Edit và beta: meomeoemlameo.
Ngày Thẩm Tuyển Ý lại gặp phải fan cuồng, vừa hay anh chàng cùng tham gia một gameshow với Triệu Ngu.
Từ mấy năm trước, sau khi Thẩm Tuyển Ý lên Weibo nói cấm các loại fan
cuồng, fan cuồng của anh chàng không còn càn rỡ như trước đây nữa. Dưới
sự giám sát chèn ép của Ý Nhân, họ dần dần mai danh ẩn tích.
Nhưng luôn có cá lọt lưới.
Triệu Ngu mới đi ra từ thang máy, đã thấy hai cô gái cầm di động lén lút lảng vảng trong hành lang khách sạn, đi đến trước cửa phòng Thẩm Tuyển Ý,
dán lỗ tai lên cửa như thể nghe lén.
Cô nàng giơ tay gõ mạnh lên bức tranh treo trên hành lang: “Làm gì đấy?!”
Hai cô gái kia bị giật mình, cũng không dám quay đầu lại nhìn, cất bước chạy thẳng.
Triệu Ngu đi qua gõ cửa, “Em đây, anh có đấy không?”
Chưa được mấy giây, cửa phòng đã lạch cạch mở ra, Thẩm Tuyển Ý mang vẻ mặt
bất đắc dĩ đứng phía sau cửa. Triệu Ngu hận sắt không thành thép nhìn
anh chàng: “Sao anh không ra dạy dỗ mấy đứa nó?”
Thẩm Tuyển Ý chờ cô nàng vào phòng, đóng cửa lại: “Không muốn tiếp xúc trực tiếp.”
Sự kiện kia để lại bóng ma không nhỏ cho anh chàng, lúc đối mặt với fan cuồng anh chàng vẫn cố hết sức lảng tránh.
Triệu Ngu biết khúc mắc ba bốn năm nay của anh chàng, cũng biết anh chàng
không thể buông nổi. Cô nàng ngồi xuống sofa, như thể bà chủ: “Lấy em ly nước cái.”
Thẩm Tuyển Ý đảo mắt liếc cô nàng, “Để mấy năm nữa chân tay em sẽ thoái hóa hết đấy.”
Nói thì nói vậy, nhưng thấy cô đã giúp anh đuổi được đám fan cuồng đi, anh chàng vẫn rót nước ấm mang qua.
Triệu Ngu đang nửa nằm trên sofa chat voice với Thịnh Kiều.
“Không tới, không đi, dạo này cậu nhàn quá rồi đúng không?”
Giọng nói của Thịnh Kiều vang lên từ di động: “Nhàn tới mức nở hoa rồi nè.
Cậu cứ coi như qua ăn bữa cơm với tớ thôi, tớ không nói gì đâu, cậu nhìn cái thôi mà?”
Triệu Ngu nhận lấy ly nước uống một hớp, lười biếng: “Không có hứng thú.”
Thịnh Kiều: “Anh trai tớ là người đàn ông tốt như thế, đốt đèn l*иg cũng
không tìm được đâu! Để người khác được hời thì tiếc quá!”
Triệu Ngu: “Anh trai cậu là đàn ông tốt như thế, phối với tớ mới đáng tiếc ấy.”
Thịnh Kiều: “Tạm biệt!”
Triệu Ngu: “Bye bye ~”
Voice chat kết thúc, Thẩm Tuyển Ý ngồi xuống đối diện cô nàng, giọng điệu
hóng hớt hỏi: “Người anh em của anh tự giới thiệu đối tượng cho em à?”
Triệu Ngu điều chỉnh tư thế: “Ừ.”
“Xem ra nữ thần quốc dân cũng không tránh được khuôn sáo coi mắt cũ rích,
vậy sao em không đi? Người mà người anh em của anh giới thiệu cho em
chắc chắn không tồi đâu.”
Triệu Ngu bưng
ly nước không nói gì, khó có khi cô nàng lại yên tĩnh như vậy. Giống như Thẩm Tuyển Ý đã nói, lúc cô không nói gì, thật ra rất khiến người khác
yêu thích.
Hồi lâu, cô nàng ngẩng đầu nhìn qua, mỉm cười: “Bởi vì em có người em thích rồi.”
