Chương 60

Tô Thiệp nhìn theo ánh mắt của Lam nhị công tử chỉ thấy một màu đen kịch, trong đầu hắn dường như nghĩ tới Nguỵ Vô Tiện đuôi mắt hắn chợt nhếch lên.

Ánh mắt lạnh lẽo của Di Lăng Lão Tổ nhìn đến Tô Thiệp, tựa như đem đối phương cho chết vạn vạn tỷ tỷ lần.

"Khá khen cho câu muốn lấy đầu ta, Kim tông chủ.... ông lần lượt muốn dồn ta vào cùng không sợ ta tiễn ông đến địa ngục sao?"

Giọng của hắn vang khắp Kim Lân Đài, khắp nơi nhao nháo như đàn ong vỡ tổ tìm khắp xung quanh và rồi tiếng cười xuất hiện. Di Lăng Lão Tổ vậy mà ngồi trên mái nhà cao nhất ở đây.

Cả người hắn từ trên xuống dưới toàn là âm khí, nét mặt hắn mang một nét lười nhác.

"Di Lăng Lão Tổ Nguỵ Vô Tiện, ngươi dám hại cả gia đình ta. Ta nhất định sẽ không tha cho ngươi, uổng công ta đã đừng hâm mộ ngươi lâu như thế" một môn sinh dũng cảm lớn tiếng.

Người trên mái nhà tay cầm sáo mà xoay cười lớn chế giễu nói "Hâm mộ ta? Báo thù ta? Cái hâm mộ của ngươi cũng rẻ mạt như chính ngươi vậy. Ta chỉ gϊếŧ những người dám đυ.ng vào ta, còn kẻ không liên quan thì ta.không.rảnh.quan.tâm. Chính ta còn không nhớ giờ này tuần trước đã làm gì huống chi nhớ một người xa lạ tiểu tốt như ngươi"

"Một là người thân người ta quý trọng thì ta nhớ!"

"Hai là kẻ thù của ta luôn thích dồn ta vào chỗ chết thì ta nhớ"

"Ngươi không phải người thân cũng như kẻ thù. Ta nhớ ngươi làm gì?" Hắn nhếch mép nhìn thẳng vào tâm hồn của từng người.

"Nguỵ Vô Tiện ngươi đừng có mà ngông cuồng, sở dĩ con đường này là do ngươi chọn lấy. Ta vốn đã định tha cho ngươi nếu như hôm đấy ngươi cùng Tử Huân trở về"

Kim Quang Thiện xúc động rơi nước mắt nói tiếp "Vậy mà ngươi ác độc ra tay tàn nhẫn khiến nó và những người đi cùng nó không còn lại gì dù chỉ là một cái xác. Nguỵ Vô Tiện... ngươi cho rằng ngươi là ai? Là vua trên vạn người sao? Từ khi nào mạng sống của bọn ta là do ngươi định đoạt?"

Tiết Dương bên cạnh Nguỵ Vô Tiện cười lớn, làm cho Di Lăng Lão Tổ liếc y một cái "Kim Quang Thiện, ông giả nhân giả nghĩa vừa thôi ham đóng kịch đến phát nghiện rồi à?. Di Lăng Lão Tổ trước giờ chỉ đυ.ng người mà có ý đồ xấu với hắn trước giờ chỉ có Ôn Nhược Hàn, xem ra ông muốn nối ngôi?"

"Ngươi đến đây làm cái gì?"

"Chọc chó! Ngươi mà bất đắc dĩ ta sẽ đem ngươi về cánh đồng dài ngoằng kia. Đừng lo, Ôn Ninh sắp tới rồi"

"Ngươi nói cái gì? Chuyện này một mình ta làm thì một mình ta chịu. Không nhất thiết phải lôi Âm Giới vô"

Hai người vị hắc y đấu mắt một hồi, không hẹn nhìn xuống Hàm Quang Quân à một tiếng.

"Chậc.... ta vốn nghi ngờ Tiết Dương là người của hắn không sai mà. Phen này chúng ta không thể chịu thiệt được. Mọi người lên, gϊếŧ lấy Di Lăng Lão Tổ và đoạt lại Âm Hổ Phù báo thù cho những huynh đệ đã chết" Tô Thiệp hét lớn.

Có hai môn sinh, dùng cung tên bắn lén. Nguỵ Vô Tiện nhẹ nhàng cầm đầu mũi tên ném trả lại trực tiếp.

