- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Fan Khắp Thiên Hạ Đều Nói Ta Là Thụ
- Chương 5: Lòi đuôi
Fan Khắp Thiên Hạ Đều Nói Ta Là Thụ
Chương 5: Lòi đuôi
---------------Editor: Mèo----------------
Tiểu Bạch Đoàn vẫn không nhúc nhích, giả bộ nhắm hai mắt, kỳ thật là nheo mắt trộm quan sát hướng đi của Kha Trạch.
Đầu tiên, hắn đi vào buồng vệ dọn phân chó.
Cái người chịu thương chịu khó này khiến Tiểu Bạch Đoàn thực vừa lòng, nó quyết định một ngày kia nếu nó có thể trở mình sẽ đối tốt với hắn thêm một chút.
Sau đó hắn cởi sạch quần áo.
Tiểu Bạch Đoàn đối với loại hành động điên rồ này của hắn sớm đã thành quen, có một số người phóng túng, yêu tự do, cho dù là ngăn cấm cũng chẳng được.
Sau đó, hắn nằm trên sô pha, đắp một cái chăn mỏng, mở TV, một mình xem.
Chẳng lẽ hắn đã hoàn toàn bỏ quên nó?
Ừm, cũng không sao cả.
Không sao con khỉ, đây là chuyện lớn.
Không được, phải nhắc nhở hắn.
Nó lắc lư một đường kiêu căng ngạo mạn đi dạo đến trước TV, đang muốn kháng nghị, lại bị thanh âm kích động trong TV hấp đi lực chú ý ——
"Anh ấy đã không dừng lại sau khi hết giờ
He did not get that play after the timeout
Popvich rõ ràng rất thất vọng với Manu
Popvich obviously upset with Manu
McGrady được ba điểm!
Here's McGrady for three!
Còn lại 35 giây
35 seconds to go"
Bởi vì từ trước tới giờ lúc ở nhà, nó đều không có cảm xúc mãnh liệt gì, nhưng nhìn Mạch Địch mặc chiếc áo hồng bạch trong TV cầm bóng chạy, giờ khắc này, nó đột nhiên rõ ràng cảm nhận được chính mình thật sự về mười năm trước.
Tiểu Bạch Đoàn dứt khoát đặt mông ngồi xuống, xem TV.
"Số 11 Diêu Minh Phong bên ngoài biên
No.11 Yao Ming in the inbound
Bố Luân Đặc - ném ra ngoài biên
Brent Barry gets it in
Đức Văn - Brown
Devin Brown
Ném cầu!
Lost it
Mạch Địch tới
Here comes McGrady"
Kha Trạch đôi mắt nháy mắt cũng không nháy mắt mà nhìn trận bóng, ngừng thở ——
Trọng đại thời khắc muốn tới, Tiểu Bạch Đoàn cũng ngừng thở ——
"Không có tạm dừng
No time-out for remaining
Mạch Địch thắng!
McGrady for the win! Yes! Yes!"
Trên TV, Mạch Địch ở khắc cuối cùng đứng ở chỗ ba điểm ném vào.
Ngay sau đó là toàn trường hoan hô!
"Yes!" Kha Trạch theo tiếng hoan hô trên TV, kích động cả người nhảy dựng lên.
Bất ngờ hơn, cùng với tiếng hoan hô này, lẫn vào một tiếng, "Uông ô ——"
Tư thế của Kha Trạch như bị ấn nút tạm dừng, đôi mắt hắn nhìn về phía thân hình nhỏ con đang đứng trước TV hưng phấn phe phẩy cái đuôi, đôi mắt kia nhìn chằm chằm TV so với hắn còn chuyên chú hơn.
Mẹ nó —— đừng nói con chó hắn nuôi cũng đang xem bóng chứ, này so với chuyện ma quái còn kinh khủng hơn.
Trận bóng kết thúc, Tiểu Bạch Đoàn như cũ đối với màn hình chưa đã thèm, cuốn lên cái đuôi nhỏ chậm rãi lắc lắc, lúc này mới nhớ tới Kha Trạch còn ở trên sô pha.
Nó xoay người, bị ánh mắt hồ nghi kia nhìn sợ tới mức cả người run lên.
"Uông ô —— uông!" Nó vội vàng le lưỡi, học biểu tình ngu ngốc của mấy con chó trong phim hoạt hình, đem đầu lưỡi phấn nộn thè ra, đuôi vẫy không ngừng, thuận tiện vươn chân cào cào vào cổ.
Tầm mắt kia trước sau vẫn không chịu buông ra, nó dứt khoát đứng lên, tung ta tung tăng chạy đến, học tư thế muôn ôm ôm.
Kha Trạch hiếm khi ôn nhu mỉm cười, duỗi tay nhẹ nhàng sờ sờ đầu nó, nó hoang mang rối loạn liếʍ liếʍ cái mũi, ẩn ẩn cảm thấy có âm mưu, quả nhiên liền thấy hắn bỗng nhiên giương mắt, mãn nhãn kinh ngạc, nhanh chóng nói một câu —— "Nhìn đằng sau mày kìa!"
