Chương 28

Sáng ngày hôm sau, Trì Thâm giơ điện thoại di động lên như cầm túi thuốc nổ, mà biểu cảm trên mặt anh rõ ràng là của một khuê nữ bất khả xâm phạm: "Cô mà động một chút, tôi sẽ trả hàng ngay lập tức!!"

Liên Hoa giữ khoảng cách 5 mét với anh, giơ hai tay lên, vẻ mặt sợ hãi và thấp thỏm: "Em không động, anh đặt điện thoại xuống, có chuyện gì chúng ta từ từ nói..."

"Cô! Không phải tôi đã nói không được vào phòng ngủ rồi sao!"

“Em sai rồi, anh đừng giận em.” Tinh thần nhận lỗi của Liên Hoa thật là đáng tuyên dương.

Dù sao đi nữa, cô cũng sẽ không thay đổi.

Trì Thâm nhìn vẻ mặt chân thành của Liên Hoa, bất đắc dĩ lắc đầu, anh thật sự không có cách nào đối phó với Liên Hoa...

"Tất cả ma nữ đều giống như cô sao?"

Liên Hoa biết rằng mọi thứ về cô, Trì Thâm đều không biết. Mấy ngày qua, cô đã quen với việc Trì Thâm bất thình lình hỏi cô một vấn đề.

"Đương nhiên không phải nha, em rất lợi hại, so với hồn ma bình thường không giống nhau!" Nói đến đây, Liên Hoa có chút đắc ý.

Nếu ma và người phân chia cấp bậc, thì dù thế nào cô cũng phải là một quan to quyền thế.

Không giống nhau, cái này Trì Thâm tin, xét về ngoại hình, Liên Hoa mạnh hơn những con ma anh từng thấy gấp ngàn lần.

Nhưng lợi hại, anh thật sự nhìn không ra, trong phim ảnh, không phải ma có thể biến ra một tòa nhà lớn, hoặc là có thể biến thành người khác sao, mà Liên Hoa...

Có vẻ như cũng không có gì lợi hại cả.

"Anh không tin?"

"Không có, tôi biết cô rất lợi hại, có thể tàng hình, có thể xuyên tường, có thể thoáng hiện, có thể giam cầm..."

Đều là dùng để phi lễ người khác.

Liên Hoa nghe ra ý tứ trong lời nói của anh, không khỏi cười ra tiếng, trong lòng cảm thấy chột dạ, "Em...Em thật sự rất lợi hại..."

Trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, còn phiêu bạt trong các trường đại học nổi tiếng nhiều năm, lợi hại như vậy, nhưng thân là ma, thật sự không dùng đúng chỗ được.

Trì Thâm tham gia đoàn phim chưa đầy bốn mươi ngày đã đóng máy, trong bốn mươi ngày này, cuộc sống của Trì Thâm nói nước sôi lửa bỏng cũng không quá.

Mà nước sôi lửa bỏng của anh đều đến từ Liên Hoa.

Một mặt, anh cảm thấy tiếp xúc thân mật với Liên Hoa là không đúng, bốn chữ lớn "Người và ma khác đường" luôn chói lọi trên đầu Liên Hoa. Khi nhìn thấy Liên Hoa, anh nghĩ ngay đến bốn chữ này.

(*) Gốc là “Người quỷ thù đồ”

Mặt khác, anh là một người đàn ông tràn đầy tinh lực, mà Liên Hoa ... phải thừa nhận rằng dù cô là ma nhưng là một ma nữ có thân hình đẹp, tính cách tốt làm cho người ta thích.

Anh rõ ràng biết mình có chút thích Liên Hoa, nhưng anh không thể phát sinh chuyện gì với Liên Hoa, Trì Thâm cảm thấy mình sắp phân liệt làm hai người.

Vì thích Liên Hoa nên Trì Thâm phá lệ khoan dung với Liên Hoa, Liên Hoa nói rằng cô thích một bộ quần áo nào đó, dù đắt tiền anh cũng sẽ mua về cho Liên Hoa, sau đó không chớp mắt đốt cháy chúng, Liên Hoa mặc vào, xách góc váy chậm rãi xoay trước mặt anh.

