Chương 2
"Tên cô ấy là Casey. Cao khoảng 5ft5, tóc vàng mắt xanh."
"À," Anna Coric, trợ lý của anh nghiền ngẫm, "ít nhất điều đó có thu hẹp xuống đấy. Cậu nói là mắt xanh hả?"
"Vui đấy." Nhưng Jackson không cười. Anh tỉnh giấc, thấy bản thân đang ở một mình và nếu mùi hoa oải hương không vấn vít trên da, nếu anh không tìm thấy chiếc qυầи ɭóŧ nữ màu trắng trên sàn phòng khách, có lẽ anh đã tự thuyết phục mình rằng những giờ phút với cô nàng bí ẩn đó không hề tồn tại.
Vì thế quái nào mà cô ấy lại bỏ đi không nói một lời?
Anna, bà mẹ tuổi trung niên của bốn đứa con, làm việc cho Jackson ở sân bay nhà King. Chị lo liệu việc giấy tờ và đảm bảo Jackson cũng như các phi công làm việc cho anh luôn theo đúng lịch trình. Jackson thường nghĩ, nếu quân đội mà có tí thông minh nào thì họ đã thuê những bà mẹ làm tướng chỉ huy rồi. Anna khiến cho đời sống công việc của anh chạy như động cơ máy tối ưu ấy.
Quá tệ là chị không thể làm điều tương tự với cuộc sống cá nhân của anh.
Anh nghĩ về một điều, nhịp ngón tay và nói, "Chờ chút. Cô ấy nói tên đầy đủ của cô ấy là Cassiopeia. Điều đó sẽ giúp chị tìm người."
Anna liếc anh từ chiếc bàn làm việc, nơi chị đang khéo léo điền vào kế hoạch bay tháng trước, báo cáo sử dụng xăng dầu và giờ bay của phi công. Chị tạm dừng công việc, nhấc đôi mắt vui tính màu nâu lên nhìn anh và nói, "Cũng nhiều như khi cậu khiến tôi vui sướиɠ khi nghĩ tôi là một nhân viên thần thánh, tôi cần nhiều hơn một cái tên và màu mắt để tìm ra cô ấy."
"Đúng rồi."
"Bên cạnh đó," chị cân nhắc, "cậu chưa có đủ phụ nữ sao?"
Anh chọn cách hiểu sai ý chị và tặng chị một nụ cười. "Chị nói đúng đấy Anna yêu dấu. Đối với tôi chị còn hơn cả phụ nữ nữa."
Chị cười lớn đúng như anh đoán trước. "Cậu dẻo mỏ lắm Jackson. Tôi sẽ giúp."
Dẻo mỏ đủ để xoay sở đổi chủ đề trước khi Anna kịp bắt đầu nhắc anh nhớ tới những điều mà hiện tại anh không muốn nhớ.
Jackson để Anna làm việc tiếp và quay về văn phòng riêng của mình. Trên đường băng có một tòa tháp, dĩ nhiên rồi, và một công trình với căn phòng dành cho những vị khách giàu có chờ đợi máy bay của họ sao cho thật thoải mái. Căn phòng lát gỗ được trang trí thừa mứa những sofa và ghế bọc lót, sách đọc, TV plassma, cộng thêm quầy bar trang bị đầy đủ và khu đồ ăn vặt. Bên trên căn phòng chính là mấy văn phòng. Một cho Jackson, một cho Anna và một phòng làm nhà kho chính.
Văn phòng của Jackson giống như của Anna, nhìn bao quát sân bay. Tường phòng làm bằng thủy tinh ép để nhận ánh sáng nhưng vẫn hạn chế tối đa độ chói. Vả lại Jackson chẳng bao giờ thích bị giam cầm, và những bức tường thủy tinh khiến anh ít cảm thấy mình đang ngồi trong một cái hộp khi anh chắc chắn phải có mặt trong văn phòng.