"Phía sau mình?" Đột nhiên không kịp phòng ngừa nghe thấy hắn nói vậy, Tiểu Bạch Đoàn thân mình run lên, phản xạ có điều kiện muốn quay đầu lại, trong chớp nhoáng sản sinh ra dòng điện, vì che dấu thân thể nó khẽ run một chút, nó bắt đầu kích động muốn nhảy lên sô pha.
Hồ nghi trong mắt Kha Trạch bị đánh mất hơn phân nửa, một bàn tay đem nó xách lên, đặt trên bụng mình.
Tuy rằng cách một tầng chăn mỏng, nhưng Tiểu Bạch Đoàn vẫn biết chỉ cần nó lui về phía sau một chút, liền sẽ dẫm phải cái thứ kia, nó nâng đôi mắt to tròn lên, nhìn Kha Trạch mặt không có chút ý cười nào, tâm động một cái, liếʍ liếʍ cái mũi, cố tình lui ra sau hai bước.
Đặt mông ngồi trên tiểu huynh đệ của Kha Trạch.
"Làm lương tâm yêu, làm yên tâm yêu —— tu chỉnh yêu nghiệp," một câu quảng cáo đúng lúc phát ra.
Phòng khách tối tăm, chỉ có TV lộ ra một ít ánh sáng yếu ớt, chuyển kênh, toàn bộ phòng lại tối đi, Kha Trạch hiển nhiên cũng không biết nhìn cái gì, không ngừng chuyển kênh, chuyển qua chuyển lại, cũng không biết chuyển qua bao nhiêu lần.
Tiểu Bạch Đoàn đánh cái ngáp cuộn thành hình tròn, ở trên bụng Kha Trạch mơ màng sắp ngủ.
Một phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng TV đứt quãng truyền đến, lại tuần hoàn mấy lượt, thật sự không có tiết mục nào hay ho, rốt cuộc, Kha Trạch tắt TV, sau khi rửa mặt liền quay lại ôm Tiểu Bạch Đoàn cùng nhau ngủ.
Trong phòng tối thui, chỉ có hộp nhạc trên tủ đầu giường phát ra ánh sáng xanh nhẹ, Tiểu Bạch Đoàn trừng mắt.
Nghe thấy Kha Trạch hô hấp vững vàng, chỉ thấy trên cái đầu nhỏ hai cái lỗ tai nhòn nhọn run lên một chút, cụp lại vểnh lên, uy phong lẫm lẫm, thần thái phi dương.
Nhìn bộ dáng say ngủ của người kia, tay chân nó nhẹ nhàng đi đến bên cạnh đầu hắn, duỗi cái cổ, vươn đầu lưỡi phấn nộn liếʍ môi hắn một cái.
Quả nhiên, lần này cực kỳ thuận lợi, nó đắc ý lắc lắc đuôi, nhảy xuống giường, lại một lần biến trở về hình người.
Cậu từ trên giường nhẹ nhàng cầm chìa khóa, cơ hồ không có phát ra âm thanh nào, lần này ngựa quen đường cũ, nhanh chóng vụt ra khỏi phòng ngủ, hai ba giây liền mặc xong quần áo, chạy ra cửa.
Đêm khuya tĩnh lặng, chỉ có đèn đường ở trên đường chiếu sáng.
Bởi vì thời gian không có nhiều lắm, phòng ngừa không thể quay về, cậu một đường chạy như điên, rốt cuộc nhìn thấy một cửa hàng tiện lợi 24h, liền vọt vào.
Trong nháy mắt, cậu điều chỉnh tư thế, sống lưng thẳng thắn, một giây đồng hồ sau, phong độ nhẹ nhàng. Cậu theo thói quen tính muốn điều chỉnh một chút cà vạt, lại phát hiện chính mình hiện tại không đeo cà vạt.
"Khụ khụ," cậu giả vờ ho hai tiếng, đánh thức nhân viên đang mơ màng ngủ.
"Vâng Vâng......" Nhân viên cửa hàng mơ mơ màng màng đáp hai tiếng, uể oải ỉu xìu đứng lên, lúc này mới nhìn người đến có hai lỗ tai nhòn nhọn trên đầu, không khỏi cảm thấy buồn cười, "Ngài muốn mua gì?"
Cậu không tự giác liếʍ liếʍ môi, "Có điện thoại không?"
Nhân viên cửa hàng chỉ chỉ máy bàn, "Có...... Hai quan tiền."
Cậu nhấp miệng không nói, lẳng lặng nhìn nhân viên cửa hàng.
Đúng vậy, cậu không có tiền.
Nhân viên cửa hàng đánh giá hắn, mơ hồ cảm thấy gương mặt này có chút quen thuộc, lại thấy tóc cậu hỗn độn, quần áo bất chỉnh, có thể là gặp việc gấp, vì thế nói, "Không mang tiền thì lần sau tới trả."
Cậu gật gật đầu, nói một câu, "Cảm ơn", cầm lấy điện thoại ấn một dãy số.
"Alo?" Đầu kia điện thoại vang lên vài tiếng, rốt cuộc có người nhận, một thanh âm nam nhân trung niên hồn hậu truyền tới.
