Chương 27

Liên Hoa quay đầu liếc nhìn Trì Thâm đã chụp ảnh xong đang chuẩn bị rời đi: "Tiếu Tiếu, em đi đây, hai ngày nữa tìm anh chơi."

Liên Kiều nhìn theo ánh mắt của cô, ngay lập tức nhìn thấy Trì Thâm với vẻ ngoài sáng láng: "Tình mới à?"

“Cái gì mà tình mới, nói cứ như là có tình cũ vậy!” Liên Hoa lườm anh ấy một cái: "Em đi đây!”

Vừa nói, cô vừa bước nhanh về phía người đàn ông.

Liên Kiều nhìn đôi chân trần của cô hồi lâu rồi xoay người rời đi.

Anh ta quen biết Liên Hoa đã mấy ngàn năm, Liên Hoa đau đớn tiễn tình yêu đi, anh ta đều nhớ rõ.

Người này có thể ở bên cô bao lâu, người tiếp theo bao lâu nữa sẽ xuất hiện.

"Thâm Thâm! Sao anh không đợi em?"

Liên Hoa bất ngờ xuất hiện trên ghế lái phụ.

Trì Thâm đóng cửa xe liếc cô một cái: "Không phải cô biết thoáng hiện sao?"

Thoáng hiện.

Ai u, từ này dùng rất đúng!

Liên Hoa cợt nhả đến gần anh: "Sao hôm nay anh lại tự lái xe, Nhị Hoa đâu?"

"Cậu ấy xin nghỉ phép, cô... vừa rồi cô nói chuyện với ai vậy?"

“Anh ấy là Tiếu Tiếu, là bạn tốt của em, có phải rất “tiếu” không?!” Liên Hoa cười híp mắt, gặp được Tiếu Tiếu khiến cô rất vui.

“Tiếu Tiếu, cái tên này…” Trì Thâm cầm vô lăng tập trung nhìn đường phía trước, vẻ mặt nghiêm túc của anh khiến Liên Hoa lại rơi vào trạng thái si mê.

"Tên anh ấy là Liên Kiều, "kiều” trong vểnh lên á, nhưng lúc đầu em tưởng là “tiếu” trong tuấn mỹ, sau này mới..." Liên Hoa còn chưa nói xong đã bị Trì Thâm cắt ngang.

(*) Tiếu (俏) có nghĩa là xinh đẹp còn Kiều (翘)có nghĩa là ngẩng đầu, vểnh lên. Hai từ này phát âm gần giống nhau.

Anh có chút lạnh lùng mím môi: "Được rồi, tên của một con ma không liên quan đến tôi."

Liên Hoa sửng sốt một chút, rầu rĩ ừ một tiếng, quay đầu không nói nữa.

Chỉ sau khi cô im lặng, Trì Thâm mới nhận ra rằng mình nói sai rồi.

Không cần phải xin lỗi một con ma, cô ấy tức giận và bỏ đi thì tốt hơn.

Nhưng... Trì Thâm nhìn thoáng qua Liên Hoa, có chút không được tự nhiên sờ sờ môi mình.

"Xin lỗi……"

Liên Hoa muốn cười, thật ra cô không buồn chút nào, vui vẻ còn không kịp đâu.

Cô nhìn ra được Trì Thâm đang ghen, anh nhất định có chút thích cô!

Sau khi suy nghĩ về điều đó, Liên Hoa quyết định tiếp tục nói về Liên Kiều: "Không sao, ai lại quan tâm đến tên của một con ma, huống chi đã chết nhiều năm như vậy, đúng rồi, Tiếu Tiếu không phải là một con ma, anh ấy là quan lớn ở địa phủ! Anh ấy đã bảo vệ em rất nhiều năm rồi, anh biết không, anh ấy rất lợi hại, trước kia em bị một con ác ma khi dễ, chính anh ấy giúp em báo thù."