Thẩm Tuyển Ý khϊếp sợ đến mức không quản lý được biểu cảm nữa.
“Không biết là ai……” Anh chàng suýt thì nói ra bốn chữ “mà xui xẻo thế”, cũng may lý trí kịp thời trở về, lập tức sửa miệng: “Là ai mà lại may mắn
như vậy, có thể được cả nữ thần quốc dân ưu ái thế?”
Triệu Ngu uống một hơi cạn sạch cốc nước, chẳng thèm liếc anh chàng lấy một cái, đứng dậy đi về phía cửa.
Thẩm Tuyển Ý ở phía sau kêu lên: “Ấy ấy ấy, đừng động tí là phủi tay chạy mất người thế chứ, anh hỏi thế không được à?”
Triệu Ngu mở cửa ra, bước chân khựng lại, cô nàng xoay người lại, cong môi, nụ cười hơi lạnh lẽo: “Một kẻ nhảm shit.”
Thẩm Tuyển Ý: “…………”
Hai ngày gameshow tiếp theo, Triệu Ngu liền không thèm để ý đến anh chàng nữa.
Thẩm Tuyển Ý ấm ức quá chừng, không phải anh chỉ hóng hớt tí chuyện riêng của em sao, sao em phải thế chứ.
Gameshow đã quay được một nửa, tổ chương trình muốn chơi “Trò chơi nhịp tim”.
Khách mời nữ sẽ đeo một cái máy kiểm tra nhịp tim, ba khách mời nam ai
có thể khiến nhịp tim của khách mời nữ tăng lên cao nhất thì sẽ chiến
thắng.
Triệu Ngu đeo đồng hồ đo nhịp tim, nhịp tim lúc đầu là 80. Hai vị khách mời nam thay phiên ra trận, nhiều
nhất cũng chỉ lên tới 85 mà thôi.
Lúc đến lượt Thẩm Tuyển Ý, anh chàng nhìn Triệu Ngu mặt mày vô cảm đối diện, trong lòng suy sụp hết sức.
Khi mặt đối mặt thật gần, host ở bên cạnh nói: “Tuyển Ý anh phải ra chiêu
âu yếm khủng vào nhé! Hay là nhảy cho Ngu Ngu xem cũng được, các anh chỉ lên được có 5 nhịp, đúng là mất hết cả mặt mũi các khách mời nam.”
Thẩm Tuyển Ý thở dài, nói với Triệu Ngu: “Cho anh mặt mũi đi?”
Mắt Triệu Ngu trợn trắng.
Host: “Tuyển Ý! Thả thính đi, anh thả thính với cô ấy đi!”
Thẩm Tuyển Ý gãi tóc, trầm tư một lúc, đột nhiên cầm lấy tay Triệu Ngu. Nhịp tim không hề gợn sóng của Triệu Ngu lập tức nhảy từ 80 lên 100.
Host nói: “Sợ đấy! Đây là sợ nên tăng đấy!”
Thẩm Tuyển Ý bắt lấy tay cô nàng, để mười ngón đan vào nhau, tiến một bước về phía trước.
Triệu Ngu lui về phía sau theo bản năng.
Anh chàng ôm lấy eo cô nàng, kéo cô vào trong l*иg ngực mình.
Nhịp tim của Triệu Ngu gần như bay lên bằng tốc độ tên lửa.
Thẩm Tuyển Ý còn đắm chìm trong nhiệm vụ của chính mình, cúi đầu nhìn đôi
mắt hơi hoảng loạn của cô nàng, thấp giọng nói: “Làm bạn gái anh được
không?”
Tiếng gào rú của host vang vọng bên cạnh: “Một trăm sáu! Một trăm bảy! A a a một trăm tám!”
Triệu Ngu đẩy phắt Thẩm Tuyển Ý ra.
Thẩm Tuyển Ý lảo đảo hai bước, lúc này mới ngẩng đầu nhìn màn hình, bị chỉ
số cao không tưởng kia làm cho kinh ngạc hoang mang cả mặt mày.
Triệu Ngu đã ổn định nhịp tim xuống.
Host hóng hớt hỏi: “Ngu Ngu, có muốn giải thích gì không?”