Cậu nói, "Ba."
"A Vũ?" Thanh âm nam nhân thoáng tăng lên.
"Vâng, con đây," không thể tưởng được còn có thể cùng cha nói chuyện, Bố Thời Vũ nhất thời cũng có chút nghẹn ngào.
Trong biệt thự cao cấp, một nam nhân trung niên rời giường, "Con hiện tại ở đâu? Cha tới đón con."
Cảm nhận được ánh mắt nhân viên cửa hàng chăm chú nhìn mình, cậu cố nén không run run ỗ tai, "Cha, con mấy hôm trước tâm tình không tốt, liền quyết định đi giải sầu, không nói cho ai biết, ở trên núi, di động lại bị mất, hiện tại đang ở nhà nghỉ, liền gọi cho ba báo bình an."
Nhân viên cửa hàng trừng mắt —— này còn không phải là người hai ngày nay chiếm hết các mặt báo cùng TV sao, Bố Thời Vũ?
Nam nhân trung niên che điện thoại, nói khẽ với người mặc tây trang bên cạnh, phân phó vài câu, nhìn người mặc tây trang rời đi, một lần nữa nghe điện thoại, "Ừm, con bình an là tốt rồi."
Bố Thời Vũ yên tâm, cúp điện thoại, vốn định viết cho Kha Trạch phong thư nặc danh, lại sợ thời gian không đủ, sau khi xem xét, cậu đối với nhân viên cửa hàng nói một câu cảm ơn, xoay người ra cửa.
Càng lo thời gian không đủ, cậu liền càng cảm thấy thời gian thật sự không đủ rồi, lại một đường bay trở về, tay chân nhẹ nhàng mở cửa, để lại giày của Kha Trạch về nguyên chỗ cũ, lén lút đi nhìn Kha Trạch một cái, vẫn đang ngủ.
Ít nhất đã giải quyết xong một chuyện lớn, cậu nhẹ nhàng thở ra một hơi, cởϊ qυầи áo, một lần nữa trốn đằng sau tủ lạnh trong phòng bếp.
Nhìn toàn bộ nhà ở, chỉ có nơi này an toàn nhất, bởi vì Kha Trạch cơ hồ sẽ không tới phòng bếp, chỉ có ngẫu nhiên vào đây lấy đồ ăn.
Rảnh rỗi không có việc gì, cậu đem cái đuôi vớt đến phía trước, bắt đầu vuốt chơi, không biết qua bao lâu, cậu cảm giác toàn thân bắt đầu tê dại, thực mau liền biến trở về một quả cầu nhỏ.
Lại chỉ có thể ngủ ở trên quần áo, cuộn ở trên lớp quần áo hơi mỏng, nó nghĩ nghĩ, ngày mai biến thành người sẽ mang cho mình một cái thang để ngủ
Quỷ dị hơn, sáng ngày hôm sau, mắt thấy Kha Trạch từ trên giường ngồi dậy, nó đang định tiếp tục lăn lộn làm nũng, chỉ thấy Kha Trạch nhấp nhấp miệng, duỗi tay bế nó lên, một miệng hôn tới.
Chờ đã...... Từ từ...... Tiểu Bạch Đoàn hoàn toàn không dự đoán được hắn sẽ sảng khoái như vậy, trong lúc nhất thời trợn tròn mắt, nghiêng đầu liều mạng trốn, "Giờ mà cậu hôn tôi, tôi trốn ở đâu?"
Khốn nạn! Thả tôi ra! Tiểu Bạch Đoàn liều mạng giãy giụa, khi cảm thấy chính mình đã xong đời, lại cảm giác dưới chân trầm xuống, đã rơi xuống đất, trợn mắt liền nhìn mặt Kha Trạch vô biểu tình.
Kha Trạch cũng không thèm để ý tới nó, đứng dậy đi rửa mặt.
Tức khắc, Tiểu Bạch Đoàn cảm thấy chính mình về sau muốn hôn hôn có khả năng sẽ vô vọng.
Sửng sốt một chút, nó vội vàng đuổi theo, không lăn lộn, không làm nũng, cũng không bán manh, nhắm mắt theo đuôi đi theo gót chân Kha Trạch.
Tuy rằng Kha Trạch trên mặt lãnh đạm, dưới chân lại vẫn chú ý không dẫm lên tiểu gia hỏa.
Lúc ra cửa, đổi giày, Tiểu Bạch Đoàn cảm thấy chính mình còn có thể cứu giúp một chút, đáng thương nhìn Kha Trạch, do do dự dự đi lên, nhẹ nhàng đu lên ngực Kha Trạch.
Kha Trạch nhìn đôi mắt của nó, đè lại đầu của nó nặng nề hôn nó một ngụm, sau đó buông nó nó, đứng dậy rời khỏi nhà.
Tiểu Bạch Đoàn nghẹn họng nhìn trân trối.
Tác giả có lời muốn nói: Yêu các bạn ~ tiểu thiên sứ ~~~
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Fan Khắp Thiên Hạ Đều Nói Ta Là Thụ
- Chương 5: Lòi đuôi