Theo cách này, Trì Thâm rất hài lòng và hạnh phúc.

Cảm giác này giống như có một kho báu duy nhất trên thế giới chỉ thuộc về mình...

Hôm nay là ngày Trì Thâm đóng máy, đạo diễn đã mời các diễn viên trong đoàn cùng đi ăn tối, những diễn viên này đều là tiền bối của Trì Thâm đã chiếu cố anh rất nhiều, đặc biệt là Khâu Mạn Ni, người đóng vai Đậu Tiểu Nguyệt.

Cô ấy mặc một chiếc váy dài trễ vai, mỗi cái nhăn mày, mỗi nụ cười đều lộ ra vài phần phong tình, mỗi bước đi, mỗi cử chỉ của cô ấy đều thướt tha, duyên dáng.

Liên Hoa nhìn cô ấy, ừm, cô ấy rất xinh đẹp và quyến rũ, nhưng cô có thể đừng ở gần Thâm Thâm nhà tôi như vậy được không!

Liên Hoa phiêu bạt nhiều năm, cô cũng biết một số bí mật riêng tư trong giới giải trí, chẳng hạn như diễn viên cùng đoàn quay phim với nhau mấy tháng, ở cùng khách sạn, thỉnh thoảng qua thăm, hẹn bạn tình, v.v. ngay cả diễn viên có gia đình cũng vậy.

Hẹn ra tình cảm thì ở bên nhau, đó là lý do nhiều diễn viên sau khi đóng phim chung bắt đầu yêu nhau.

Mà Trì Thâm, anh là một đóa hoa trắng tinh khiết, rất nhiều nữ diễn viên hoặc là nam diễn viên đều thèm anh nhỏ dãi, nhưng Trì Thâm không đi theo kịch bản nha, chỉ cần kết thúc công việc lập tức về khách sạn, thậm chí còn lười tham gia bữa tiệc.

Thật vất vả mới có thể cùng Trì Thâm ăn cơm, Khâu Mạn Ni, người đã thèm Trì Thâm nhỏ dãi từ lâu, chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội này.

Tất nhiên, cô ấy cũng không giở trò bẩn thỉu gì, chỉ là cố gắng hết sức để quyến rũ, nếu gọi điện thì sẽ hẹn một phát súng rồi chia tay, không gọi điện cũng không sao, chẳng qua nếu ngày nào đó Trì Thâm trở nên nghèo túng, cô ấy sẽ hung hăng dẫm một chân lên thôi

"Trì Thâm, đến đây, uống cùng chị một ly." Khâu Mạn Ni bắt đầu đóng phim từ lúc khoảng mười tuổi, bây giờ cô ấy đã ra mắt hơn 20 năm, là một tiền bối kỳ cựu trong giới giải trí, làm sao Trì Thâm có thể không uống khi cô ấy nâng ly rượu.

Trì Thâm cười ngượng ngùng một chút, cầm ly rượu gõ nhẹ vào ly của Khâu Mạn Ni, phát ra âm thanh va chạm: “Cảm ơn chị Mạn đã quan tâm đến tôi trong khoảng thời gian này.”

Nụ cười của Trì Thâm khiến những người phụ nữ ngoài 30 tuổi bỗng tràn ngập tình thương của mẹ, cái sự ngây ngô này, giống như thiếu niên thẹn thùng, thực sự rất hiếm thấy trong giới giải trí.

Liên Hoa bị lạnh nhạt ngồi trên ghế phía sau anh, chọc chọc eo của anh, căm giận nói: "Dụ dỗ ong bướm."

Trì Thâm lơ đãng nhìn cô một cái, vẻ mặt kia rõ ràng đang hỏi.

Cô là ong hay là bướm?

"Em là tiểu khả ái mà ~" Liên Hoa giơ tay hình kéo, chu miệng híp mắt, cố gắng tỏ ra đáng yêu với Trì Thâm.

Lại còn nhỏ với đáng yêu...

Có một tiểu yêu tinh theo sát bên người như vậy, Khâu Mạn Ni dù hấp dẫn đến đâu cũng không thể khiến Trì Thâm có hứng thú.