Thường thì anh thích dành thời gian trên hạm đội phản lực xa hoa mình sở hữu và tổ chức hơn. Dĩ nhiên, anh có dàn phi công làm việc cho mình, nhưng anh thích lối sống chân - không - chạm - đất đã xuyên suốt sự nghiệp kinh doanh. Và cơ hội được bay lượn đã thế chỗ mọi người khác trong tâm trí anh. Thực ra thì cần phải có lệnh của Quốc Hội mới có thể bắt anh giải quyết giấy tờ, nhưng anh có thể bay vòng quanh hầu hết các phi công khác và hạnh phúc nhất khi ở trên trời.
Dẫu vậy hôm nay, anh lại bước tới bàn, ngồi xuống và lờ phong cảnh đi.
"Casey. Casey cái gì chứ? Tại thế quỷ nào mà mày không hỏi họ của nàng?"
Chán nản, anh ngồi trở lại chiếc ghế da và nhìn điện thoại. Chuyện này không nên làm phiền anh. Không phải như thể anh không quen với những mối tình một đêm. Nhưng chó chết thật, trong kế hoạch thì anh mới là người bỏ đi. Anh không quen với việc để một phụ nữ trườn đi mất vào nửa đêm. Anh cũng không quen với việc phải làm người bị bỏ lại, tự hỏi chuyện khỉ gió gì đã xảy ra.
Anh phải nói rằng tôi không quan tâm mới đúng.
Khi điện thoại reo, anh túm lấy nó, không bận tâm đến tiếng ồn ào vì anh đang muốn nói chuyện. "Gì thế?"
"Sáng nay vui vẻ quá nhỉ."
Jackson nhíu mày khi nghe giọng anh trai. "Travis. Có chuyện gì à?"
"Chỉ ngó qua để đảm bảo là chúng ta vẫn sẵn sàng cho bữa tối cuối tuần thôi. Julie nhờ mẹ cô ấy làm bảo mẫu rồi."
Bất chấp tâm trạng thối hoắc, Jackson vẫn mỉm cười. Vài năm trở lại đây anh được thăng chức thành chú. Hai lần liền. Đầu tiên ông anh cả Adam và vợ Gina trở thành phụ huynh của Emma, giờ gần như một thế lực tự nhiên không thể ngăn cản ở tuổi một rưỡi. Rồi tới lượt Travis và cô vợ Julie. Cô con gái Katie của họ chỉ mới vài tháng tuổi và đã gần như tiếp quản việc nhà.
Dù Jackson yêu mấy cô cháu gái, nhưng sau cuộc viếng thăm hai ông anh, anh lại quay trở về ngôi nhà êm ả với lòng biết ơn mới mẻ. Không gì khiến một người đàn ông thích được độc thân hơn việc ở quanh mấy bậc phụ huynh tự hào ngất trời và đám con họ.
"Vâng," anh đáp, ngồi thẳng dậy tựa một tay lên mặt bàn. Chuyện với cô gái bí ẩn, chuyến bay sắp tới đi Maine và chiếc máy bay cần tân trang đã làm Jackson suýt quên bữa tối với gia đình.
"Chúng ta vẫn làm. Chúng ta đã đặt chỗ ở Serenity rồi. Tám giờ. Có lẽ anh em mình có thể gặp nhau ở quầy bar làm vài chầu tầm bảy giờ. Thế có hợp với anh không?"
"Được. Marian có đến cùng không?"
Jackson cau mày. "Chẳng có lý do gì cả. Cô ấy không phải người nhà mình."
"Sẽ thôi."
"Em chưa cầu hôn cô ấy mà Travis."
"Nhưng em vẫn sẽ làm."
"Đúng rồi." Anh đã quyết định hơn một tháng trước. Marian Cornice, con gái duy nhất của Victor Cornice, người sở hữu rất nhiều sân bay tư nhân lớn khắp đất nước.