Trì Thâm thở ra một hơi, cười nói: "Cô luôn gọi người khác như vậy sao? Hoa Hoa..."

Tiểu gia hỏa này, bộ dáng khi ghen đáng yêu quá!

Buổi tối, trong phòng khách sạn.

Trì Thâm ngồi ở trên bàn ăn, chậm rãi nhai thịt bò, mà Liên Hoa ở bên cạnh nhìn anh háo hức: “Thâm Thâm, em cũng muốn ăn.”

“Hoa Hoa, tới, anh chia cho em một nửa.” Vừa nói, Trì Thâm vừa đẩy đĩa đến trước mặt cô.

"Như thế này em ăn không được a~ Anh phải đặt một phần mới, sau đó đặt một đôi đũa ở đó, như vậy em sẽ ăn được!"

Trì Thâm trợn to hai mắt, kinh ngạc nhìn Liên Hoa, cái biểu tình kia như muốn nói, thật sự có thể ăn sao.

Vợ dễ thương quá!

Liên Hoa tính một chút, cô đã hai ngày không được hôn hôn, ôm ôm, ấp ấp.

Phải làm sao bây giờ? Cô cảm thấy trong lòng ngứa ngáy.

"Thâm Thâm, em muốn ăn, em chưa bao giờ ăn bít tết, em còn muốn ăn pizza, muốn uống Cola, em thậm chí còn không biết Cola có vị như thế nào."

Liên Hoa trề môi, hai mắt ngấn nước, trông rất đáng thương.

Trì Thâm có chút nhụt chí, ném dao nĩa trong tay xuống bàn.

Ai có thể nói cho anh biết tại sao nuôi ma còn phiền phức hơn nuôi người không?

Không đúng, anh nuôi cô làm gì, không tìm người bắt cô đã là nể tình rồi!

Nhưng cô ấy... thật sự rất đáng thương.

Sau khi gọi món cho Liên Hoa, Trì Thâm ngồi xuống ghế không tiếp tục ăn mà hỏi Liên Hoa: “Tôi hỏi cô một câu được không?”

Liên Hoa ôm mặt, ngây ngốc nhìn hắn: "Hỏi đi."

"Ăn xong làm sao đi vệ sinh..."

……

Liên Hoa phiêu bạt nhiều năm như vậy, cũng gặp qua rất nhiều người có đôi mắt âm dương, nhưng đây là lần đầu tiên có người hỏi một câu kỳ lạ như vậy.

Cô hắng giọng: "Ma không cần đi vệ sinh, cũng không cần tắm rửa."

Sau khi cô nói xong, Trì Thâm đột nhiên nhìn cô với vẻ ghê tởm.

Biểu cảm của anh thật sự khiến người bình thường khó có thể bắt chước, khóe miệng méo lên, hai mắt híp lại, giống như ăn phải thứ gì không sạch sẽ.

Lúc này Liên Hoa mới nhớ ra mình đã hôn anh.

Còn duỗi đầu lưỡi.

Liên Hoa đưa tay che miệng, nhẹ nhàng hà một hơi, rất nghiêm túc nói với Trì Thâm: "Không có mùi, thật đấy."

Khóe miệng Trì Thâm suýt chút nữa rơi xuống cằm, anh dịch ghế sang một bên, kéo xa khoảng cách với Liên Hoa một chút: "Nói thật cho tôi biết, cô đã không đánh răng trong bao lâu rồi?”

Liên Hoa cố hết sức nhớ lại, rồi kết luận: "Chưa bao giờ."

Trì Thâm cắn môi dưới, đột ngột đứng dậy chạy sang một bên, cầm điện thoại bàn lên: "Alo, phục vụ phòng phải không, làm ơn mang cho tôi một bộ đồ vệ sinh cá nhân."

Muốn làm điều này...

Trong lòng Liên Hoa vô cùng sung sướиɠ.

Nhờ phúc của Trì Thâm, cô đã được ăn pizza mà cô tha thiết mơ ước, còn được uống cốc cola sủi bọt.