Triệu Ngu đổ vỏ cho Thẩm Tuyển Ý: “Lúc ôm em anh ấy véo em, véo sưng cả thịt em đây này!”
Cả trường quay cười ầm lên, Thẩm Tuyển Ý liếc Triệu Ngu một cái, khó có khi không phản bác, cũng chỉ cười cười thuận theo.
Gameshow kết thúc ghi hình, Triệu Ngu hồi xưa toàn cà khịa chòng ghẹo mấy câu
với anh chàng lại chẳng thèm chào hỏi gì, đi luôn khỏi hiện trường ghi
hình. Lúc anh chàng hết bận gọi sang cho Triệu Ngu, người đại diện của
cô lại nhấc máy.
“Hôm nay Ngu Ngu không khỏe, đi ngủ rồi.”
Thẩm Tuyển Ý hỏi: “Cô ấy bị sao thế?”
Người đại diện thở dài: “Sốt nhẹ suốt từ lúc quay chương trình hồi chiều đấy.”
Anh chàng nhíu nhíu mày. Sau khi trở lại khách sạn, anh chàng ngẫm nghĩ một lát, vẫn đến phòng Triệu Ngu gõ cửa trước. Người đại diện mở cửa ra,
thấy anh chàng còn rất bất ngờ, hạ giọng nói: “Uống thuốc rồi, còn đang
ngủ.”
Thẩm Tuyển Ý rón rén đi qua, thấy
cái chăn bị xốc một nửa vì nóng của cô nàng, lại nhẹ nhàng đi đến mép
giường đắp chăn đàng hoàng giúp cô nàng, cầm bàn tay thò ra ngoài của cô đặt vào trong chăn.
Ngón tay cô đột nhiên túm chặt anh không bỏ.
Có lẽ vì cổ tay anh quá lạnh, cô rất cần hạ nhiệt độ, nhiệt độ nóng bỏng
nơi đầu ngón tay truyền từ cổ tay lên thẳng đại não, anh không hiểu sao
cũng cảm thấy khô nóng hơn.
Anh cúi người gỡ ngón tay cô ra đặt vào trong chăn, cách gần như vậy, anh mới thấy khóe mắt cô ươn ướt.
Hình như cô đang khóc.
Những giọt lệ lặng lẽ kiềm chế như thế.
Anh như thể một đứa trẻ hoảng loạn vì phát hiện ra bí mật, bình tĩnh nhìn
chằm chằm đôi mắt khép chặt của cô, lắp bắp như thể tự nói với chính
mình: “Em khóc gì thế?”
Đây là lần đầu tiên anh thấy Triệu Ngu khóc, anh luống cuống hết cả, “Có phải khó chịu quá không? Muốn đi bệnh viện không?”
Mí mắt Triệu Ngu khẽ nhúc nhích, dường như đã tỉnh, lại dường như bị sốt đến mức mơ hồ, khàn giọng gọi: “Thẩm Tuyển Ý……”
Anh cúi người qua: “Hửm?”
Triệu Ngu nói: “Đồ khốn nạn.”
Anh chụp lên trán cô một chút: “Đến lúc này rồi mà còn mắng anh.”
Cô cọ vào lòng bàn tay anh, tham lam lưu luyến nhiệt độ lạnh lẽo. Tay Thẩm Tuyển Ý cứ bị đè dưới mặt cô như vậy, rõ ràng anh có thể rút ra rất dễ
dàng, nhưng anh lại không làm vậy.
Lần đầu tiên anh ở gần Triệu Ngu đến vậy, lần đầu tiên anh ở chung một cách yên tĩnh như thế với Triệu Ngu.
Anh nhớ tới câu nói trước kia của mình: Lúc em không nói câu nào, vẫn rất khiến người ta yêu thích.
Lúc cô không nói lời nào, yên tĩnh dịu dàng cọ vào anh như bây giờ, không
hiểu sao lại khiến trái tim anh đập nhanh hơn. Nếu bây giờ có một chiếc
máy kiểm tra nhịp tim, anh nghĩ, số liệu của anh chắc chắn còn vượt qua
Triệu Ngu trong chương trình hôm nay.
Người mà Triệu Ngu thích kia, là ai thế nhỉ?
Một kẻ nhảm shit?
Anh làm gì mà nhảm shit chứ, hừ!