Chương 20: Quỷ Trong Gương (2)

“Tại hạ Vân... À Cô Tô Lam thị Ngụy Vô Tiện.”

“Cô Tô Lam thị Lam Vong Cơ.”

Vừa nghe qua hai cái tên này, Trần lão lộ ra vẻ vui mừng:

“Thật là vinh hạnh quá, ta là Trần Hồng là chủ ở đây, chẳng hay hay vị đến đây có việc gì?”

Ngụy Vô Tiện:”Ta có nghe qua về vụ mất tích của Trần tiểu thư.”

Chưa đợi hắn nói xong, Trần lão hai mắt sáng lên liền chen vào:

“Hóa gia tiên gia đến là để giúp lão phu diệt trừ yêu ma cứu con gái lão.”

Ngụy Vô Tiện:”Cũng có thể nói là như vậy.”

Trần lão:”Vậy thì hay quá, nhiều ngày qua ta đã mời rất nhiều tiên gia danh sĩ, nhưng chẳng có ai có thể giúp cứu con gái ta, còn có nhiều người một đi không trở lại, cho nên vừa rồi hai vị cũng nhìn thấy, bọn họ chẳng ai còn dám lên núi nửa.”

Ngụy Vô Tiện:”Trước hết có thể cho bọn ta gặp vị cô nương chạy thoát khỏi miếu không?”

Trần lão:”Tiểu Cúc từ ngày về thần trí không bình thường, la hét, cắn người, nên không ai dám đến gần, hai vị cẩn thận.”

Nói xong Trần lão gọi gia nhân đưa hai người họ đến phòng chứa củi .

Trong phòng toàn bộ là bóng tốt, được ngọn đèn từ bên ngoài chiếu vào, phía góc phòng lộ ra một bóng người ngồi sập xuống mặt đất, thân hình nhỏ nhắn gầy gò, tóc tai bù xù, chân bị xích vào cột nhà, hai tay ôm đầu. khi nghe tiếng chân người tiến vào cô gái giật mạnh dây xích nhào tới, làm mấy người bọn họ một phen cả kinh. Lấy lại bình tĩnh họ tiến lại gần hơn, một gương mặt trắng bệch nổi lên những đường chỉ đen nhìn thấy ghê rợn, đôi mắt vô hồn con ngươi co rút lại.

“Trúng thi độc.”

Nguỵ Vô Tiện nghĩ: Thi độc mà cô ta trúng phải là loại nhẹ, kèm theo đó là linh thức bị mất, nhìn như cô ấy lại không bị khống chế, giống như thần trí không tỉnh táo, tự mình lại tấn công người khác, cái này thật kỳ quái. Bọn họ không thể tiếp tục tới gần nên chỉ còn cách trói Tiểu Cúc lại. Lam Vong Cơ nói:”Ngươi muốn… ?”

Ngụy Vô Tiện: “E là chỉ còn cách đó.“

Cách mà hắn nói là cộng tình.

Tiểu cúc bị trói chặt xung quanh người ngồi yên bất động, Ngụy Vô Tiện từ từ nắm lấy tay cô nương ấy, một nguồn lực hút mạnh thân thể hắn, trước mắt hắn mơ hồ hiện lên một ngôi miếu, xung quanh bao phủ tầng mảng khói đen, hắn nhìn thấy một tiểu cô nương y phục sang trọng bị người bạch y kia dùng tay bóp lấy đỉnh đầu sao đó ngã dài xuống mặt đất, khi bạch y kia tiến đến gần hắn, đột nhiên có một nhân ảnh trong gương thoát ẩn thoát hiện với giọng nói âm trầm:

“Tới đây thôi, đừng như vậy nữa, ta mệt rồi.”

Người kia vội vàng dừng lại, tiến lại gần nâng cánh tay sờ lên mặt gương cảm giác như đang xoa nhẹ lên má của người trong gương rồi khẽ nở nụ cười, sau đó không nhanh không chạm mà bước đi. Một lúc sau người trong gương lại hiện ra nhìn vào hắn nói:“Cô nương, ta giúp cô thoát khỏi đây, về nói với Trần lão gia đừng cho người lên núi nửa.”

Người trong gương xoay cổ tay dùng hết sức mình phát ra một nguồn linh lực yến ớt cắt đứt đoạn dây trói trên tay của tiểu cô nương kia, tiểu cô nương vội vàng đứng lên chạy một mạch xuống núi, vừa về tới cổng Trần gia bỗng nhiên bị một luồng khói xâm nhập vào cơ thể khiến cô ta bất tỉnh ngã nhào xuống đất, khi tĩnh lại thì mơ mơ hồ hồ nhìn thấy ai cũng tưởng là quỷ muốn tấn công mình, vì bảo vệ bản thân nên mới kích động dữ dội nhào tới cắn xé những người bên cạnh.