Rất nhiều người bất bình lên tiếng, hắn giả vờ không nghe. Trào phùng nhếch môi ngụ ý khinh thường ra mặt.

"Đừng hại Lam,Giang,Nhϊếp, Kim Quang Dao, Kim Tử Hiên"

Tiết Dương nhếch môi vô cùng lưu manh "Đừng hại chiến hữu chứ gì? Ta biết rồi. Ôn Ninh đang lấy hai con rối đem về cho Tống Tử Sâm xử trí rồi"

"Cảm ơn mọi người"

Tống Tử Sâm hồi âm: "Điều nên làm!"

Ôn Ninh: "Là vì Nguỵ công tử xứng đáng!"

"Nhiều lời làm gì? Lên hay không lên?" Tiết Dương cầm Giáng Tai nở một nụ cười lưu manh.

"Không được thiếu ta đó chứ" Ôn Ninh hơi thở dốc nhảy lên mái nhà chuẩn bị tư thế sẵn sàng.

Di Lăng Lão Tổ lấy Thiết Kiếm ném cho Ôn Ninh, mình sài Trần Tình, Tiết Dương vừa sài Tuỳ Tiện vừa sài Giáng Tai.

Quỷ Tướng Quân và Tiết Thành Mỹ nhảy xuống khi nghe tiếng sáo phát ra. Họ thề với tổ dọn chiến trường và dân chúng Âm Giới rằng: Bình thường hắn hỏi hay bao nhiêu thì hôm nay lại ẹc đi bấy nhiêu.

Hiệu lực của Thiết Kiếm thật sự rất mạnh, chỉ cần trong bán kính 5m đều sẽ bị chết không luyến tiếc.

Dĩ nhiên là những luồng âm khí lẫn đao kiếm của hai người kia không hề có hiệu lực với nhóm người thân của Nguỵ Vô Tiện.

"Hắn vẫn còn nhớ đến chúng ta" môn sinh Nhϊếp gia A nói.

"Đương nhiên, đại sư huynh của chúng ta vẫn không bao giờ muốn chúng ta bị thương tổn gì" môn sinh B của Giang gia lên tiếng.

Di Lăng Lão Tổ càng thổi càng hăng say, hắn ngân lên một nốt cuối kết thúc để cho chúng tự làm việc.

Từng người một, từng người một liên tục ngã xuống. Thậm chí những kẻ chết oan dưới Kim Lân Đài cũng đội mồ sống dậy mà tìm kiếm kẻ đã hại chết mình.

"Hàm Quang Quân.... chúng ta lại gặp nhau rồi" Nguỵ Vô Tiện giả vờ lạnh lùng.

"Nguỵ Anh! Dừng lại đi, đừng hại người nữa"

Nguỵ Vô Tiện lùi lại vài bước xoay lưng lại với Lam Vong Cơ "Không thể, nếu ta nhân nhượng với họ thì chính là ta độc ác với chính bản thân mình. Lam Vong Cơ.... đúng ra ngay từ đầu ngươi không nên nảy sinh tình cảm với ta"

Yết hầu của Hàm Quang Quân trượt lên trượt xuống, thất thần nhìn vào con người trước mắt mình.

"Muốn thiên hạ thái bình thì hai người nên gϊếŧ ta đi"

Ngụy Vô Tiện nhìn vào khoảng không và không để ý Giang Trừng cũng đã đứng bên cạnh Lam nhị công tử. Hắn định nói gì đó thì nghe tiếng gọi quen thuộc.

"A TIỆN! ĐỆ Ở ĐÂU? A TIỆN À~"

"NGỤY VÔ TIỆN! NGƯƠI Ở ĐÂU? MAU LÊN TIẾNG ĐI"

Ba người đồng loạt nhìn về nơi phát ra giọng nói. Là sư tỷ, là Kim con công tới.

Cả người Di Lăng Lão Tổ cứng đờ, trong lòng nghi hoặc.

Sao Giang gia lại có mặt đông đủ vậy?

Bất chợt có tiếng sáo khác vang lên, hắn thầm nghĩ không ổn. Đành phân thân ra để bản phụ ở trên nóc nhà thổi sáo, chính mình nhảy xuống dưới vừa chạy vừa gọi tên sư tỷ và Kim Tử Hiên.