Gia nhập gia đình họ chỉ là quyết định làm ăn, rõ ràng và đơn giản. Một khi anh cưới Marian, King Jets sẽ còn phát triển hơn nữa. Với sự tiếp cận không giới hạn tới vô số sân bay mới, anh sẽ có khả năng mở rộng nhanh hơn kế hoạch ban đầu cho phép. Gia đình Cornice giàu có, nhưng so với vận đỏ của gia tộc King mà nói, họ chỉ là lính mới. Với cuộc hôn nhân này, Marian có được cái tên King và vận may đó, thêm vào đó là làm cha cô hài lòng, người được nhận định là mũi nhọn của sự kết hợp này, và Jackson có những sân bay. Tình huống cả hai bên đều có lợi. Bên cạnh đó, cả hai người anh của anh đều bước vào những cuộc hôn nhân vì lợi ích, và chúng hóa ra lại tốt cho họ. Sao anh phải khác đi chứ?
Nếu hình bóng người phụ nữ bí ẩn ấy có xen vào tâm trí, Jackson sẽ bảo bản thân rằng không sao cả, vì anh chưa chính thức đính hôn. Không phải anh đang lừa dối Marian.
"Nếu em định nghiêm túc làm việc này, ý anh là cưới cô ấy, đây sẽ là cơ hội cho Marian làm quen với gia đình," Travis chỉ ra. "Nhưng nếu em không thích thì thôi. Anh sẽ bàn với Adam về bữa tối. Anh đang đưa Julie về trang trại để cô ấy có thể bên Gina và lũ trẻ cả ngày."
"Trời đất." Jackson lắc đầu cười.
"Anh đã bao giờ vẽ ra hình ảnh bản thân mình làm bố chưa Travis? Vì em phải nói, với em nghĩ đến vụ anh với Adam làm bố là chuyện hơi bị quái dị đấy."
"Làm bố cũng quái dị thật," Travis thừa nhận, nhưng Jackson có thể nghe được tiếng cười trong giọng anh, ngay cả qua điện thoại. "Một kiểu quái dị tích cực. Em nên thử đi."
Anh khịt mũi. "Không đời nào đâu anh giai ạ."
"Marian có thể làm em đổi ý."
"Không hẳn." Jackson ngả trở lại ghế. "Cô ấy không phải kiểu phụ nữ hợp làm mẹ đâu. Em thấy thế. Em chỉ có thể làm ông chú tuyệt nhất quả đất, làm hư lũ trẻ rồi đóng gói trả về thôi."
"Sai sót vẫn xảy ra mà," Travis nói. "Mọi người lâu lâu đều bị kinh ngạc một lần."
Được rồi, Travis và Julie không hề định có con, nhưng Jackson sẽ không phạm sai lầm tương tự. "Nhắc đến chuyện này, em là Ngài - cẩn - thận đấy ạ. Em rất cẩn trọng khi phủ từ đầu đến chân bằng plastic. Em - " Một ý nghĩ ghê rợn lóe lên trong não anh, làm anh nhảy dựng lên khỏi ghế.
"Em chính là bằng chứng của một sự sai lầm đấy, anh biết thừa..." Travis đâm chọc, chờ đợi sự trả đũa và khi không được đáp trả, anh hỏi,
"Jackson? Không sao chứ?"
"Ổn." anh thì thầm, cúp máy khi nói bồi thêm:
"Em phải đi. Chào."
Cẩn thận à?
Anh đã không cẩn thận hôm ấy. Chó chết, anh còn chả nghĩ đến cẩn với chẳng thận cho đến giờ phút này. Đêm qua, anh đã bị nhốt lại trong đôi mắt xanh và cái miệng cám dỗ của cô gái đó. Đêm qua, anh đã để bản thân lạc lối trong giây phút khẩn cấp.
Lần đầu tiên trong nhiều năm, anh không dùng bαo ©αo sυ.
Jackson làu bàu chửi rủa, đá vào ngăn kéo trên bàn làm việc và lờ đi sự đau đớn chạy thẳng từ bàn chân lên. Đáng đời anh nếu có làm gãy một số chỗ. Sao anh có thể đần độn đến thế cơ chứ? Không chỉ bất cẩn, anh còn qua đêm với người lạ nữa. Một phụ nữ anh hoàn toàn không quen biết. Người phụ nữ mà, theo như tất cả những gì anh biết, chắc chắn đã lên kế hoạch có một đứa con của dòng họ King giàu có.
