Chương 29: Chỉ Cười Với Một Mình Ngươi

Phàm là bất cứ ai đã tiếp xúc qua với Ngụy Vô Tiện đều thích hắn, nhất là đám tiểu bối ở Vân Thâm Bất Tri Xứ thì lại càng thích. Chỉ cần nói chuyện với hắn hai ba lần liền sẽ tin tưởng Di Lăng lão tổ không phải là kẻ ăn người không nhả xương như trong nhân gian đồn đại. Ở mọi phương diện, hắn luôn luôn cười hì hì, rất ít nổi giận với bất cứ ai, hắn cũng không dùng thân phận trưởng bối để giáo huấn tiểu bối, tỷ như:

Kiếm pháp ngươi tu luyện thế nào rồi?

Trong đám đệ tử ngươi xếp hàng thứ mấy?

Săn đêm ngươi có xếp hạng cao hay không?

Ngày hôm đó sau giờ học, tại cửa Tĩnh Thất môn một đám tiểu bối thò đầu vào nhìn, thấy Ngụy Vô Tiện ôm một rổ củ cải thoải mái nhàn nhã bước ra, trông thấy đám tiểu bối hắn liền nở nụ cười, nói:

“Mấy người các ngươi là đang làm gì? Thế nào? Tìm ta hay là tìm Hàm Quang Quân a?”

“Xuyt.”

Đám tiểu bối đưa tay lên miệng ra hiệu cho hắn im lặng, nói nhỏ:

“Tìm người, tìm người. Hàm Quang Quân có đây không?”

Hắn chớp mắt, mặt không biến sắc tỏ vẻ ngạc nhiên, nói “không có.”

Vừa nghe Ngụy Vô Tiện nói không có Lam Vong Cơ trong Tĩnh Thất, một đám đồng loạt thở ra nhẹ nhàng, sau đó thoải mái đi vào trong vây xung quanh hắn. Một đứa trong đám bọn chúng tay cầm lấy củ cải, hỏi

“Ngụy tiền bối người đang định làm gì với đống củ cải này a?” Vừa nói hắn vừa cắn một cái nhai răng rắc.

Một đứa khác lại nói, “Là đem cho thỏ của Hàm Quang Quân nuôi ăn a?”

Ngụy Vô Tiện nhìn chúng, “Phải, cho thỏ ăn nhưng mà là Hàm Quang Quân của các ngươi cho ăn chứ không phải ta, y đang ở đó đợi ta mang củ cải đến.”

Đám tiểu bối đưa mắt nhìn nhau dường như không tin. Ngụy Vô Tiện liền đưa tay lên ôm bả vai bọn chúng, "Vậy thì đi, ta đưa các người đi xem.”

Những năm qua ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, thỏ lớn sinh thỏ con, thỏ con lại lớn nhanh, càng nuôi càng nhiều, cuối cùng phải đem hết ra sau núi một mảng lớn trắng xóa trên thảm cỏ xanh. Lam Khải Nhân mặc dù không hài lòng, nhưng cuối cùng cũng bị Ngụy Vô Tiện một câu thuyết phục.

“Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm sát sinh a”

Sau đó mặt đỏ tức giận quẳng tay áo mà bỏ đi.

Một đám tiểu bối cùng Ngụy Vô Tiện vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ.

Ngụy Vô Tiện nói:“Các ngươi không tin thì quay qua hỏi Cảnh Nghi sư huynh của các ngươi đi, Hàm Quang Quân từ nhỏ đã thích thỏ, ai cũng biết. không những y thích nuôi mà còn rất ôn nhu dịu dàng lại rất đáng yêu.”

Đám tiểu bối đều mở to hai mắt nhìn hắn, trên mặt ngạc nhiên nói: “Hàm Quang Quân ôn nhu đáng yêu, thích thỏ.”

Tỏ vẻ không tin. Một đứa trong đám xoắn xuýt lắp ba lắp bắp nói:

“Ngụy... Ngụy tiền bối… Người, người uống say rồi sau, người nói chính là Hàm Quang Quân sao? kiếm pháp xuất thần, cầm kỹ vô song Hàm Quang Quân sao?”

“Mà là ôn nhu đáng yêu a? Hàm Quang Quân không thích nói nhiều, lại rất nghiêm khắc đó.” Một đứa khác bổ sung “Khi thuyết phát ở Lan Thất mười bước nghiêm trang mặt lạnh như băng!”

“Đúng vậy a, nói chuyện luôn có ý tứ, ta tới nghe học hơn một năm, cho tới bây giờ chưa từng thấy qua Hàm Quang Quân cười với bất cứ ai.”