Trong bữa tiệc, Trì Thâm lại uống thêm hai ly, bởi vì tửu lượng kém nên anh hơi say, hai gò má có chút ửng hồng mất tự nhiên, hai mắt cũng trở nên mờ ly.

"Trì Thâm... Chị đưa em về..." Trì Thâm uống say vô cùng mê người, giống như một quả táo chín mọng, trắng nõn đỏ tươi, vừa giòn vừa ngọt, căng mọng nhiều nước.

Khâu Mạn Ni mỉm cười đỡ anh, muốn đưa anh về khách sạn rồi cắn một miếng táo đỏ.

Mà Phong Tư Điền uống say mèm đang lôi kéo tay áo của Trì Thâm, sống chết cũng muốn lái xe đưa anh về, không thèm nể mặt Khâu Mạn Ni, trừng mắt chỉ vào mũi cô ấy, "Cô thôi đi!"

Khâu Mạn Ni và Phong Tư Điền đã biết nhau từ lâu, là bạn tốt của nhau, cả hai đều biết tính cách của nhau, Phong Tư Điền không cố kỵ nói thẳng, Khâu Mạn Ni cũng không so đo với anh ta, cô ấy là một người phụ nữ rất “cool”. Đáng tiếc cuối cùng vẫn không chiếm được tiểu thịt tươi, "Vậy thì tôi đi trước, hai người chú ý an toàn."

Phong Tư Điền đóng vai Hồ Man quả thực đúng với bản chất thật của anh ấy, cả người tràn ngập khí thế của một tên thổ phỉ không nói, anh ấy còn đặc biệt rất “bần”, đường ngang ngõ tắt nào vào miệng anh ấy cũng có thể biến thành đạo lý làm người ta tin phục. Ở đoàn phim không có việc gì làm, anh ấy sẽ dạy cho các diễn viên trẻ một khóa học.

(*“Bần” vừa có nghĩa là nghèo, vừa có nghĩa là lắm mồm.)

(*Đường ngang ngõ tắt (Oai môn tà đạo): một thành ngữ Trung Quốc, đề cập đến một cách không đúng đắn, ẩn dụ cho một ý tưởng tồi.)

Với kỹ năng diễn xuất tốt, tính cách thẳng thắn, quốc dân độ cũng rất cao, anh ấy luôn là cái tên đảm bảo cho ratings và doanh thu phòng vé, nhưng gần đây anh ấy đã xảy ra một số tranh chấp với công ty trực thuộc, chính vì điều này, những tài liệu đen về anh ấy đã bắt đầu xuất hiện vô vàn trên mạng.

"Thâm Thâm, cậu gọi người khác tới lái xe đi. Cậu xem ấn đường của anh ta đen kịt mốc meo rồi, vừa nãy ăn cơm cắn nhầm lưỡi đến chảy máu, lái xe cũng xảy ra chuyện.”

Trì Thâm ngoan ngoãn gật đầu, lấy di động ra gọi cho Nhị Hoa.

Trong khi đợi Nhị Hoa đến, Phong Tư Điền không biết từ đâu lấy ra một điếu thuốc, anh ấy cắn điếu thuốc, tìm bật lửa khắp nơi, tìm nửa ngày cũng không thấy: “Mẹ kiếp!”

Không tìm thấy bật lửa, Phong Tư Điền lại kéo tay Trì Thâm nói về đạo lý lớn.

Người này uống say nói chuyện đúng là sự thật.

Phong Tư Điền nói với Trì Thâm rằng nhất định phải ngay thẳng, lúc cậu nổi tiếng mà gặp rắc rối, công ty có thể giải quyết cho cậu, nhưng rắc rối mà công ty giải quyết cho cậu lại trở thành điểm yếu của cậu trong tay của họ, đến lúc đó cậu sẽ bị người khác điều khiển.

Có thể nghe ra, đây là cảm khái của trải nghiệm cá nhân.

Mặc dù không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng Liên Hoa cảm thấy Phong Tư Điền khá đáng thương.

Cái loại này, loại hối hận mà “một bước sa chân hận thành muôn thuở”, cô dùng mũi cũng có thể đoán được.