Kết thúc cộng tình Lam Vong Cơ đỡ hắn đứng lên hỏi:

“Có sao không?”

“Ta không sao“ Ngụy Vô Tiện đáp.

Lam Vong Cơ lại hỏi:“Ngươi thấy gì?”

Ngụy Vô Tiện:” Rất mơ hồ, ta vẫn chưa nghĩ ra được gì, trên đường đi sẽ nói sau.”

Xem xét xong, họ trở lại tiền sảnh Trần gia, khi đi qua hành lang họ nhìn thấy một người bạch y dung mạo tuấn mỹ đang bước ngang qua họ, người này bề ngoài nho nhã tựa văn sỹ, ánh mắt sắc bén như nhìn thấu tâm can người đối diện, đi ngang qua liền cúi đầu chào lộ ra một nụ cười quỷ dị.

Ngụy Vô Tiện hỏi gia nhân:”A Đồng vị công tử kia?”

“À công tử muốn hỏi người lúc nãy.”

“Phải.”

“Cậu ấy là Hàn công tử, Hàn Tú Văn, mấy tháng trước cậu ấy cùng một người bạn tên là Liễu Chân đi tầm sư học đạo, trên đường về xin lão gia tá túc tại đây, nhưng vì Liễn Chân công tử bị mất tích nên Hàn công tử mới ở lại để tìm kiếm.”

Ngụy Vô Tiện:”Vậy Liễu Chân mất tích khi nào?”

“Họ đến đây khoảng nửa tuần trăng sau thì Liễu công tử mất tích.”

Ngụy Vô Tiện:”Có biết vì lý do gì không?”

“Nghe Hàn công tử nói lại thì, hai người họ lên núi đi dạo, rồi Liễu công tử bị lạc không tìm thấy, sao đó lão gia cũng cho nhiều người lên núi tìm nhưng cũng không có tung tích, tiểu nhân chỉ biết có thế.”

Tìm hiểu xong tình hình họ quay lại quán trọ vì không muốn làm phiền Trần lão, trên đường đi.

“Lam Trạm, ngươi nói xem Hàn công tử kia có gì khác thường?”

“Hắn không mang kiếm.”

“Đúng, nếu là đệ tử môn phái tu chân thì nhất thiết phải mang kiếm, nhưng hắn lại không, còn có …”

“Yêu khí trên người hắn.” Lam Vong Cơ nói.

Ngụy Vô Tiện:“Đúng, Đúng, linh lực cao mới có thể nhìn ra, còn một điều...”

“Hủm.”

“Hắn rất soái a, ta nhìn qua còn cảm thấy bị mê hoặc, phong thái ung dung, gương mặt tú mỹ, ai nhìn đều không thể kiềm lòng.”

Lam Vong Cơ đột nhiên dừng lại.

Hắn xoay người sang hỏi:“Sao vậy?”

Lam Vong Cơ:”…”

Ngụy Vô Tiện nhìn Lam Vong Cơ sau đó bật cười, “Lam Trạm à, Lam Trạm, ta là chỉ đánh giá hắn thôi chứ không có ý gì, ngươi không cần căng thẳng vậy a.”

Ngụy Vô Tiện cười rất vui vẻ, Lam Vong Cơ vội bắt lấy vai hắn môi chạm môi, áp sát không cho người kia cơ hội lảng tránh, hôn thật lâu mới chịu buông người kia ra.

Ngụy Vô Tiện: ”Lam Trạm, ngươi không tin ta?”

“không phải.”

“Vậy sao ngươi?”

Lam Vong Cơ, “…”

“A... Ta biết rồi, ngươi không thích ta khen người khác, đúng không?”

Lam Vong Cơ vẫn im lặng, “…”

“Được, được, ta sẽ không khen, chỉ khen ngươi được chưa?”

Hắn nói tiếp: ”Thật ra trong lúc cộng tình ta đã nhìn thấy hắn, tuy rất mơ hồ nhưng ta đoán người đó chính nhà hắn.”

“Vậy đi thôi.”

Nói xong Lam Vong Cơ bước lên phía trước, hắn vội chạy theo, cánh tay nâng lên hoàng hoa bả vai y nụ cười rạng rỡ.