Kẻ thù thấy Di Lăng Lão Tổ bước xuống liền từng bước một mà vây quanh hắn. Riêng hắn thì đi xuyên qua từng người một mà đến trước mặt hai người kia.

Đầu hắn bắt đầu ong ong, ánh nhìn có chút mờ đi không rõ nét. Nhưng mà hắn vẫn cố nhẫn nhịn mà đi kiếm người nhà.

Hàm Quang Quân nhìn bước đi có chút xiêu vẹo kia bèn nhảy xuống, theo sau y là Giang Vãn Ngâm. Cả hai người họ đều vây quanh bảo vệ cho một người có chút mất khống chế.

"SƯ TỶ, ĐỆ Ở ĐÂY! TỶ Ở ĐÂU?"

"A TIỆN! TA NGHE TIẾNG ĐỆ, ĐỆ Ở ĐÂU?"

Giang Trừng hét lớn "NGỤY VÔ TIỆN! ĐỪNG THỔI SÁO NỮA, MAU NGƯNG LẠI"

"Ngụy Anh, mau ngưng thổi sáo lại" Hàm Quang Quân vịnh vai Ngụy Vô Tiện lại nhưng hắn lại gạt tay ra mà mờ mịt tiến về phía trước.

Họ đều nghe tiếng nhau nhưng lại không thể nhìn thấy nhau.

Con ngươi của Di Lăng Lão Tổ đỏ ngầu, hoảng loạn chạy đi kiếm sư tỷ. Hắn không muốn điều đó xảy ra ngay tại đây.

Khoảng khắc họ nhìn thấy nhau, Ngụy Vô Tiện mừng rỡ chạy lại ôm Giang Yếm Ly và Kim Tử Hiên. Hắn nhìn thấy vết mờ của đồ bảo hộ mà hắn đưa cho hai người họ. Kim Tử Hiên rút Tuế Hoa ra mà yểm trợ ở nhánh thứ ba, Lam Hi Thần hỗ trợ ở nhánh thứ tư. Hay nói đúng hơn, là hiện tại Di Lăng Lão Tổ đang được mọi người bảo vệ.

"Sao hai người lại đến đây?"

"A Tiện.... mau dừng lại có được không? Coi như tỷ cầu xin đệ, đừng chống đối tiên môn thế gia nữa" Giang Yếm Ly run rẩy, nàng sợ một ngày nào đó không còn thấy A Tiện bên cạnh mình nữa.

Cả hai Di Lăng Lão Tổ không hẹn mà nghĩ: Nhưng mà.... họ sẽ không tha cho đệ.

Di Lăng Lão Tổ trên mái nhà có chút ngập ngừng, nhìn về phía bọn họ.

"Làm ơn.... nghe lời ta có được không A Tiện?"

Ngụy Vô Tiện cắn răng gật đầu kêu được. Hắn thu lại phân thân ở trên mái nhà, cho âm khí tiêu tán hết. Hoàn toàn như lời Giang Yếm Ly nói.

"Đủ rồi!" Một giọng nói nhỏ vang lên, Quỷ Tướng Quân và Tiết Thành Mỹ đều dừng lại. Nhanh chóng bảo vệ cho Kim Quang Dao, Nhϊếp Hoài Tang, Nhϊếp Minh Quyết.

Hầu hết mọi người đi cùng hắn hôm nay ít nhiều đều có vết thương lớn nhỏ. Chẳng qua là Âm Giới có cách tự hồi phục lại thân thể nhanh hơn thôi.

"Sư tỷ.... đệ đã làm theo như lời tỷ nói" giọng hắn khàn khàn.

"Di Lăng Lão Tổ đã dừng lại rồi, mọi người còn chần chừ gì nữa? Mau xông lên" một người nào đó hét lớn.

Ngụy Vô Tiện quay đầu lại nhìn vào người vừa nói ở phía xa xa nhếch môi một tí.

Mà người bị nhìn thì run lên cầm cập, thậm chí không cầm nổi kiếm. Kế đó hắn thấy một bóng đen lao nhanh tới mình, bóp cổ hắn đưa lên cao hai chiếc răng nanh thoắt ẩn thoắt hiện.

Tiết Dương nghe tiếng hét thầm mặc niệm cho kẻ xấu số, hắn nhìn lên trời đã xuất hiện mặt trăng máu. Lại nhìn sang Quỷ Tướng Quân cũng đang nhìn mình.

