Lại qua thêm một ngày khốn khổ nữa, cuối cùng Liên Hoa cũng xuất hiện trở lại.
Cô mặc một chiếc váy hai dây màu cam, để lộ bờ vai trắng nõn và đôi chân dài mảnh khảnh, mái tóc dài được buộc thành búi tròn bằng một chiếc dây buộc tóc màu cam. Cô ngồi trên ghế sô pha, hơi cúi đầu, vẻ mặt tủi thân nhìn đôi chân trần của mình.
Trì Thâm nhìn cô chằm chằm, tim cứ đập mạnh thình thịch.
Anh bị bệnh, lần này anh bệnh thật rồi.
Dù từng bị nữ quỷ này ấn ở kia dùng miệng gặm nhiều lần như vậy nhưng trái tim anh cũng chưa từng có phản ứng gì, thế mà hôm nay không hiểu sao lại thành ra thế này nữa. Mặt anh cũng vậy, coi như anh học cách quản lý biểu cảm cũng vô ích rồi, làm thế nào mà khoé miệng anh cứ nhịn không được mà nhếch lên thế này chứ.
Đến cùng là anh bị làm sao vậy trời.
Liên Hoa ngẩng đầu lên, nhìn thấy anh thì đột nhiên từ trên sô pha nhảy lên, nở nụ cười rạng rỡ với anh: "Thâm Thâm~"
Giọng nói này, ngữ điệu này vẫn thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của anh.
Liên Hoa chân trần chạy tới, tựa hồ muốn nhảy lên ôm lấy anh, nhưng đột nhiên cô dừng lại, sau đó ngượng ngùng xoắn xuýt đưa tay ra, tự mình giới thiệu: “Chào anh… Em là Liên Hoa…”
Liên Hoa, tên cô ấy là Liên Hoa.
Trì Thâm cúi đầu nhìn xuống ngón tay thon dài trắng nõn của cô, móng tay được cắt tỉa cẩn thận, dưới ánh nắng lộ ra màu hồng phấn nhàn nhạt.
Thế nên là, hôn rồi, ôm rồi, nay cô định thay đổi để lại một lần nữa làm người đấy à?
Trì Thâm nắm lấy bàn tay mềm mại của cô, có chút khó hiểu: "Vì sao mà, tôi có thể chạm vào cô."
Đây là lần đầu tiên Liên Hoa nói chuyện với Trì Thâm, cô hưng phấn đến nổi đám tàn nhang trên má ửng hồng hết cả lên. Cô cười lớn, vừa cử động tay thì bàn tay của Trì Thâm liền xuyên qua tay cô.
Thế giới này cũng thật là kỳ diệu.
Trì Thâm đột nhiên xoay người đi vào phòng tắm.
"Anh đi đâu vậy?"
"Đi nhà vệ sinh."
Cũng không thể quên là cô gái trước mặt anh dù trông giống như một người bình thường nhưng cô lại là một nữ quỷ.
Là người đã chết từ lâu rồi.
"Từ khi nào thì anh có thể nhìn thấy em vậy? Chắc là không phải từ đầu đâu ha? Tại sao anh lại có thể nhìn thấy em? Trước kia anh từng có bạn gái chưa ạ? Anh có thấy em xinh không? Thâm Thâm, anh đói hả? Thâm Thâm, anh có thể ăn cơm nhanh hơn chút được không?"
Trì Thâm bắt đầu hối hận, lẽ ra anh nên giả vờ mù đến cùng mới phải.
Ít nhất thì lúc đó Liên Hoa có hơi quậy một chút, nhưng không ồn ào như thế này.
Bây giờ…
Ồn ào thì cũng được đi, anh có thể giả vờ như không nghe thấy.
Nhưng bà cô này lại có quá nhiều yêu cầu.
"Thâm Thâm, anh giúp em mua đôi giày đó được không, em thích nó lắm luôn."
Trì Thâm không để ý tới cô, vẫn cúi đầu học lời thoại, cân nhắc ngữ điệu từng câu: “Tiểu Nguyệt, anh yêu em. Từ nhỏ chúng ta đã cùng nhau trưởng thành, anh yêu em, muốn được bảo vệ em. Đến cùng thì anh có chỗ nào thua kém cái tên Hồ Man kia..."
Cảnh quay hôm nay là lời tỏ tình của Tiêu Thành với Đậu Tiểu Nguyệt. Giọng điệu của anh trước sau vẫn luôn luôn nhàn nhạt, nhưng anh lại phải biểu đạt cho được cảm xúc dâng trào từ trong cái mấy lời nhàn nhạt này.
Trì Thâm đã làm rất tốt.
Hình dung như thế nào nhỉ, biết rằng Tiểu Nguyệt này không phải là mình, nhưng trợ lý Tiểu Nguyệt nghe anh đọc lời thoại mà không khỏi đỏ hết cả mặt. Cái kiểu ẩn nhẫn, bất lực, chua xót, ghen ghét, đủ loại cảm xúc đều được l*иg ghép một cách hoàn hảo vào trong những câu từ đó…
Nhưng trong khi quay phim, lại xảy ra chút sự cố.
Trì Thâm ngồi ở bên cạnh Đậu Tiểu Nguyệt, anh cầm súng, như có như không mà xoay nó trên đầu ngón tay: "Tiểu Nguyệt..."
Anh chậm rãi chuyển tầm mắt từ khẩu súng sang Đậu Tiểu Nguyệt, nặng tình mà nhìn cô.
Rồi anh bật cười.
"Xin lỗi! Xin lỗi! Chị Mạn, rất xin lỗi."
Khâu Mạn Ni mỉm cười xua tay, vô cùng rộng lượng nói: "Không sao."
Những cảnh diễn kiểu này mà cười thì thật sự là không tôn trọng diễn viên nữ, cũng may Khâu Mạn Ni đã lăn xả trong giới giải trí nhiều năm, lại có tiếng là tốt tính, mới không để trong lòng.
Trì Thâm cũng nhịn tới nhịn lui một hồi mới bật cười như vậy.
Bạn hỏi anh cười cái gì ấy hả...
Là một diễn viên xuất sắc, nhất định phải kiểm soát được biểu cảm và cảm xúc của mình, ngay cả khi có người làm mặt quỷ ở ngay trước mặt đi chăng nữa, nhưng đạo diễn đã bảo khóc thì phải khóc cho bằng được, như thế mới xứng đáng với hai chữ "xuất sắc" này.