó vội vàng đáp lại y, triền miên trong đêm liền đem chuyện muốn hỏi triệt để quên sạch.