Anh sục cả hai tay vào mái tóc nâu sẫm, rồi nhét hai tay vào túi quần jean đen. Từng cơ bắp trên người anh đều cứng lại. Răng hàm nghiến chặt, anh tự nhủ bản thân rằng mặc kệ việc này khó khăn thế nào, anh cũng phải tìm được người phụ nữ đó.
Casey.
Phải tìm ra cô ta, tìm hiểu xem cô ta là cái quái gì và tại sao cô ta biến mất.
Vẫn còn điên tiết với bản thân, anh nhìn ra phong cảnh trải dài ngoài cửa sổ đằng trước. Một số chiếc phản lực đang xếp hàng trên đường băng, nước sơn xanh dương tỏa sáng, đuôi cánh quạt mỗi chiếc đều tự hào trưng ra hình chiếc vương miện vàng được dùng như logo của nhà King. Thường thì niềm tự hào của anh luôn trỗi lên mỗi khi nhìn xuống số máy bay đó. Nhìn xuống vương quốc anh đã tiếp quản năm 25 tuổi và kiến thiết nó thành một trong những thứ được thèm muốn nhất thế giới.
Giờ khi anh nhìn xuống, một chiếc trong số những máy bay phản lực kia âm thầm chạy xuống đường bay, hướng lên bầu trời và sải cánh về phía những đám mây.
Trong khi Jackson đứng đó, bị mặt đất trói buộc, cảm giác như mình ngày càng chìm sâu hơn và sâu hơn nữa vào vũng lầy.
Anh phải tìm ra cô. Đặc biệt là bây giờ. Anh không thể mạo hiểm đánh mất sự liên kết với gia đình Cornice.
Và anh chắc như quỷ rằng mình cũng không sẵn sàng làm cha.
Một tuần sau, Casey nắm điện thoại chặt đến mức khớp ngón tay trắng bệch. "Cậu chắc chứ? Không có sai sót gì sao?"
"Cưng à, tớ đã kiểm tra đi kiểm tra lại rồi." Giọng Dani Sullivan, bạn thân nhất của Casey, vang qua loa vừa to vừa rõ ràng, kèm với chút thông cảm. "Không có sai sót gì."
"Tớ biết rồi." Casey thở dài, ngả người lên tường bếp và nhìn lên chiếc đồng hồ cúc cu treo đối diện. Hai kim chỉ năm giờ và con gà gáy lên. Sao cô lại mua cái đồng hồ quái thai thế này nhỉ? Ai cần một con gà cứ gáy lên mỗi tiếng đồng hồ cơ chứ?
Mà ai thèm quan tâm đến con gà ngu ngốc đó?
"Cảm ơn vì đã thúc đẩy chuyện này, Dani."
Dani làm việc toàn thời gian ở một phòng thí nghiệm tư nhân và cô đã tự mình làm bài test, để Casey không chỉ nhận được kết quả nhanh hơn, mà còn hoàn toàn chắc chắn về kết quả. "Tớ rất cảm kích."
"Không có gì đâu tình yêu ạ," cô nói. "Nhưng giờ cậu định làm gì?"
"Chỉ có một việc tớ làm được thôi." Casey đáp, đứng thẳng dậy và bước ngang căn phòng để cầm cốc trà đá trên bệ bếp lên. Dây cái điện thoại bàn cổ lỗ sĩ này đã bị kéo căng hết cỡ và đang dần dần kéo Casey về chỗ cũ.
"Tớ phải gặp anh ấy."
"Hmm" Dani suy tư đáp, "cân nhắc đến chuyện xảy ra lần cuối cậu đối mặt với anh ta, có lẽ cậu nên nghĩ đến gọi điện thoại thay thế."
"Cậu sẽ không bao giờ để tớ quên đi phải không?"