Nhìn Liên Hoa nhét pizza vào miệng, Trì Thâm có chút thèm.

Cô ấy ăn sao mà ngon thế.

Trì Thâm nuốt nước miếng, đưa mắt nhìn miếng pizza chưa được ăn, chậm rãi đưa tay ra.

"Ai nha, anh muốn ăn thì phải đợi đến khi em ăn xong."

Cái này giống như đồ cúng, sao vừa đặt đồ cúng lên đã ăn luôn rồi.

"Tôi không muốn ăn, tôi chỉ nhìn một chút."

Nói xong, Trì Thâm thu hồi tầm mắt, tiếp tục nhai miếng thịt bò của mình.

Trời ơi, người đàn ông vừa đáng yêu vừa đẹp trai này xứng đáng được hạnh phúc cả đời!

Liên Hoa là một ma nữ đội lốt fans đi bình luận, mở Weibo của Trì Thâm ra đọc bình luận, phần lớn bình luận của cô đều là cái dạng này:

Ôi! Thâm Thâm thật dễ thương!

Anh trai đẹp trai quá!

Ahhhhhhh đẹp trai quá!

Nếu Liên Hoa thực sự là một fan hâm mộ nhỏ bình thường, có lẽ giờ phút này cô sẽ cầm điện thoại di động của mình lên và bình luận lộn xộn về sự nồng nhiệt trong lòng cô trên Weibo của Trì Thâm.

Sau khi ăn xong, Liên Hoa vui vẻ nhìn bàn chải đánh răng và cốc đánh răng của mình, chờ đợi màn đêm buông xuống.

Cô cười cười, bỗng nhiên mũi cảm thấy chua xót: "Thâm Thâm..."

Trì Thâm nằm trên sô pha, trong tay cầm điều khiển từ xa liếc cô một cái: "Làm sao vậy, mua quần áo rồi, cũng ăn cơm rồi, còn cần gì nữa?"

Liên Hoa nhào lên người anh, ôm chặt lấy anh: "Cảm ơn anh... thời gian dài như vậy, anh là người đầu tiên đối tốt với em như vậy!"

Trì Thâm sững sờ, không biết để tay vào đâu.

"Cô… trước tiên đứng lên đi."

Liên Hoa ngoan ngoãn nghe lời anh, đứng lên, nhưng trong mắt vẫn còn hơi nước mờ mịt, rất mê người.

Trái tim của Trì Thâm lại bắt đầu mất kiểm soát.

Anh quay đầu đi, cầm lấy ly nước trên bàn trà uống một ngụm, cố nén cảm xúc bất chợt kia nói: "Ừm... Cô... cô biến thành ma bao lâu rồi?"

Đối với những câu hỏi của Trì Thâm, Liên Hoa luôn là hỏi gì đáp nấy, nhưng câu hỏi này thực sự khiến cô bối rối: "Bao lâu ... bao lâu ..."

Liên Hoa trầm tư hồi lâu, miễn cưỡng đưa ra đáp án.

"Một nghìn năm..."

Nước trong miệng Trì Thâm phun ra, bắn tung tóe lên quần áo của chính anh.

Không chỉ là một con ma biếи ŧɦái, một con ma nghèo, mà còn là một con ma già.

Trì Thâm khá tò mò không biết hơn một nghìn năm trước như thế nào, anh hỏi Liên Hoa: “Lúc đó cô mặc quần áo gì?”

Liên Hoa không nhớ, hoàn toàn không nhớ.

Nhưng hiếm khi Trì Thâm trò chuyện với cô, làm sao cô có thể để Trì Thâm thất vọng được.

"Một...ừm... một chiếc váy dài, màu hồng nhạt còn có màu đỏ, mặt trên thêu hoa mẫu đơn."

