Chương 17: Đồng Nhân Bất Đồng Mệnh (10)

Lam Vong Cơ im lặng không nói gì, thấy người phía sau không phản ứng Nguỵ Vô Tiện không đùa nữa, nghiêm chỉnh thái độ quay đầu nhìn Lam Vong Cơ một cái, sau đó quay nhìn về phía ánh sáng mờ ảo trước mắt, trong mắt không còn có ý tứ đùa cợt, nghiêm túc mà suy nghĩ, nói:

“Hạ Ngôn Chi… Hắn không phải là người xấu, khi nhìn hắn ta lại thấy bản thân mình của kiếp trước, oán hận, bức bách, buông xuôi, và cuối cùng là trả thù, ruồng bỏ cả chính bản thân mình… Hắn thông minh, có thể thay đổi chú ngữ, dùng triệu âm phù thu nạp oán khí từ đó thao túng triệu hồi oán linh… Ta như nhìn thấy một Di Lăng lão tổ thứ hai…Ta thật sự sợ lại có một người giống như mình chết không thân xác, hồn phách hóa tro tàn… Nên chỉ muốn khuyên nhủ hắn đôi lời… Xin lỗi, vì làm ngươi lo lắng… Lam Trạm, ta không thể thấy chết mà không cứu, cũng như ta không thể cấm người khác thích mình, nhưng ta biết bản thân chỉ thích một mình ngươi… Đừng giận a…Lam Trạm.”

Lam Vong Cơ không đáp, nhưng tay ôm lấy người càng siết chặt, cả đoạn đường không nói lời nào, chỉ tủm tỉm cười. Ngụy Vô Tiện quay lưng về phía Lam Vong Cơ nên không thấy biểu tình trên gương mặt y lúc này, cứ tưởng là Lam Vong Cơ còn giận nên im lặng không nói gì nữa.

Trên thân kiếm nhìn nguyệt quang xa xa gần gần mờ ảo trong đêm, nơi phía chân trời lấp lánh những ánh sao tưởng chừng chỉ vươn tay là có thể bắt lấy được. Gió đêm thổi mạnh, đem mái tóc đen như mực của Ngụy Vô Tiện bay phất phới, dây buộc tóc đột nhiên rơi ra cuốn theo gió, hắn định vươn tay bắt lấy nhưng không kịp. Lam Vong Cơ thanh âm dịu dàng nói vào tai hắn:

“Đứng yên, để ta buộc lại cho ngươi.”

Ngụy Vô Tiện gật gật đầu đứng yên không động.

Lam Vong Cơ nhẹ nhàng vén mái tóc, một tay kéo mạt ngạch trên trán ra buộc lên, một lần nữa khẳng định người này là của y.

Mười ba năm không có người này bên cạnh, y sống trong cô độc lạnh lẽo, đem ký ức trước kia cùng người trở thành mộng đẹp không muốn thức tỉnh. Hiện tại người bên cạnh bằng xương bằng thịt nên dù thế nào cũng toàn tâm mà giữ lấy.

Mái tóc đen dài được buộc đuôi ngựa gọn gàng, dây buộc màu trắng lại càng tỏa sáng, nhìn hắn lúc này giống như tiểu sư đệ thông minh lanh lợi rất đáng yêu. Lam Vong Cơ hài lòng mỉm cười, tay lại vòng qua eo ôm lấy người phía trước.

Ngụy Vô Tiện cảm nhận hai cánh tay kia đang ôm chặt liền áp hai bàn tay mình lên rồi quay đầu lại nhìn y mỉm cười, dưới ánh trăng gương mặt lại càng tuấn tú thêm vạn phần, hắn vừa định quay đầu đi thì bị một bàn tay kéo cầm hung hăng hôn lên. Nụ hôn kéo dài khiến hô hấp hắn khó khăn, cả người căng cứng. Người đứng trên kiếm mất bình tĩnh làm bội kiếm trao đảo.

“Um…. này …Ngươi …”

Ngụy Vô Tiện muốn nói nhưng không thể nói được vì miệng bị người kia bịt kín.

Lam Vong Cơ buông hắn ra, thu hồi bội kiếm ôm người hạ xuống một thảm xanh cây cối bao phủ, chân vừa chạm đất liền đẩy ngã người nằm dài dưới mặt cỏ, Ngụy Vô Tiện đột ngột bị đẩy ngã đầu có hơi choáng váng nhưng vì cỏ mềm nên không cảm thấy quá đau. Hắn nâng tay xoa đầu, khi kịp phản ứng thì tiết khố đã bị người ta cởi ra, Nguỵ Vô Tiện dỡ khóc dỡ cười, không đợi về đến Cô Tô liền bị người này nè ra trừng phạt, vậy cũng tốt nội tâm hắn cũng muốn cơ mà sao phải e dè.

Ngụy Vô Tiện ngửa cổ nhìn bầu trời đêm, hai tay siết lấy cỏ mềm từ từ tiếp nhận, cảm giác làm loại sự tình này giữa màn trời chiếu đất có chút hoang dã lại kí©h thí©ɧ vô cùng, nhịn không được trong lòng lại khao khát chờ mong. Lam Vong Cơ tiến vào vừa lúc môi chạm môi càng hôn càng sâu, Ngụy Vô Tiện vừa đau lại không thể rên thành tiếng. Từ hôn chuyển thành gặm cắn mạnh mẽ hung hăng hôn càng mạnh, Ngụy Vô Tiện chịu không nổi dùng tay đẩy y ra, Lam Vong Cơ bất chợt bị người dưới thân đẩy ra nuốt một ngụm nước bọt nhìn người trong lòng sắc mặt ửng hồng thở hổn hển, đôi môi bị cắn đến sưng đỏ, lông mi dài hơi chớp động ương ướt nước, trong lòng càng thêm ngứa ngáy, y hung hăng kéo hai cánh tay hắn ra, xoay người hắn nằm sấp xuống thảm cỏ, từng đợt từ phía sau tiến vào, Ngụy Vô Tiện nhắm mắt mặc tình cho Lam Vong Cơ động thủ xem như đó là y trừng phạt mình.

Đại trượng phu, tuyệt đối…… Nên quỳ liền quỳ… Nên phạt liền phạt. Nhưng hình như trong chuyện này hắn là người bị hại a.

Lam Vong Cơ đột nhiên động tác chậm lại, tay kéo cầm Ngụy Vô Tiện qua nhẹ nhàng hôn, đau đớn qua đi kɧoáı ©ảʍ dâng lên Ngụy Vô Tiện rên nhẹ một tiếng, Lam Vong Cơ đẩy mạnh thân thể làm hắn cả người run rẩy, y cắn lấy vành tai thanh âm dịu dàng:

“Ta không giận.”

Ngụy Vô Tiện nghe được lời này liền mở mắt ngẩng mặt lên nhìn y mỉm cười:

“Ta biết…um…. Ngươi sẽ… không giận ta… um…”

Tiếng nước va chạm không ngừng vang lên, tiếng thở dốc mỗi lúc một dồn dập.

Khi chính sự làm xong, Lam Vong Cơ ôm lấy người mang đến dòng suối nhỏ gần đó giúp hắn thanh tẩy thân thể, sạch sẽ rồi lại giúp hắn mặc y phục, Ngụy Vô Tiện mệt mỏi nằm yên trong l*иg ngực Lam Vong Cơ, y triệu hồi bội kiếm ôm người một đường bay về Tần gia trang.