Quan điểm về bạn thân là người nào đó bạn có thể nói ra những bí mật sâu kín, đen tối nhất. Rất tự nhiên là cô bộc bạch hết gan ruột với Dani. Mặt trái là, Dani không chút ngại ngùng đề xuất ý kiến bản thân.
"Vấn đề là, cậu vẫn chưa quên phải không?"
"Không" Casey trả lời. Cô vẫn chưa quên. Tệ hơn là, cô đã mơ về Jackson gần như mọi đêm. Cô cứ không ngừng thức dậy với sự nóng bức, đỏ ửng cả người vì ký ức có bàn tay anh trên da mình. Ký ức đó, thay vì mờ nhạt đi, lại chỉ càng mạnh mẽ thêm. Chỉ cần chút cố gắng là cô gần như nếm được nụ hôn của anh lần nữa.
Mà cô không muốn thừa nhận mình thường xuyên dùng đến cái cố gắng đó như thế nào.
"Nhưng" cô nói, nâng cằm lên hớp một ngụm trà, hy vọng thứ thức uống lạnh sẽ làm nguội mình chút ít, "điều đó không có nghĩa là tớ sẽ mắc lại sai lầm đó. Từng bị mắc bẫy và chỉ có thế."
"À há."
"Cậu biết không, chút ủng hộ sẽ không quá giới hạn gì đâu," Casey cau mày.
"Ôi tớ rất ủng hộ mà." Dani cãi lại, giọng cô hạ thấp xuống để không người nào đang làm việc cùng cô có thể nghe thấy, "nhưng tớ vẫn không nghĩ gặp lại anh ta, dù để nói chuyện, là ý hay. Với loại tin tức cậu sắp thông báo đó, tớ thực lòng nghĩ cậu nên làm cuộc điện thoại từ khoảng cách an toàn thì hơn."
Có thể. Nhưng cô không thể làm thế. Cô thực sự cáu giận vì bị đặt vào vị trí này, nhưng cô không làm được gì khác. Không hề mong đợi gì, Casey lẽ ra không bao giờ nên ra quyết định này. Dù sao mọi thứ cũng đã thay đổi, cô quay trở lại góc tường. Vật chỉ có duy nhất một chuyện cô có thể làm. Điều đúng đắn.
"Không," cô nói. "Tớ phải cho anh ấy biết. Và phải nói khi nhìn thẳng vào anh ấy."
"Không tài nào thay đổi cậu một khi đã ra quyết định," Dani làu bàu.
"Chuẩn."
"Hãy cẩn thận, được chứ?" bạn cô nói. "Anh ta là người nhà King, cậu biết mà. Thực tế họ sở hữu một nửa California. Nếu anh ta quyết, anh ta có thể làm đời cậu cực kỳ khốn khổ đấy."
Nỗi sợ hãi cuộn lại trong bụng Casey. Cô cũng cân nhắc chuyện đó rồi. Nhưng cô đã hoàn tất bài tập về nhà. Cô đã nghiên cứu hết về Jackson. Cô biết anh là kiểu tay chơi. Dạng đàn ông lông bông và tùy tiện. Dạng người không hề muốn vướng vào rối rắm.
Nên cô khá chắc rằng bất chấp tin tức cô chuẩn bị thông báo, anh sẽ không gây rắc rối gì. Có thể anh sẽ cảm ơn cô vì thông tin này, đề nghị viết một tấm séc - như thể cô sẽ nhận tiền vì chuyện này ấy - và rồi âm thầm quay trở lại kiểu sống bao gồm những người đàn bà dễ dãi cùng hàng tấn tiền.
"Không đâu," Casey xác nhận, tự hỏi liệu mình đang thuyết phục chính bản thân hay thuyết phục Dani.
"Tớ hy vọng cậu đúng," cô bạn nói. "Vì cậu chắc chắn là đang đặt cược rất nhiều vào việc thoát khỏi chuyện này."
Ồ, Casey biết thừa rồi.