Hai người tán gẫu đến tận khuya, Liên Hoa liếc nhìn đồng hồ, cầm cốc đánh răng cùng bàn chải chạy vào phòng vệ sinh: "Đánh răng nha ~"

Trì Thâm nhìn bóng lưng cô, bất lực lắc đầu.

Liên Hoa, ma nữ ngàn năm này thật đúng là vô dụng, Trì Thâm liếc mắt một cái liền có thể biết cô căn bản không nhớ rõ quá khứ.

Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, Trì Thâm không nhận ra rằng chính vì Liên Hoa không quan tâm đến ánh mắt

của người khác, tùy ý, thẳng thắn và bộc trực nên anh đã yêu cô.

Anh ấy, thực sự đã yêu một ma nữ.

Liên Hoa đánh răng xong tung tăng đi ra khỏi phòng vệ sinh: "Thâm Thâm, anh ngửi đi."

Cô há to miệng và hà một hơi vào mặt Trì Thâm.

Mùi bạc hà nhẹ, thơm dễ chịu.

“Tránh ra, chú ý một chút được không!” Trì Thâm đặt ngón tay lên vai cô, cố gắng giữ khoảng cách an toàn giữa hai người.

“Thâm Thâm, chúng ta không cần ngủ sao, sáng mai mười giờ còn phải quay phim đấy.”

Kể từ khi có Liên Hoa, trợ lý của Trì Thâm đã thoải mái hơn rất nhiều, không còn phải canh thời gian để gọi điện đánh thức Trì Thâm mỗi ngày nữa.

"Tôi, đi ngủ trong phòng ngủ, cô, ở phòng khách xem TV, ok?"

Liên Hoa trề môi: "no..."

Trì Thâm vỗ vỗ bả vai cô: “Những bộ quần áo đó, tôi có thể trả lại đấy.”

"Ok! ok, được chưa?"

Thực sự ok sao?

Khi Trì Thâm nằm trên giường và yên tâm ngủ, tên trộm biếи ŧɦái Liên Hoa đã xuyên qua cửa đi vào.

Đùa chứ, Thâm Thâm nằm trong phòng ngủ, còn người phụ nữ nào có thể xem TV chứ!

Người bạn tốt của bạn [Ma nữ biếи ŧɦái] đã online.

Trì Thâm bị nụ hôn đánh thức.

Trong lúc mơ mơ màng màng, anh cảm thấy có thứ gì đó mềm mại và ấm áp chui vào miệng mình, mang theo hương thơm bạc hà ngọt ngào.

Đầu lưỡi……

Liên Hoa!

Trì Thâm tỉnh lại trong nháy mắt, nhưng anh không thể động đậy.

Ngoài kỹ năng thoáng hiện, ma nữ già Liên Hoa còn có một kỹ năng, giam cầm.

Chiếc lưỡi mềm mại tùy ý làm bậy trong miệng anh, tay cô cũng vậy, đi đến nơi nào nơi đó trở nên tê dại, cơ thể Trì Thâm không tự chủ được có phản ứng.

Bản chất đàn ông ngăn không cho anh nghĩ đến những băn khoăn lo lắng, bây giờ anh chỉ muốn ôm lấy Liên Hoa và đè cô xuống.

"Thâm Thâm, em yêu anh..."

Trì Thâm mở mắt ra, trước mắt anh là mái tóc Liên Hoa xõa trên mặt anh, là khuôn mặt trắng nõn và đôi mắt mê ly của cô.

Một ý tưởng táo bạo đột nhiên nảy ra trong đầu Trì Thâm.

Anh muốn Liên Hoa ở bên anh đến hết cuộc đời.

Nhưng mà, anh là một con người, anh muốn kết hôn sinh con.

Từ lâu, Trì Thâm đã lên kế hoạch kết hôn ở tuổi ba mươi ba, sinh con ở tuổi ba mươi lăm, sau đó rời khỏi giới giải trí để ở bên vợ con.

Trong kế hoạch hoàn hảo

của anh, không có Liên Hoa.