“Chưa thấy sao?” Ngụy Vô Tiện ngạc nhiên hỏi.

Chúng tiểu bối đều lắc đầu. Ngụy Vô Tiện nhếch miệng cười một tiếng, khóe mắt đuôi lông mày tất cả đều không giấu được vẻ đắc ý cùng sự vui vẻ của hắn.

“Hahaha, y luôn cười với ta đó, mà ta còn thấy Hàm Quang Quân của các ngươi đem thỏ con ôm vào ngực rất ôn như lại rất đáng yêu.”

Từ phía sau lưng của Ngụy Vô Tiện đám tiểu bối cung kính lễ phép đồng thanh nói: “Hàm Quang Quân.”

Ngụy Vô Tiện nhìn đám tiểu bối sao đó xoay người lại nhìn lại liền thấy Lam Vong Cơ đứng phía sau, hắn bật cười. Lúc này mặt trời chiều đã ngả về tây, toàn cảnh xung quanh đều nhuộm thành một màu da cam tuyệt đẹp, Lam Vong Cơ nghiêng người đứng giữa bầy thỏ, một thân bạch y phảng phất trong gió nhẹ, đầu hơi cúi xuống, trong khuỷu tay y là con thỏ của Ngụy Vô Tiện đã mua đem về, con thỏ đứng thẳng hai lỗ tai, mũi ngửi ngửi sao đó ngoan ngoãn nằm im trong tay Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ đã sớm phát hiện Ngụy Vô Tiên cùng đám tiểu bối đến gần, liền ngẩng đầu nhìn sang. Gió nhẹ thổi bay những sợi tóc xanh trên trán, vừa nhìn thấy Ngụy Vô Tiện khóe môi Lam Vong Cơ có chút cong lên. Ngụy Vô Tiện trong cảnh này tình này mà nhìn Lam Vong Cơ hồn vía của hắn cũng muốn bay theo gió cuộn vào những sợi tóc đang nhẹ nhàng phất phơ trên trán Lam Vong Cơ. Một lúc sau hắn cầm rổ củ cải đi tới.

“Lam Trạm, ngươi thật đúng là quá dễ thương a.”

Lam Vong Cơ nhìn hắn sau đó nhìn sang đám tiểu bối đang đứng phía sau, chúng thiếu niên kia vội vàng cúi đầu liền lập tức tảng ra lui xuống, Ngụy Vô Tiện nhìn đám tiểu bối nhanh chân nhanh tay mà lui đi hắn liền nói với Lam Vong Cơ.

“Ngươi lại hù dọa bạn chúng nữa rồi, ta còn chưa cho bọn chúng thấy ngươi cho thỏ ăn đó.”

Lam Vong Cơ cong cong khóe miệng.

“không sao, lần sau nhìn.”

Ngụy Vô Tiện nhìn Lam Vong Cơ trả lời nghiêm túc không kìm được lại cười ra tiếng.

“Lần sau còn không phải lại bị ngươi dọa chạy nữa sao, sao lại không cười? ngươi đối với ta liền cười mà.”

Lam Vong Cơ đem con thỏ trong tay đưa sang cho Ngụy Vô Tiện, nhưng nhìn như nó lại không tình nguyện, đầu vẫn liều mạng hướng Lam Vong Cơ mà nhào tới, Ngụy Vô Tiện nắm lấy lỗ tai nó để xuống đất cùng với một củ cải ăn ngon lành. Lam Vong Cơ nghĩ nghĩ đột nhiên nói :

“Thật là khó.”

Ngụy Vô Tiện nhìn y hỏi: “Cái gì thật khó?”

“ Cười với người khác.”

Lam Vong Cơ thở nhẹ ra trên mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ cùng hoang mang.

“Cười tùy tâm trạng, nhưng không phải ngươi liền thật là khó.”

Ngụy Vô Tiện nắm lấy tay Lam Vong Cơ.

“Vậy không cần làm khó bản thân, không thích thì liền không cười, chỉ cần cười với ta là được.”

Hắn nhẹ hôn lên môi Lam Vong Cơ.

“Hàm Quang Quân của ta thì cả nụ cười cũng của ta, không cho ai nhìn thấy hết a.”

Nói xong hắn đưa tay lên ôm lấy cổ Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ liền vòng tay qua eo ôm lại hắn. Hoàng hôn ở Vân Thâm Bất Tri Xứ rất đẹp, nhưng hôm nay lại càng đẹp hơn vì có thêm hai người bọn hắn.