(*Cả câu gốc là “Nhất thất túc thành thiên cổ hận, tái hồi đầu thị bách niên cơ”, dịch thơ là “Một bước sa chân hận thành muôn thuở, ngoái đầu nhìn lại thân đã trăm năm.”)

Mà này, tại sao Trì Thâm uống say lại ngoan ngoãn như vậy.

Hai chân khép lại, tay lên đầu gối, tư thế ngồi đúng chuẩn của một học sinh tiểu học.

Nhị Hoa rất nhanh đã đến, anh lái xe đưa Phương Tư Điển và Trì Thâm trở về khách sạn: “Anh Thâm, sáng mai mười giờ anh sẽ bay đến Bắc Kinh, em và Tiểu Nguyệt sẽ thu dọn hành lý cho anh.”

“Được.” Gật đầu, đóng cửa, đi vào phòng ngủ, cởi giày.

Cởi giày xong, anh khụy gối, dồn sức ở cẳng chân rồi bất ngờ nhảy lên giường.

Liên Hoa sửng sốt, ngây người nhìn Trì Thâm, thật lâu sau mới bật cười thành tiếng.

"Anh làm gì thế?"

Trì Thâm quay đầu liếc cô một cái, sau đó chậm rãi ngồi ở trên giường: “Làm gì đâu, chân ngứa.”

Thật sự say rượu hả?

Liên Hoa không có ý tốt tiến đến, cô tiến lên một chút, Trì Thâm lại lùi một chút, đến khi không còn chỗ nào để lùi, Liên Hoa liền đè Trì Thâm vào tường.

“Cô làm gì thế?” Lần này đổi thành Trì Thâm hỏi cô.

Liên Hoa vuốt ve tóc của anh, cười mị hoặc nói: "Làm gì đâu, tay ngứa ~"

Cô tiến sát mặt Trì Thâm, đang định làm chuyện nhất định sáng mai sẽ bị mắng, Trì Thâm đã đè vai cô, từ từ đẩy cô ra, anh nghiêm túc nhìn Liên Hoa: “Cô như vậy không đúng.”

Không đúng?

Không đúng thì sao, có thể gọi chú cảnh sát đến bắt cô à?

“Được, không đúng, anh đi ngủ sớm đi, ngày mai còn phải bay…” Nói xong, tay Liên Hoa luồn vào cúc áo sơ mi của Trì Thâm.

Lại bị ngăn lại.

Trì Thâm nắm lấy bàn tay mềm mại lạnh lẽo của cô đặt lên ngực mình: “Liên Hoa...”

"Ừ?"

"Nếu em yêu anh, có thể quan tâm đến cảm nhận của anh không? Loại chuyện này quan trọng nhất là em tình anh nguyện.”

Em tình anh nguyện.

Liên Hoa là ma, đối với người mà nói, cảm giác cô tồn tại thậm chí không bằng không khí với bụi bặm, không ai để ý đến cô, cô cũng không quan tâm người khác, điều này lâu dần trở thành thói quen.

Cho dù... có người có thể nhìn thấy cô, Liên Hoa làm cái gì bọn họ cũng sẽ không từ chối, cũng sẽ không phản kháng, thậm chí còn đoạt lấy quyền chủ động, giống như những người Liên Hoa từng yêu.

Hình như Trì Thâm là người đàn ông đầu tiên nhắc đến những từ "em tình anh nguyện" với cô.

Trì Thâm mua quần áo cho Liên Hoa, mời Liên Hoa ăn những món mà cô chưa ăn bao giờ, trêu chọc Liên Hoa khi không có việc gì làm và nhìn Liên Hoa với ánh mắt mang theo tình ý.

Nhưng anh không muốn lên giường với Liên Hoa.

Điều này khiến Liên Hoa ảo tưởng rằng hai người họ đang yêu nhau.

Hẹn hò, nắm tay, ôm, hôn, bàn chuyện cưới hỏi, cá nước thân mật, sinh ra hai bảo bảo đáng yêu, cuối cùng là cùng nhau già đi và kết thúc cuộc đời.

Liên Hoa bỗng nhiên rất vui, cô cảm thấy Trì Thâm thích cô giống như một người đàn ông bình thường thích một người phụ nữ bình thường.