"Mọi người nên về trước khi mọi thứ quá muộn" Quỷ Tướng Quân nói với Giang Yếm Ly và Kim Tử Hiên.

Hệ thống báo ting một tiếng [Đã tới chặn cuối đoạn đường, có tiếp tục?]

[Tiếp....tục..... nhanh lên.... ta sắp mất kiểm soát]

Mẹ bà nó... quên mất hôm nay trăng máu.

Từng người một lần lượt xông lên, là từng người một ngã xuống dưới Trần Tình. Bộ dạng Nguỵ Vô Tiện dần thay đổi, hắn trở thành bậc quỷ vương khát máu. Ngay tại lúc này khó mà có người tiêu diệt được hắn.

Tiết Thành Mỹ kêu thầm xong, nói một câu với Quỷ Tướng Quân "Mang người nhà hắn về hết, ta đi ngăn hắn lại. Nguỵ Vô Tiện hắn tẩu quả nhập ma rồi"

Quỷ Tướng Quân nhanh chóng lần lượt đưa từng người rời đi để lại Tiết Thành Mỹ cật lực đánh trả với Di Lăng Lão Tổ.

"Ngươi là ai? Sao dám đối đầu với ta? Ngươi không sợ chết?" Giọng nói Nguỵ Vô Tiện khàn khàn, âm khí vô cùng dày đặc. Hắn hít hít cái mũi thâm dò lai lịch của đối phương.

"Chủ nhân.... mau bình tĩnh lại. Ngươi quá tải rồi"

Chỉ vì một chút sơ ý, Tiết Dương nhận một vết thương nho nhỏ trên mặt do Trần Tình gây ra.

Ting!

Một tiếng đàn cổ cầm phát ra, kế đó là một tiếng sáo trong trẻo vang lên. Sau cùng là một tiếng leng keng từ một chiếc lục lạc.

Di Lăng Lão Tổ thoáng nhíu mày, hoảng loạn ôm đầu. Trần Tình rớt xuống một tiếng lách cách, Hàm Quang Quân thu lại Vong Cơ Cầm vội vàng đến ôm lấy Nguỵ Vô Tiện thần thức không ổn định giãy ra.

Cơn đau đầu càng mạnh tỉ lệ thuận với tỉ lệ hắn đang đánh mất chính mình.

"Nguỵ Anh.... dừng lại đi" - Lam Vong Cơ.

"A Tiện..... đệ đừng như vậy ta sợ lắm" - Giang Yếm Ly.

"Nguỵ Vô Tiện còn không mau thổi sáo?" - Giang Trừng.

Hắn khuỵ xuống, ôm đầu gào lớn. Âm khí một lần nữa bị bộc phát đẩy mọi người ra xa. Trên bầu trời xuất hiện tia sét "ầm" một tiếng kèm theo trận mưa máu xuất hiện.

Tuỳ Tiện và Trần Tình tự khắc quay về bên hông chủ nhân. Thiết Kiếm thì lơ lửng trên không trung, chờ Nguỵ Vô Tiện cầm lấy mình.

Hiện tại Nguỵ Vô Tiện trong mắt của Cô Tô Song Bích và Vân Mộng Song Kiệt chỉ có thể nói là vô hồn. Riêng đối với tiên môn thế gia chỉ có thể nói.... mình sống quá lâu.

Đôi tay có chút run rẩy của Di Lăng Lão Tổ nắm lấy Thiết Kiếm, một tay nâng Âm Hổ Phù lên trong đầu suy nghĩ gì đó.

Một tia sáng xanh lục xuất hiện xung quanh cổ tay của hắn lẫn Âm Hổ Phù và Thiết Kiếm.

"Các ngươi thích nó chứ gì? Vậy thì.... đoạt lại nó đi" giọng nói của Nguỵ Vô Tiện vô cùng lạnh lẽo, sát thương vô cùng lớn.

Một tiếng "Ầm" phát ra. Thiết Kiếm bay lên không trung, kiêu ngạo nhìn những kẻ lòng tham vô đáy có ham muốn chạm vào mình để rồi không bị mất tứ chi thì cũng mất mạng.

Đó là cái giá phải trả khi đυ.ng vào Âm Thiết lẫn Âm Hổ Phù.

Không đủ bản lĩnh thì đừng mong quản được ta.